Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 288: Tứ Tượng! Bá đạo!




Sau khi Cái Thế Hùng lên sân, hai tay nắm chặt, bộc phát ra Thuần Linh Lực cường thế, quanh thân phun ra từng đạo Lôi Xà.

Lôi hệ võ giả?

Đám học sinh quan chiến sợ hãi.

Lôi hệ là thuộc tính có lực công kích mạnh nhất ở Vạn Thế Đại Lục, tỷ lệ võ giả có thuộc tính này còn hiếm hơn thiên tài kiếm đạo!

Cái Hiếu Lễ vốn chịu đả kích, sau khi thấy chất nhi xuất ra Lôi thuộc tính, rốt cuộc tìm về tự tôn.

- Thế Hùng!

- Hung hăng ngược tên phách lối này một hồi, vì tuổi trẻ tuấn kiệt Thanh Loan Thành trả thù!

- Xem ra phiền phức rồi.

Lâm Nhược Hiên và Cao Viễn Chúc lo lắng.

Cái Thế Hùng lại là võ giả Lôi hệ hiếm thấy, thực lực khẳng định mạnh hơn ba người trước đó.

Vân Phi Dương liên thắng ba trận cũng không để bọn họ xem thường thiên tài Thanh Loan Thành, dù sao đó cũng là Ngũ tinh thành, có tư bản cường đại!

Nhưng.

Sau khi Lôi hệ thuộc tính bạo phát, Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, làm ra hành động cắt cổ cực kỳ khiêu khích.

Cái Thế Hùng thấy thế, quanh thân Lôi Xà càng phun trào, hai mắt đầy lửa giận.

Vân Phi Dương nói:

- Đánh bại ngươi, trận luận bàn nhàm chán này có thể kết thúc.

Kiêu ngạo không ai bì nổi!

Cái Thế Hùng cười lạnh nói:

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng chiến thắng bọn họ thì cho rằng ta cũng là quả hồng mềm có thể tùy ý nhào nặn!

- Phải không?

Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng hai tay lên, Thuần Linh Lực như sóng biển gào thét mà ra, dưới ánh nhìn của mọi người hóa thành hai Cự Tượng!

Lâm Nhược Hiên há mồm mắt trừng.

- Sao… Sao có thể!?

Loại vũ kỹ như Thiên Tượng Quyết này, cũng không phải Thái Cực Linh Phù, sao có thể cùng lúc ngưng tụ ra hai cái!

Hai cái?

Xoát.

Đột nhiên, Vân Phi Dương lại nâng hai tay lên, Thuần Linh Lực cường đại bạo phát, lại hình thành hai Cự Tượng thực chất hóa!

Uy lực của Tứ Tượng nháy mắt khiến cho xung quanh vô cùng áp lực.

Đằng!

Lâm Nhược Hiên đứng lên, trong lòng nổi lên ngập trời sóng gió.

- Tứ… Tứ Tượng?

- Mẹ ơi!

Tròng mắt của những võ giả ở diễn võ trường thiếu chút trừng ra ngoài.

Lâm Chỉ Khê vốn luôn tỉnh táo, sau khi thấy Vân Phi Dương huyễn hóa ra bốn đầu Thiên Tượng, tâm thần cũng bị rung động!

Bốn đầu Cự Tượng đứng ngạo nghễ trên đài, tản mát lực lượng cuồng bạo, lộng hành quấy rối bốn phía, làm tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ áp bách xưa nay chưa từng có!

Các võ giả đứng gần bị dọa liên tục lui lại. Trong nháy mắt, phạm vị 50 trượng xung quanh đài chiến không còn một ai.

Uy lực phát ra đã làm bọn hắn rung động, Cái Thế Hùng đứng gần bốn đầu Cự Tượng nhất, sắc mặt cực kỳ khó coi, trái tim dâng cảm giác bất an.

Vân Phi Dương huyễn hóa ra Cự Tượng, mỗi đầu đều ẩn chứa 30 trọng Thuần Linh Lực, cộng dồn lại đã vượt cường độ Vũ Vương sơ kỳ.

Lực lượng cường đại như thế, một Lôi hệ Vũ Tông làm sao có thể chống lại!

Nói thật.

Tứ phẩm Thiên Tượng Quyết dưới sự thi triển của Vân Phi Dương đã muốn đuổi kịp ngũ phẩm cao cấp vũ kỹ.

Đây là yêu nghiệt dường nào!

Ba.

Vân Phi Dương đi ra một bước.

Ầm ầm!

Theo chủ nhân bước ra, bốn đầu Cự Tượng cũng bước theo!

Giây phút này.

Cái Thế Hùng đối mặt bốn đầu Cự Tượng, Lôi Mang vốn phun trào bắt đầu run rẩy thu liễm, giống như bị lực lượng cường đại kia làm hoảng sợ không dám ra ngoài.

- Tiểu tử.

Đột nhiên, Vân Phi Dương nâng tay lên, ngạo nghễ nói:

- Ở trước mặt ta, ngươi chính là quả hồng mềm!

Bốn đầu Cự Tượng ầm vang nâng chân trước, vô tình đạp về phía Cái Thế Hùng, chúng nó cùng nhau bạo phát lực kình, lực lượng sinh ra đủ để Lâm Nhược Hiên nghiêm nghị.

Thần sắc Cái Thế Hùng đầy kinh hãi.

Bốn đầu Cự Tượng đánh tới, chặn hết ba đường có thể tránh né, trước mặt hắn chỉ còn hai con đường!

