Cánh tay phải Vân Phi Dương khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí không còn sinh ra cảm giác chết lặng, có thể tự do hành động, điều này thật kỳ quái.
Thực.
Nói rất dài dòng.
Lương Âm giác tỉnh thần hồn, trong thân thể ẩn giấu một cỗ Thần lực yếu ớt, không kích phát Thần Cách cũng sẽ không xuất hiện.
Vừa rồi Vân Phi Dương bạo phát Thần lực sinh ra cộng minh cùng Thần Cách của nàng, cho nên thuận lợi kích phát, làm Thần Cách văn tuyến giác tỉnh, ngưng tụ thần lực tiềm phục trong cơ thể ra.
Khi nàng vùi mình vào ngực hắn, tâm tư toàn thân đặt trên thân hắn, Thần lực bị tâm cảnh chủ nhân ảnh hưởng, bắt đầu chủ động vì liệu thương.
Nói đơn giản.
Đầu Thần Cách thứ nhất của Lương Âm giác tỉnh ra một tia Thần lực cũng không bạo phát ra ngoài, mà chỉ dùng để liệu thương.
Cánh tay phải của Vân Phi Dương không chỉ khôi phục như lúc ban đầu, mà còn không mang đến bất kỳ tác dụng phụ gì.
- Thần lực?
Lương Âm mờ mịt.
Vân Phi Dương nói:
- Về sau muội sẽ biết.
Hắn tạm thời không muốn giải thích cho Lương Âm, cũng không thể cho nàng biết, mình là người thừa kế Tâm Hỏa Chi Thần, thời gian còn quá sớm.
- Mệt quá!
Vân Phi Dương dựa lên vai Lương Âm, nói:
- Ôm ta trở về đi.
Thương thế tay phải tuy khỏi hẳn, ngũ tạng lục phủ cũng được Thần lực khôi phục, nhưng thể xác tinh thần rã rời lại không cách nào tiêu trừ, hắn giờ một chút khí lực cũng không có.
- Ừm!
Lương Âm đỏ mặt, ôm hắn lên.
Vân Phi Dương vô sỉ thuận thế dán vào ngực nàng, nếu như không phải người ta mặc khải giáp, tên này có thể sẽ cọ đầu qua lại rồi.
Hôm sau.
Từ Phàm đứng tại trước thành lâu, nhìn về phương xa, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Hôm qua phòng ngự đạn pháo oanh kích, hắn cũng tham dự vào nên không chịu nổi phản phệ, luôn ở trong Tụ Linh Trận nội thành liệu thương.
Vạn vạn không nghĩ đến, sau khi khôi phục thương thế lao ra, nhận được tin tức lại là đại quân ba quận đã rút lui!
Hắn ngu người hơn nửa ngày.
Khi hắn lấy lại tinh thần đi đến thành lâu, mắt thấy trụ sở địch quân lâm thời dựng lên xa xa, một mảnh hỗn độn, bóng dáng binh lính địch quân cũng không thấy, mới khẳng định đối phương thật rút lui!
Đến cùng phát sinh chuyện gì?
Hơn 20 vạn đại quân, vì sao nói lui thì lui?
Từ Phàm hoài nghi mình đang nằm mơ!
- Tướng quân.
Một binh lính chỉ phía dưới nói:
- Đây chính là một quyền Vân tướng quân đánh ra.
Từ Phàm đi tới cúi đầu nhìn xuống. Trước cửa thành, có một cái hố to, hình quạt hướng ra phía ngoài, dài ít nhất hai trăm trượng!
Không phải đâu?
Từ Phàm cả kinh:
- Cái này do hắn đánh ra?
Một quyền Vũ Tông đánh ra rộng như vậy, ra hố to sâu như vậy, quá khoa trương rồi.
Những người không thấy một màn ngày hôm qua đều sẽ như Từ Phàm, nhưng binh lính làm người chứng kiến, lại kiên định nói:
- Vân tướng quân không chỉ đánh ra một hố to, còn một quyền miểu sát một vạn địch quân!
- Cái gì?
Tròng mắt Từ Phàm xém chút lồi ra ngoài, cả kinh lẩm bẩm.
- Một người, miểu sát một vạn binh quân?
Sự tình một quyền khủng bố của Vân Phi Dương hôm qua đã lưu truyền khắp Thiết Cốt Thành, đám người không khỏi bị rung động, nếu như không thấy hố to hình quạt bị đánh ra trước cổng thành, ai cũng không tin tưởng.
- Phi Dương ca còn là người sao?!
Diệp Nam Tu đứng trước thành lâu, miệng há thật to.
- Tu ca!
Hắc Mao chân thành nói:
- Phi Dương ca không phải người, hắn nhất định là Thần!
- Đúng đúng, là Thần!
Khúc Vãn Ca phụ họa.
Diệp Nam Tu tán thành gật gật đầu.
Hiển nhiên.
Ba người chỉ hình dung Vân Phi Dương thành Thần, bọn hắn thật tình không biết, tên này vốn là Thần.
Nhưng tên Thần này hiện tại có chút biệt khuất, nếu như ngay từ đầu hắn biết bạo phát Thần lực có thể dọa chạy đám phàm nhân, vậy hắn còn xâm nhập trận doanh địch quân phóng hỏa làm gì, lúc đó cho bọn hắn một quyền là xong rồi.
