Vũ Sư Đan tại Đông Lăng thành truyền ra, nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng muốn nói người kinh hãi nhất vẫn là Vương gia và Triệu gia.
Đoạn thời gian trước, Vân Phi Dương đến nhà bái phỏng, từng mời bọn họ đầu tư Thiết Cốt Thành, sau cùng bị họ cự tuyệt.
Tin tức Vũ Sư Đan truyền ra, hai gia chủ trực tiếp ngu người.
Đương nhiên.
Bọn họ cũng đang nghĩ, tin tức không đáng tin.
Nhưng nói đi thì nói lại, nếu như là thật, nếu như Thiết Cốt Thành thật có Vũ Sư Đan đấu giá thì sao?
Thôi Hữu Tiền có thể nghĩ đến, bọn họ cũng có thể nghĩ.
Việc này nếu là thật, đan dược một khi đấu giá, Võ Giả đến từ trời nam đất bắc, khẳng định sẽ chen bể Thiết Cốt Thành.
Võ Giả nhiều.
Khẳng định sẽ sinh tiêu phí to lớn.
Ăn ở, vũ khí đan dược đều là cơ hội buôn bán nha.
Hai người hối hận đến xanh ruột, nếu như bọn hắn đáp ứng giao năm mươi vạn lượng làm phí, thì chỉ cần một buổi đấu giá kia, đã có thể kiếm về cả gốc lẫn lãi.
Nếu như bọn hắn biết trước thì có thể đi vào kiếm bộn.
Nhưng.
Vân Phi Dương tính toán chế tạo Thiết Cốt Thành thành thánh địa đấu giá Vũ Sư Đan.
Đến lúc đó, danh khí truyền ra, địa vị Thiết Cốt Thành như nước lên thì thuyền lên, có thể hấp dẫn Võ Giả thường trú chờ đợi đấu giá Vũ Sư Đan.
Vũ Giả ở nội thành nhiều, tự nhiên sẽ sinh ra tiêu phí!
- Giả, giả thôi.
Hai người cầu nguyện tin tức Vũ Sư Đan là nghe nhầm đồn bậy, chỉ như thế bọn hắn mới không đau lòng.
Nhưng.
Cũng không lâu lắm, bọn họ lại được một tin tức.
Vân Phi Dương giam dòng chính Lam gia ngũ tinh thành cùng hai Vũ Vương tại Thiết Cốt Thành.
- Ha ha ha.
Gia chủ Vương gia thống khoái cười nói:
- May mắn không có đi Thiết Cốt Thành đầu tư, nếu không tiền này sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Ngũ tinh thành trì cao hơn Đông Lăng thành hai tinh giai, thực lực tuyệt đối nghiền ép liên minh ba quận.
Vân Phi Dương giam dòng chính Lam gia, khẳng định sẽ bị Long Hổ Thành trả thù, nếu mình mở tiệm trong đó, rất dể bị phá hủy.
Nghĩ tới đây.
Gia chủ hai nhà Triệu Vương lại cảm thấy may mắn vì trước đó cự tuyệt.
Cũng chờ nhìn Thôi gia làm trò cười. Bởi vì, bọn họ nghe nói Thôi Hữu Tiền phái con trai hắn tiến về Thiết Cốt Thành đặt mua sản nghiệp.
Lần này, may mà Thôi gia đi trước một bước!
Tin tức có quan hệ dòng chính Lam gia Long Hổ Thành cùng hai tên Vũ Vương bị bắt cũng theo Vũ Sư Đan truyền khắp Đông Lăng thành.
Mọi người nghị luận, đồng thời cho rằng lá gan Vân Phi Dương thật lớn, nếu như bởi vì hắn mà đắc tội ngũ tinh thành, Đông Lăng Quận có thể cũng gặp nạn hay không?
Ngày thứ hai.
Lâm Nhược Hiên cùng Lâm Chỉ Khê chạy tới Thiết Cốt Thành.
Ngay khi hai người vừa mới tiến vào thành đã thấy trên giáo trường, dòng chính Lam gia bị xích chó buộc, hai tên Vũ Vương bị treo ngược lên, ba người bị đánh đến không còn hình người.
Giam cầm đây hả?
Đây rõ ràng tra tấn mà!
Lâm Nhược Hiên xém chút khóc thét.
Dòng chính Lam gia và Vũ Vương bị đánh thành dạng này, Lam gia há có thể từ bỏ ý đồ!
Lâm Chỉ Khê cũng cau mày, nghĩ tên Vân Phi Dương này thật sự một ngày không thấy lại có thể chọc ra phiền toái lớn như thế.
Bất quá, cũng phù hợp tính cách hắn.
- Nhạc phụ đại nhân!
Vân Phi Dương nhiệt tình chạy tới, nháy mắt Lâm Chỉ Khê mấy cái.
Nhìn thấy biểu lộ cần ăn đòn của tên này, Lâm Nhược Hiên hận không thể đá hắn ra khỏi Đông Lăng Quận…
- Ngươi ngươi
Hắn chỉ ba người kia, tức giận không nói nên lời.
- Nhanh thả người ra!
