Hai ngày sau.
Vân Phi Dương đứng trước cửa chính Thiết Cốt Thành.
Sau khi trăm Trận Sư ngày đêm phân bố dây dưa, Tụ Quang Phòng Ngự Trận quay chung toàn bộ Thiết Cốt Thành đã cơ bản được phác họa.
Chỉ còn một bước kế tiếp chính là kết nối mắt trận cùng trận văn.
Dưới chân Vân Phi Dương, chính là tiếp điểm.
Chỉ cần hắn tiện tay vung lên, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sẽ chân chính hoàn tất, cũng thành lập kỷ lục trận pháp to lớn nhất trong ngàn năm qua.
Tên này không vội vã động thủ, mà đưa mắt ngóng nhìn bầu trời.
Lâm Chỉ Khê đứng sau lưng hắn, khó hiểu nói:
- Ngươi đang làm cái gì thế?
Nhìn mây đen dần dần tán đi, Vân Phi Dương chân thành nói:
- Ta đang đợi mặt trời mọc.
Theo chú giải, Tụ Quang Phòng Ngự Trận mở ra dưới ánh mặt trời mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính.
Lâm Chỉ Khê mờ mịt.
Sau lưng hắn Hắc Long Quân, cùng trăm Trận Sư cũng mê mang.
Thời gian chầm chậm qua.
Mây đen tán đi, thái dương xuất hiện, ánh sáng chiếu rọi cả một vùng.
Xoát.
Vân Phi Dương vung tay lên, mặt đất hiện ra vết ngân.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận từ trận văn đầu tiên cho đến trận văn cuối cùng chạy dọc theo mắt trận liên kết với nhau vây quanh cả tòa Thiết Cốt Thành. Trong khoảnh khắc, trận pháp tản mát ra ánh sáng.
Ong ong!
Một đạo lưu quang phóng lên tận trời, trong nháy mắt bao phủ Thiết Cốt Thành, dần dần hóa thành hình dáng một cái vỏ trứng.
Thành công.
Trong lúc trận văn tiếp xúc nhật quang, ngũ phẩm Tụ Quang Phòng Ngự Trận bị kích phát bắt đầu vận chuyển.
- Cái này…
Mọi người hết hồn.
Từng cao thủ trận pháp Đông Lăng học phủ trợn mắt líu lưỡi.
Đại trận này để bọn hắn ngây người.
Lâm Chỉ Khê cũng ngốc trệ, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ chấn kinh.
Giờ phút này nàng rốt cuộc minh bạch, bốn ngày Vân Phi Dương đi khắp nơi trong thành làm gì, nguyên lai là bố trí đại trận pháp này!
Phải biết.
Trừ trận pháp lăng mộ Vũ Hoàng xuất hiện trước đây không lâu ra, Đông Lăng Quận sử ký còn chưa xuất hiện trận pháp bao phủ cả một tòa thành bao giờ!
Không thể nghi ngờ, hắn khai sáng lịch sử a.
Trận pháp bao phủ toàn thành rung động thật sâu tâm linh bọn họ!
Nhưng.
Vân Phi Dương lại lộ sắc mặt dữ tợn.
Một khắc Tụ Quang Phòng Ngự Trận hình thành, hắn liền đưa Linh Niệm dung nhập trong trận pháp điên cuồng phân tán khắp các mắt trận như thế mới nâng đại trận lên được.
Lấy Linh Niệm một người chống một tòa thành.
Không thể tưởng tượng nổi.
Như thế sẽ có thống khổ dạng gì.
Mà loại thống khổ này xuất ra từ linh hồn.
Giờ phút này, linh hồn Vân Phi Dương như thoát ly bản thể, dung nhập Tụ Quang Phòng Ngự Trận, hắn như hóa thành Chiến Thần, dùng hai vai kiên cố nâng trận pháp có thể sánh với đại sơn lwn.
Lâm Chỉ Khê ý thức được hắn không ổn, vội vàng hô.
- Ngươi làm sao thế?
Nói xong, đi lên trước.
- Đừng tới đây!
Vân Phi Dương trầm giọng nói.
Dát.
Lâm Chỉ Khê ngừng chân, nàng nhìn thấy khuôn mặt Vân Phi Dương dần dần dữ tợn, ngọc thủ nhẹ nhàng nắm, con ngươi hiện lên một vẻ lo âu.
Nói thật.
Trên mặt Vân Phi Dương xuất hiện thống khổ, để người nhìn thấy động dung.
Lương Âm nhìn trong mắt, lại đau nhức trong lòng.
- Đại trận này cần Linh Niệm cường đại gia trì.
- Một mình hắn làm được?
Vẻ mặt hai Trận Pháp đại sư Đông Lăng học phủ nghiêm túc nói:
- Mọi người đừng quấy nhiễu hắn.
Nói rồi, lui lại mấy bước.
Hai người tuy không rõ ràng Tụ Quang Phòng Ngự Trận, nhưng cũng đoán được trận này muốn vận hành, nhất định phải có người dùng Linh Niệm củng cố.
Vân Phi Dương rõ ràng đang gia trì trận pháp.
Giai đoạn này, hắn dung nhập toàn bộ Linh Niệm vào trận pháp, thân thể sẽ bị rút khô, cũng là thời điểm suy yếu nhất, bất kỳ tiếp xúc gì cũng có thể làm hắn bị thương.
Xoát.
