Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 32: Không thể nhịn, tuyệt không thể nhịn!




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Hóa Linh vi hạch trong mắt rất nhiều võ giả là một cơ duyên, là một quá trình tu luyện rất gian khó.

Ngay hôm nay, Vân Phi Dương có thể ép Linh lực yếu ớt bên trong thân thể hóa thành Linh Hạch, nhất định là kỹ lục ngưng tụ Linh Hạch nhanh nhất tại Vạn Thế đại lục!

Không đến nửa canh giờ, ngưng luyện Linh lực thành hạch, kỷ lục này chỉ sợ không ai có thể phá.

Mà lại.

Vân Phi Dương ngưng luyện ra Linh Hạch, tu vi chỉ có Vũ Lực tam đoạn!

Nếu truyền đi, khẳng định gây nên sóng to gió lớn.

Ngưng luyện ra Linh Hạch, Vân Phi Dương chỉ ngắn ngủi kinh ngạc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, bắt đầu phân tích:

- Chính mình đã từng trải qua một lần, cho nên ngưng luyện thành hạch rất nhẹ nhàng, Vũ Lực tam đoạn tụ lực hóa Linh lực vi hạch, hẳn do tu luyện Nghịch Thiên Quyết.

- Đáng tiếc...

Hắn nội thị đan điền, khổ sở:

- Vũ Lực tam đoạn ngưng tụ ra Linh Hạch thực sự quá yếu.

Vũ Lực tam đoạn ngưng tụ ra Linh Hạch, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.

Chỗ xấu là, Linh Hạch chừng hạt gạo ẩn chứa năng lượng cũng không nhiều, về sau còn phải không ngừng hấp thu Linh lực đi uẩn dục Linh Hạch, rất có thể sẽ liên lụy tốc độ đề thăng cảnh giới.

Đương nhiên, điểm ấy chỗ xấu không có cách nào đánh đồng cùng chỗ tốt.

Bời vì năng lượng linh hạch có thể cung cấp lực đạo cho võ giả, tăng cường cường độ thân thể cùng vũ kỹ.

Lấy hiện tại tới nói.

Vân Phi Dương điều động tinh hạch Linh lực, nguyên bản chỉ có thể đánh ra bốn trăm cân lực đạo, bây giờ có thể trong nháy mắt đề cao đến hơn năm trăm cân!

Đây là lực đạo tăng phúc, tuyệt không thể tả.

Mà theo Linh Hạch ngày càng mạnh, cung cấp bạo phát sẽ ngày càng cao.

Vân Phi Dương cười nói:

- Có thể làm đòn sát thủ.

Tên này đã nghĩ kỹ, gặp được nguy hiểm, bạo phát Linh Hạch, có thể dùng để âm người bất ngờ.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)

...

Ngoài ý muốn ngưng luyện ra Linh Hạch, Vân Phi Dương nguyên bản có dấu hiệu đột phá Vũ Lực tứ đoạn, nay đã tụ hạch nên quá trình đột phá tứ đoạn bị buộc phải để sau này.

Hắn cũng không thèm để ý, tu vi đề thăng là sự việc sớm muộn, lực lượng tăng phúc mới trọng yếu nhất.

- Nên đi đến Quý Thủy Đường rồi, nếu không lại bị nữ nhân kia chà đạp.

Vân Phi Dương dừng tu luyện.

Hắn vẫn rất sợ Bảo Lỵ, dù sao nữ nhân kia hoàn toàn là một bạo lực cuồng.

- Vân đại ca.

Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến tiếng Mục Oanh.

Vân Phi Dương quay người nhìn lại, đường nhỏ thấy bên ngoài trúc lâm, Mục Oanh đang phất tay gọi mình.

Hắn từ bỏ ý định cũ, mặt mỉm cười, chợt thấy bên cạnh Oanh Oanh còn đứng một người, mặt hắn đột nhiên trầm xuống.

Mục Oanh đứng bên cạnh một người nam nhân.

Một bộ áo trắng, tướng mạo bất phàm, phong độ nhẹ nhàng, càng quá phận là, khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết lại trắng hơn cả nữ nhân!

Tâm lý Vân Phi Dương vô cùng khó chịu.

Bời vì, thế gian này lại còn có nam nhân đẹp trai hơn mình.

Càng khó chịu là, tên kia lại còn đứng bên cạnh Oanh Oanh, dựa vào gần như vậy!

Xoát.

Vân Phi Dương ghen tuông đại phát, khí thế hung hãng đi qua, thậm chí đã tính toán đánh tên mặt trắng nhỏ này một trận.

Nhìn thấy sắc mặt Vân Phi Dương khó coi, Mục Oanh lo lắng hỏi:

- Vân đại ca, huynh làm sao vậy?

- Hắn là ai?

Vân Phi Dương nhìn chằm chằm tiểu bạch kiểm kia, ánh mắt không tốt.

Mục Oanh nhẹ nhàng nắm lấy nam tử kia tay, cười:

- Vân đại ca, huynh đoán xem.

Nhìn thấy nữ nhân mình thích nắm tay nam nhân khác, Vân Phi Dương như bị sét đánh, cả người chết lặng.

Thời khắc đó, trái tim truyền đến nhói nhói, hô hấp trở nên dồn dập.

Tâm lý Vân Phi Dương khổ sở:

- Mới đi qua một đêm, Oanh Oanh đã bị tên tiểu bạch kiểm này mê hoặc rồi.