Một là ngạnh kháng!

Nhưng sức mạnh có thể so với Vũ Vương cấp bùng nổ, mình cho dù tung ra hết át chủ bài cũng không thay đổi được gì, làm không khéo còn bị trọng thương!

Chỉ có thể chọn đường thứ hai!

Cái Thế Hùng rất quyết đoán, khi Cự Tượng ngang nhiên áp xuống, hắn bỗng nhiên lui nhanh về phía sau!

Tên này muốn rời khỏi chiến đài, muốn nhận thua!

Mới vừa rồi còn hống hách lấy ra Lôi hệ thuộc tính, kết quả bị bốn đầu Cự Tượng của Vân Phi Dương làm sợ hãi đến không dám nhận chiến.

- Ngươi chạy không thoát!

Vù Vù.

Cự Tượng gần nhất giơ chân trước lên, giẫm lên đài, ngăn trở đường đi của Cái Thế Hùng.

Không một giây chậm trễ, ba Cự Tượng còn lại cũng ngang nhiên đạp xuống, chiến đài nhất thời truyền đến âm thanh rầm rầm, khắp nơi chấn động.

Diễn võ trường hoàn toàn yên tĩnh, chiến đài sớm đã bị phá nát!

Mọi người trợn mắt líu lưỡi.

Thức hải vẫn còn quanh quẩn hình ảnh bốn đầu Cự Tượng điên cuồng giẫm đạp. Trong thời gian ngắn, miệng bọn họ kịch liệt run rẩy, bày tỏ mặc niệm dùm Cái Thế Hùng.

Tê.

Một đạo Lôi Mang yếu ớt phun trào rồi chợt tan biến.

Cái Thế Hùng nằm rạp bên trong, bắp thịt vỡ tan, máu tươi chảy ròng ròng, tuy còn không hôn mê nhưng đã mất đi năng lực đứng lên.

Thiên tài mạnh nhất trong năm người Thanh Loan Thành cũng thua!

Giờ phút này.

Đám Diệp Nam Tu quên reo hò, bởi vì vừa rồi bốn đầu Cự Tượng bạo phát lực lượng vẫn còn rung động tâm linh bọn họ!

Vân Phi Dương đi tới, thản nhiên nói:

- Tiểu tử, hành trình đi Đông Lăng thành lần này không để ngươi thất vọng chứ?

Câu nói này tựa như lợi kiếm đâm xuyên trái tim Cái Thế Hùng, hắn phun ra một ngụm máu, tư duy phai mờ, cuối cùng ngất đi.

Trên mặt Hạng Hổ đang bị thương truyền đến từng trận nóng rát.

Hôm qua ở diễn võ trường, hắn và Cái Thế Hùng vẫn luôn cho rằng Đông Lăng học phủ không có thiên tài, có thể tùy ý ức hiếp.

Bây giờ mới biết, thiên tài mạnh nhất của người ta có thể hoàn toàn đánh bại bốn người bọn họ!

5 trận giao đấu.

Vân Phi Dương một mình đánh bốn, trong đó ba trọng thương hôn mê, một bị đâm xuyên vai trái!

Bưu hãn!

Bá đạo a!

- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!

Học sinh Đông Lăng học phủ cùng kêu to, thanh âm vang vọng bầu trời.

Trong thâm tâm bọn họ đang chờ mong, Vân Phi Dương sẽ chiến thắng thiên tài thứ 5, khi đó sẽ một mình dọn sạch Thanh Loan Thành!

Nhưng.

Vân Phi Dương đi xuống, đến bên người La Mục, lạnh lùng nói:

- Tên cuối cùng giao cho ngươi.

Vì không cho Cái Thế Hùng thất vọng, hắn cưỡng ép thi triển Tứ Tượng chi uy để miểu sát, nhưng cũng phải trả giá lớn, Thuần Linh Lực trong cơ thể gần như tiêu hao hết, đã mất khả năng tái chiến.

- Hắc hắc.

La Mục cười nhạt một tiếng, tiêu sái đi lên, chỉ vào thiên tài Thanh Loan Thành còn lại, ngạo nghễ nói:

- Tiểu tử, lên nhận lấy cái chết!

- Ừng ực.

Tên thiên tài cuối cùng bị điểm danh nuốt nước bọt một miếng, hai mắt xuất hiện e ngại.

Một Vân Phi Dương đã giải quyết bốn người, cái tên miểu sát thiên tài Mộ Dung Chiến này chẳng phải mạnh hơn, mình đi lên khẳng định cũng bị ngược chết đi sống lại!

Ai.

Vân Phi Dương thật là…

Một mình đã đánh bại bốn thiên tài Thanh Loan Thành, khiến tâm lý người cuối cùng bị phá vỡ, không dám lên sân.

- Khụ khụ.

Lâm Nhược Hiên thấp giọng nói:

- Cái trưởng lão, không cần tiếp tục nữa.

Cái Hiếu Lễ che ngực, chịu đựng xúc động muốn thổ huyết, nói:

- Lâm thành chủ nói không sai, trận tỷ đấu này không cần tiếp tục.

Bị một người giải quyết bốn người đã đủ mất mặt, lại thua nữa thì sau này đội quần ra đường mất.

Kết quả là.

Trận đấu của La Mục bị cưỡng chế kết thúc.

Cái Hiếu Lễ ngay cả cơm trưa cũng không ăn, sai người khiêng những thiên tài bị thương, mặt mày xám xịt trở về Thanh Loan Thành.