Hắc Long Quân cùng tập thể Trận Sư lui lại.
Trước cửa thành.
Chỉ để lại một mình Vân Phi Dương, bóng lưng hắn hiện giờ trong mắt mọi người vô cùng cao lớn, lấp lóe hào quang óng ánh.
Ngoại giới.
Mặt trời chiếu gay gắt.
Ánh sáng mặt trời bắn lên Tụ Quang Phòng Ngự Trận, ánh sáng ngày càng sáng chói.
Vân Phi Dương vẫn đứng trước cửa thành, mượn nhờ ánh sáng mặt trời cùng Linh Niệm siêu cường, phát động trận pháp khắp mỗi ngõ ngách, trận pháp bắt đầu ổn định.
Linh hồn thống khổ giảm bớt, khuôn mặt dữ tợn cũng dần giãn ra.
Sau nửa canh giờ.
Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, Tụ Quang Phòng Ngự Trận vẫn như cũ bao phủ Thiết Cốt Thành.
Đây mới thành công.
Sau này lấy được ánh sáng mặt trời sung túc tắm rửa, trận pháp sẽ gắn bó thật lâu!
Trả giá lớn.
Thời khắc Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, mắt tối sầm lại, té xỉu.
Từ khi trọng sinh đến nay.
Đây là lần đầu tiên hắn không kiềm chế phóng thích Linh Niệm, cuối cùng hao hết Linh Niệm, mà Linh Niệm móc nối linh hồn, hao hết Linh Niệm cũng khiến linh hồn hôn mê.
Đây là Linh Niệm cường đại.
Đổi lại bất kỳ một cao thủ trận pháp ở hiện trường nào, đừng nói chống đỡ trận pháp bao phủ một tòa thành, dù chỉ dung nhập Linh Niệm cũng sẽ phải gánh chịu phản phệ to lớn.
- Phi Dương ca!
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao xông lên.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm vốn muốn đi qua, lại thấy bọn họ xông trước một bước, cố gắng đè ép suy nghĩ tiến lên.
Nếu như Vân Phi Dương hoàn toàn thanh tỉnh, khẳng định sẽ tức đến ngất đi.
Mẹ nó.
Lão tử diễn thương tổn hôn mê, không phải một hai lần.
Thật vất vả mới ngất đi trước mặt hai đại mỹ nữ, để các nàng chủ động chăm sóc một chút, kết quả lại để mấy tên hỗn đản các ngươi làm hỏng!
- Trời của ta ơi, quá lợi hại!
- Đại trận pháp a, ta lúc làm còn chưa hề nghĩ qua!
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua lưu quang trận pháp ngưng tụ trên không, tràn đầy chấn kinh.
Đừng nói bọn họ.
Quận Quốc xung quanh nhìn thấy loại trận pháp này, khẳng định cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng.
Trận pháp gắn bó hai canh giờ, lưu quang bắt đầu ẩn xuống.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận đã hấp thu đầy đủ ánh sáng mặt trời tiến vào trạng thái tự mình ẩn nấp.
- Biến mất sao?
- Đi qua nhìn một chút.
Võ giả không rõ chân tướng đi đến trước cửa thành, đưa tay chạm vào kết quả hiện ra một vòng gợn sóng hình tròn.
- Không biến mất!
- Trận pháp vẫn tồn tại!
Người này khẳng định.
Bất quá hắn bắt đầu suy đoán, lực phòng ngự của đại trận pháp này sẽ mạnh bao nhiêu?
Nếu như bị ngoại giới đâm một cái đã rách, dù có lớn đến nổi bao phủ cả Đông Lăng Quận cũng không có ý nghĩa gì.
- Phòng ngự hẳn sẽ không quá mạnh.
- Ừm.
Trận Pháp đại sư Đông Lăng học phủ không quá xem trọng.
Theo lý giải của bọn họ, trận pháp phòng ngự càng lớn, hiệu quả càng phân tán, uy lực cũng sẽ nhỏ dần.
Nhưng.
Đại trận pháp chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn cũng đã rất trâu bò.
Bành
Đột nhiên, trong Thiết Cốt Thành truyền đến tiếng vang.
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, thì thấy một chỗ ngoài thành, tứ chi một hắc y nhân dán lên trên tầng lưu quang.
Một khắc này.
Toàn thành đều nhìn thấy.
Tứ chi và mặt Độc Hạt dán lên trận pháp, buồn phiền không thôi.
Hắn được Vân Phi Dương phái ra ngoài tìm hiểu động tĩnh đại quân ba quận, thi triển thân pháp quỷ mị cực tốc vào thành, kết quả hung hăng đâm vào trận pháp.
Càng bi kịch là.
Còn bị nhiều người nhìn thấy!
Xoát.
Độc Hạt giẫm mạnh, che mặt sưng, nhanh chóng biến mất trong ánh mắt của mọi người.
Một Trận Pháp đại sư học phủ ngưng trọng nói:
- Người vừa rồi chắc có tu vi Vũ Tông.
- Không sai.
Người còn lại nói:
- Không biết được trận pháp tồn tại, trực tiếp đụng vào.
Nói đến đây, mặt mo hai người đỏ bừng.
Bọn họ mới vừa rồi còn phỏng đoán cường độ phòng ngự do trận pháp Vân Phi Dương bố trí không quá mạnh. Kết quả Vũ Tông đụng vào cũng không phá vỡ!