Mẹ nó chứ.

Không thể nhịn, tuyệt không thể nhịn!

Hô ——

Đột nhiên, Vân Phi Dương bạo phát Linh lực, tay phải nhô ra, thi triển thức thứ nhất trong Tam Thức Cầm Long Thủ!

Xuất thủ thi triển vũ kỹ, đại biểu tên này giận thật.

Nhưng, Vân Phi Dương nhanh, nam tử kia càng nhanh hơn, chỉ thấy hắn nhích nhẹ thân thể, ưu mỹ né tránh công kích, giơ tay trắng noãn như nữ nhân lên, nhanh chóng đánh vào trước ngực Vân Phi Dương.

Bành.

Vân Phi Dương bị đánh trúng, lảo đảo lùi lại mấy bước, bật thốt lên:

- Vũ Lực bát đoạn!

Hắn không nghĩ tới, tên mặt trắng này có thực lực cao như thế.

Mục Oanh vội vàng chạy tới, kinh hoảng:

- Vân đại ca, huynh không bị thương chứ?

- Đừng quản ta.

Vân Phi Dương đẩy Mục Oanh ra, ôm ngực, thở dài một tiếng:

- Ta tâm thụ thương.

- A.

Mục Oanh không biết ý, ngược lại nhìn về phía nam tử kia:

- Lâm tỷ tỷ, ngươi ra tay quá nặng, tâm Vân đại ca thụ thương rồi!

Vân Phi Dương nghe vậy, nhất thời đứng hình.

Mục Oanh gọi Lâm tỷ tỷ rất ôn nhu, tựa như một thanh kiếm sắc đâm xuyên trái tim hắn.

Chờ chút!

Oanh Oanh hô... Lâm tỷ tỷ?

Vân Phi Dương ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ tiểu bạch kiểm kia, cảm thấy khá quen, giống như đã gặp ở nơi nào.

Xoát!

Đột nhiên, hắn chợt tỉnh ngộ, bật thốt lên:

- Lâm Chỉ Khê!

Cái tên nam nhân đẹp trai để Vân Phi Dương phải ghen ghét, chính là Lâm Chỉ Khê, nữ giả nam trang, nàng không hy vọng bại lộ thân phận của mình.

Nhận ra Lâm Chỉ Khê, Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.

Nữ nhân này nguyên lai còn có đam mê đặc thù đóng vai nhân vật khác, ca thích nhất nữ nhân dạng này!

- Oanh Oanh.

Lâm Chỉ Khê cau mày:

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta Lâm ca ca.

Mục Oanh xấu hổ:

- Lâm tỷ... Không không, Lâm ca ca, ta lo lắng Vân đại ca, mới quên lời ngươi căn dặn.

- Ai.

Lâm Chỉ Khê lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Vân Phi Dương:

- Oanh Oanh, hắn nhất định cho rằng ngươi thích nam nhân khác, mới thẹn quá hoá giận, cẩn thận nam nhân như vậy, thật không đáng ngươi đi quan tâm.

- Này này, nói cái gì đó!

Vân Phi Dương không vui:

- Nữ nhân ta cùng nam nhân khác mập mờ tiếp xúc, đổi người nào cũng không thể nhẫn, làm sao lại thành lòng dạ hẹp hòi.

Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt:

- Lấy cớ.

- Ngươi...

Vân Phi Dương vốn muốn mở miệng, lại nghe Mục Oanh hai mắt đẫm lệ:

- Vân đại ca, Mục Oanh ta đời này sẽ không thích nam nhân khác, cũng không thể tiếp xúc cùng nam nhân khác...

Lời còn chưa dứt, nàng lặng lẻ lau nước mắt rời đi.

Lời nói Lâm Chỉ Khê để cho nàng hiểu rõ, Vân đại ca hiểu lầm mình, còn nghĩ nàng thân mật với nam nhân khác, làm cho nàng rất thương tâm.

Phải biết, trong khoảng thời gian tiếp xúc này, trong lòng Mục Oanh chỉ có một người nam nhân, chính là Vân Phi Dương.

Mà nàng cũng biết trên người mình có nguyền rủa, nói không chừng ngày nào đó sẽ biến mất, không bao giờ có thể cùng Vân đại ca cùng một chỗ hưởng thụ cuộc sống hai người, chỉ hy vọng yên lặng bồi tiếp hắn, mặc dù bỏ mình cũng không hối hận.

- Oanh Oanh!

Nhìn lấy Mục Oanh thút thít mà đi, Vân Phi Dương cả giận:

- Lâm Chỉ Khê, ngươi...

- Còn không mau đuổi theo.

Lâm Chỉ Khê thản nhiên:

- Đối với đàn ông các ngươi mà nói, đây không phải một cơ hội tốt dụ dỗ nữ hài à.

Mắt Vân Phi Dương trợn tròn.

Đúng vậy, cái này thật là một cơ hội dỗ nữ hài, cơ hội bồi dưỡng cảm tình tốt!

Vân Phi Dương chỉ về phía nàng:

- Lâm Chỉ Khê, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng có thể như vậy đi dỗ ngươi.

Nói xong, chạy theo hướng Mục Oanh.

Nhìn lấy hắn rời đi, Lâm Chỉ Khê cau mi lại:

- Tên này vô sỉ hoa tâm như thế, sao Mục Oanh lại chấp mê bất ngộ thích hắn nhỉ, sớm muộn cũng sẽ bị hắn tổn thương cho mà xem.