Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 229: Vừa mặt dày, vừa bá đạo




Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ rất phiền muộn chạy giữa rừng núi.

Từ ngày theo tên nhân loại này, mình trở thành tọa kỵ dùng để tán gái, không phải cõng nữ nhân này, cũng sẽ cõng nữ nhân kia, thực sự đánh mất phong phạm Vương giả.

Càng cạn lời là.

Nữ hài ngồi trên lưng rõ ràng hiện vẻ mặt phẫn nộ, chủ nhân lại còn ôm eo thon người ta.

Có xấu hổ hay không!?

Vân Phi Dương khẳng định không biết xấu hổ.

Hắn phía sau ôm Lương Âm, tựa như người yêu chia ly đã lâu, ôn nhu nói

- Đã rất lâu không gặp nhau, có muốn ta hay không?

Đã rất lâu?

Trong lòng Lương Âm dâng lên cảm giác cô đơn.

Thực ra lúc Vân Phi Dương cưỡi bạch hổ tiến vào học phủ, nàng từ một nơi bí mật gần đó vụng trộm nhìn hắn, chỉ là hắn không thấy được nàng.

Ta đang suy nghĩ gì nha!

Lương Âm lắc lắc đầu, âm thanh lạnh lùng nói:

- Thả ra ta.

- Được thôi.

Vân Phi Dương buông hai tay ra, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa.

Xoát!

Đột nhiên, Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ lách qua một gốc cây chặn đường, bởi vì rẽ ngoặt quá nhanh, lại mất đi sự củng cố của Vân Phi Dương, thân thể Lương Âm hướng một bên ngã xuống.

- A!

Lương Âm theo bản năng hét lên, mắt thấy phải rơi xuống.

Vào thời khắc mấu chốt, tay trái Vân Phi Dương duỗi ra, lần nữa ôm eo nhỏ của nàng, cười nói:

- Còn muốn ta thả ra hay không?

Lương Âm buông lỏng một hơi, nắm thật chặt lông hổ, không nói nữa.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Tại dòng suối nhỏ.

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đang uống nước, Vân Phi Dương thì nằm thảnh thơi trên đá lớn.

Còn ba ngày nữa lăng mộ Vũ Hoàng mở ra, hắn một điểm cũng không vội, ngược lại hỏi:

- Cô cũng muốn tiến vào lăng mộ?

Lương Âm đang chải chuốt tóc đen bị rối, nghe vậy giận quát.

- Ngươi cho rằng ta không đủ tư cách tiến vào?

- Ừm.

Vân Phi Dương không có phủ nhận, nói:

- Cô tuy đã đạt tới Vũ Đồ đỉnh phong, nhưng vẫn còn quá yếu, đi vào kết quả chỉ có chết, nếu như ta là ngươi khẳng định sẽ rời khỏi nơi này.

Lương Âm nắm chặt tay, nhưng trong lòng khiếp sợ không thôi, bởi vì tên này vậy mà xem thấu tu vi của mình!

Đúng rồi.

Hắn có thể cho Trương Hằng ăn hành, lại đánh bại Thiên Vũ Quận Thập Vũ Chi Tinh, chút tu vi của mình làm sao giấu.

Nữ hài điêu ngoa này đã tiếp nhận Vân Phi Dương cường hãn, không suy nghĩ cao siêu nữa.

Xoát.

Vân Phi Dương nhảy xuống khỏi đá lớn rơi trước người nàng, lấy ra một bản bí tịch từ không gian giới chỉ, nói:

- Quyển bí tịch này, cô cầm đi tu luyện đi.

Lương Âm nhìn lại.

Bí tích trong tay tên kia có tên Liệt Hỏa trảm.

- Cho cô đó.

Vân Phi Dương nhét bí tịch vào trong tay nàng, cười nói:

- Bản Liệt Hỏa trảm này mới tam phẩm, cô cứ tu luyện trước, chờ đạt tới cảnh giới cao hơn, ta sẽ cho cô bí tịch Hỏa Hệ mạnh hơn.

Liệt Hỏa là vũ kỹ lấy ra từ kho Lâm gia, cũng đặc biệt chuẩn bị vì nàng.

Tên này tuy rằng rất tiện.

Nhưng có điểm đáng khen, đó là đối với nữ nhân mình thích tuyệt không keo kiệt!

Tiếp nhận bí tịch, Lương Âm ngây ngốc.

Phụ thân dùng rất nhiều tiền, vận dụng rất nhiều nhân mạch mới mua cho mình một bản vũ kỹ nhất phẩm, tên này... thì tiện tay đưa tam phẩm vũ kỹ!

Lương Âm cũng không biết.

Trong không gian giới chỉ của Vân Phi Dương còn để rất nhiều tam phẩm vũ kỹ, hắn lười đi tu luyện.

- Đúng rồi!

Vân Phi Dương vung tay lên, lấy ra một cây roi dài nhỏ rồi nói:

- Cô nếu như cứ khăng khăng muốn đi lăng mộ thì cầm cái này đi, đối với cô có trợ giúp rất lớn.

Lương Âm ngơ ngác nói:

- Cũng là tam phẩm?

Vân Phi Dương tiến vào kho vũ khí Lâm gia, không có nhìn kỹ phẩm giai mà cảm thấy thuận mắt thì lấy, cũng không biết đẳng cấp trường tiên. Hắn dùng sức chọt chọt, nói:

- Ừm, hẳn là dùng gân của tam phẩm hung thú chế tạo.