- Ai.
Hắn ngồi trước giường, nhìn Lâm Chỉ Khê ngủ say, nói:
- Đều tại ta, nếu như ngay từ đầu lấy át chủ bài ra, nàng sẽ không thụ thương, sẽ không hôn mê đến bây giờ.
Vân Phi Dương nghĩ quá đơn giản.
Thần lực bạo phát, kinh sợ thối lui địch quân, chủ yếu vì thời cơ vừa đúng.
Phải biết, lúc ấy đại quân ba quận khởi xướng tổng tiến công, có thể nói người sát bên người, nhận hạn chế địa hình, cũng hạn chế trận hình cho nên khi một quyền kia đánh ra mới có thể miểu sát vạn nhân.
Nếu như thi triển lúc phóng hỏa, binh lực phân tán, thậm chí có binh lính còn chưa chạy tới, hắn có thể miểu sát ngàn người cũng không tệ rồi.
10 ngàn cùng 1000, kém mười lần, dù uy lực Thần lực bạo phát kinh người, cũng không thể dọa lùi Hứa Thứ.
- Khục!
Ngay lúc Vân Phi Dương tự trách, Lâm Chỉ Khê nhẹ giọng khục một tiếng, đôi mắt đẹp chầm chậm mở ra.
Hắn vui vẻ nói:
- Tỉnh rồi?
Lâm Chỉ Khê nhìn thấy Vân Phi Dương, ánh mắt ẩn chứa vẻ phức tạp.
Sau đó, nàng nhắm mắt lại.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đại quân Ba quận đã bị ta đánh lui, Thiết Cốt Thành được giữ vững, cô có phải thực hiện hứa hẹn gả cho ta không?
Lâm Chỉ Khê lần nữa mở mắt, thần sắc phức tạp tiêu tán, lại khôi phục vẻ thanh lãnh như trước.
Có lẽ quá quan tâm nữ nhân này, mà Vân Phi Dương cũng không thấy được biến hóa vi diệu này.
Ngày thứ hai.
20 ngàn tân binh Đông Lăng thành mang quân lương đuổi tới Thiết Cốt Thành.
Hàn Thạch Lão Tướng Quân suất đội đến đây biết được đại quân ba quận đã rút lui, cũng ngây người hơn nửa ngày, sau cùng tự mình lên thành lâu, thấy trụ sở địch quân nơi xa sớm đã bị vứt bỏ, lúc này mới tin tưởng.
- Trâu bò nha!
Hàn lão tướng quân kinh thán không thôi.
Đối mặt ba mươi vạn đại quân công thành mà không thất thủ, đây tuyệt đối là một trận chấn kinh đại lục!
Quả nhiên.
Đại chiến Thiết Cốt Thành như gió bao phủ toàn bộ Vạn Thế Đại Lục.
Trong tửu lâu mỗi thành trì, dù Võ Giả hay bách tính bình dân, đều nghị luận chuyện này!
Hai quân giao chiến, mỗi ngày đều phát sinh tại đại lục cơ hồ, nhưng Thiết Cốt Thành nhất chiến lại lưu truyền rộng rãi.
Nguyên nhân rất đơn giản.
30 vạn binh lực, tiến công Thiết Cốt Thành chỉ có 50 ngàn binh phòng thủ, thực lực cách xa, thắng bại không cần nói cũng biết.
Nhưng.
Đại quân ba quận khổ chiến năm ngày, không những không phá thành, còn tổn thất 4 vạn binh thì cực kỳ chấn động.
Lấy ít thắng nhiều này có thể tái nhập sử sách!
Đây vẫn chỉ là một phần truyền ngôn nhỏ.
Vài ngày sau, tin tức cự đại phòng ngự trận, cùng thiếu tướng áo trắng độc thân xâm nhập quân doanh cũng dần truyền ra.
- Thiếu tướng áo trắng?
- Lợi hại như vậy? Một người dám giết vào trụ sở ba mươi vạn đại quân địch?
Mọi người chấn kinh.
Nhưng.
Sự việc Vân Phi Dương lấy một quyền mạt sát vạn địch quân truyền ra, toàn bộ Vạn Thế Đại Lục sôi trào!
Mỗi thành chủ Quận Quốc bắt đầu thu thập tin tức cuộc chiến Thiết Cốt Thành, cuối cùng xác định truyền ngôn không sai, phải đánh giá lại cách nhìn về thiên tài tên Vân Phi Dương của Đông Lăng Quận này!
Độc chiến bốn thiên tài Thanh Loan Thành, rất nhiều người nghe nói đến Vân Phi Dương.
Thiết Cốt Thành nhất chiến, cái tên này được người khắc ghi trong tâm!
Nhưng.
Muốn nói chân chính ghi trong lòng chính là bảy ngày sau, Đông Lăng Quận truyền đến tin tức, thiếu tướng áo trắng giết lùi ba mươi vạn đại quân, đã đảm nhiệm chức Thành chủ Thiết Cốt Thành!
- Chậc chậc.
Trong tửu lâu, một Võ Giả cảm khái.
- Vân Phi Dương chưa đến 17 tuổi đã đảm nhiệm Thành chủ, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Có người nói:
- Đại lục nhiều một thiếu niên thành chủ a!