Nụ cười Vân Phi Dương thu hồi, chân thành nói:
- Cha vợ, bọn họ đến lãnh địa ta kiếm chuyện, mưu toan hủy hoại cổng thành, đây là đại tội, nhất định phải treo trong thành răn đe.
Đây là Thành Quy hắn mới thiết lập, về sau có người lại làm như thế, kết quả vẫn phải bị treo ngược lên đánh.
- Hồ nháo!
Lâm Nhược Hiên cả giận quát.
- Ngươi dạng này chỉ chọc giận Lam gia Long Hổ Thành, sẽ để Thiết Cốt Thành lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục!
Chơi con người ta thành dạng này, Lam gia sẽ lấy cớ tấn công Thiết Cốt Thành, đến lúc đó cũng không bảo vệ gia hương, mà gánh lửa giận có thể thiêu đốt toàn bộ Đông Lăng Quận!
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Ta đang chờ bọn hắn tới.
Lâm Nhược Hiên sụp đổ.
Hắn đột nhiên ý thức được, chính mình đã sai lầm khi giao thành cho hắn.
- Không được!
Hắn vội vàng đi tới giáo trường, quyết định tự mình thả người, cũng chịu tội với công tử Lam gia cùng hai Vũ Vương, hi vọng có đường sống.
Tên Vũ Vương lớn tuổi kia bị treo cũng không hôn mê.
Khi hắn nghe Lâm Nhược Hiên nói, thấy đối phương đi tới, cười thảm lên tiếng.
- Lâm thành chủ, Đông Lăng Quận các ngươi rất giỏi, cái cừu oán này đã kết, chuẩn bị tốt khai chiến đi.
Sắc mặt Lâm Nhược Hiên trở nên khó coi.
Người bị treo lên đánh thảm như vậy, thương tổn tôn nghiêm vô cùng, đổi lại chính mình cũng nuốt không được cục tức này.
Quả nhiên, thù này đã kết.
Lam Vĩ Hàng cũng không có hôn mê, chỉ là tôn nghiêm bị hung hăng chà đạp, lại bị cuồng ngược thật lâu, thực sự không còn khí lực mở to mắt, cũng không còn khí lực nói chuyện.
Hắn có thể nghe ra, Lâm Nhược Hiên rất kiêng kị thế lực sau lưng mình.
Vân Phi Dương, lão đại Đông Lăng Quận đều sợ Lam gia chúng ta, ngươi chờ đó, chờ diệt Thành đi.
180 ngàn dân đen Thiết Cốt Thành cũng sẽ vì ngươi, chết không có chỗ chôn!
Không.
Là toàn bộ Đông Lăng Quận!
Lửa giận và oán khí mãnh liệt phiêu đãng trong thức hải Lam Vĩ Hàng.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Nói nhảm nhiều quá, tiếp tục đánh cho ta!
Xoát!
Hai tên lính lần nữa giơ lên roi, hung hăng đánh, sắc mặt Vũ Vương kia đột nhiên dữ tợn.
- Đủ rồi!
Lâm Nhược Hiên hét lớn một tiếng, muốn đưa tay đánh nát xiềng xích.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Phong ấn!
Lâm Nhược Hiên đang giơ tay lên, cả người như dừng lại. Bởi vì, thời khắc đưa tay đó thuần linh lực câu thông bỗng nhiên biến mất, có cỗ lực lượng áp chế nhất thời đè ép cảnh giới và thuần linh hạch của hắn xuống.
Hắn bỗng nhiên quay người nhìn về phía Vân Phi Dương, thần sắc kinh hãi.
- Cha vợ.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
- Thiết Cốt Thành ngài giao cho ta, hết thảy nội thành do ta làm chủ, xin đừng nên can thiệp.
- Ngươi!
Sắc mặt Lâm Nhược Hiên âm trầm.
Thành giao cho hắn, nhưng mình mới là chưởng khống giả thực tế của Đông Lăng thành, hắn vẫn phải nghe theo mình!
Vân Phi Dương nói:
- Mọi việc cầu toàn, chỉ làm người khác cho rằng chúng ta dễ khi dễ.
- Lùi lại.
Hai tên lính thu hồi cây roi, lùi lại rất xa.
Xoát.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay lên.
Tê tê.
Đột nhiên, trên không truyền đến âm thanh kỳ quái.
Lâm Nhược Hiên và Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu nhìn, thấy một đạo ánh lôi nhanh chóng ngưng tụ, phun trào lôi xà.
Lôi điện không phải ngưng tụ trong tầng mây, mà trên khoảng không của thành, độ cao cũng chỉ một trăm trượng, có thể thấy rõ ràng mỗi chi tiết nhỏ khi ngưng tụ.
Tình huống gì đay?
Chẳng lẽ là trận pháp?
- Cha vợ.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Đối đãi người uy hiếp mình, phải dùng thủ đoạn lạnh lùng nhất đánh trả, để bọn hắn biết, người nào dễ chọc, người nào không thể chọc!
- Sấm sét!
Lôi điện phun ra, cực tốc rơi xuống.
Vị trí rơi xuống là tên Vũ Vương bị treo lên đánh còn nói khoác mà không biết ngượng kia!
Ầm ầm
Sấm sét đánh vào đỉnh đầu hắn.
- A!