Đôi mắt đẹp của Lương Âm lộ vẻ chấn kinh.

Tiện tay lấy ra tam phẩm bí tịch, lại tiện tay xuất ra một thanh tam phẩm vũ khí, rất chấn động a.

Phải biết.

Với Vũ Đồ đỉnh phong như Lương Âm, cầm tam phẩm trường tiên, mặc dù không thể phát huy toàn bộ uy lực nhưng cũng có thể chống lại Vũ Sư sơ kỳ!

Nàng có chút hốt hoảng.

Vũ khí và vũ kĩ Vân Phi Dương đưa, phụ thân dù dốc hết tài sản Lương gia cũng không mua nổi.

- Cảm động sao?

Vân Phi Dương dựa lại gần.

Cứ như vậy đạt được một bản tam phẩm vũ kỹ và vũ khí, Lương Âm khẳng định cảm động rất lớn, nhưng cô gái nhỏ này che giấu rất tốt, vẫn cứ lạnh mặt.

Sau đó.

Nàng xoay người sang chỗ khác.

Biểu hiện trên mặt có thể che giấu, nhưng trong lòng lại không thể khống chế, mắt đẹp ướt át, nước mắt đảo quanh, gia hỏa nàng đã từng nhằm vào, vì sao phải đối tốt với mình như vậy!

Vân Phi Dương đưa đầu qua thăm dò, cười nói:

- Cảm động khóc sao?

- Không có!

Lương Âm vội vàng lau đi nước mắt tràn mi, đứng dậy bước đi.

Vừa đi hai bước lại bị Vân Phi Dương bắt lấy kéo trở về, nghe hắn cười nói:

- Sau khi cùng Nhiễm Tiểu Huy giao đấu, ta từng nói qua ngươi không cần hối hận.

Lương Âm nghe vậy, tâm truyền đến một trận đau nhói.

Đúng rồi.

Câu nói này Vân Phi Dương đã nói qua.

Lương Âm vẫn luôn nhớ kỹ một màn hắn đi xuống luận võ đài, bóng lưng dần dần biến mất.

Qua bao nhiêu ban đêm.

Nàng đều mơ tới cảnh tượng ấy, lại nghe được lời nói hắn trước khi đi lưu lại:

- Lương Âm, ngày hôm nay lỡ hẹn, về sau chớ hối hận.

Mỗi lần bừng tỉnh, nàng đều cuộn tròn thân thể rồi rúc vào một chỗ.

Hối hận không?

Trong lòng Lương Âm không có đáp án, nhưng nàng biết mình đã từng rất tự cao tự đại, coi trời bằng vung, căn bản không để người nam nhân này vào mắt.

- Vân Phi Dương!

Đột nhiên, Lương Âm xoay người, ứa nước mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi muốn ta nói ta hối hận không có gả cho ngươi? Ngươi đang muốn nhục nhã ta?

- Ây.

Vân Phi Dương khẽ giật mình.

Hắn từng có loại ý nghĩ này, bởi vì bị một cô gái xem thường thực sự khó chịu, cho nên hắn nhất định phải dùng thực lực để chứng minh!

Lương Âm giọng căm hận nói:

- Ngươi làm được! Là Lương Âm ta trước kia mắt chó coi thường người khác!

Nói xong liền vứt lại đồ vật trên mặt đất, khóc lóc rời đi.

Cô gái này rất điêu ngoa tùy hứng, người như vậy tính cách càng mạnh mẽ, nàng cho rằng đưa vũ khí cùng vũ kỹ là một loại nhục nhã.

Vân Phi Dương sững sờ ngay tại chỗ.

Hắn vội vàng nhặt lên vũ khí và vũ kỹ trên mặt đất rồi đuổi theo, ngăn trước mặt Lương Âm.

- Tránh ra!

Lương Âm trừng hắn, nước mắt rơi như mưa.

Vân Phi Dương kéo nữ hài khóc thành lệ nhân vào lòng, đau lòng nói:

- Đúng là ta từng có suy nghĩ này. Nhưng bây giờ ta hối hận rồi.

Trước kia hắn rất tức giận.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, thật ấu trĩ.

- Ô ô.

Lương Âm ghé vào ngực Vân Phi Dương, khóc thật thương tâm, tựa như hài tử bị ủy khuất.

Có đôi khi.

Nam nhân khi đối mặt với loại tình huống này, không cần giải thích cái gì, chỉ cần làm một việc duy nhất, đó là cường thế!

Vân Phi Dương biểu hiện rất cường thế.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra Lương Âm, nghiêng đầu hôn, chuẩn xác dán vào đôi môi căng mọng đỏ tươi của nàng!

- Ngô...

Lương Âm mở to hai mắt.

Nàng không nghĩ tới, cái tên gia hỏa vô sỉ suốt ngày chỉ động tay này lại sẽ làm đến bước này!

Thình thịch thinh thịch.

Cảm nhận được đôi môi nồng cháy, trái tim Lương Âm gia tốc, Thức Hải ‘ong’ một tiếng rồi hóa thành hư không, tay nhỏ không khống chế được nắm thật chặt.

Nàng quên mất phản kháng, quên mất thút thít.

Thời gian lúc hai người hôn nhau kéo dài, phảng phất như vĩnh hằng.

Thực ngưu a!

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngồi bên dòng suối nhỏ, trong lòng suy nghĩ, chủ nhân vừa da mặt dày, vừa bá đạo!