Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Thiên tài hạng chót của Thập Vũ Chi Tinh đã kích thích Vân Phi Dương thật sâu, cho nên hắn quyết định trong vòng ba ngày đột phá Vũ Tông.
Đương nhiên.
Lấy độ phù hợp hiện tại của linh hạch cùng linh lực, không đột phá được.
- Tới đi.
Vân Phi Dương đánh thức Lăng Sa La, lần nữa vươn cánh tay.
Muốn nhanh chóng dung hợp tìm cảm giác đột phá, nhất định phải lấy độc thí luyện tiếp tục tra tấn chính mình.
Quả nhiên.
Dựa vào ngoại vật nâng cao tu vi cấp tốc có tai hại lớn, dù cường giả như Vân Phi Dương cũng khó may mắn thoát khỏi.
- Đáng giận!
Lăng Sa La cắn răng, lấy ra rất nhiều độc thảo.
Những thứ này nàng thu thập trong rừng lúc Vân Phi Dương liệp sát hung thú, mục đích chính là muốn phối luyện ra độc dược lợi hại đến để độc chết hắn!
Lăng Sa La cũng có tâm tính không chịu thua.
Càng độc không chết, càng phải độc!
Rất nhanh, nàng dùng độc thảo cùng độc dược dung hợp, phối trí ra độc dược hoàn toàn mới, sau đó không chút do dự vẩy ra lên cánh tay hắn.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lăng Sa La nằm sấp trên bàn mơ màng mà ngủ, trong tay nắm độc bình, khóe miệng mỉm cười.
Nàng nằm mộng.
Nàng mơ tới gia hỏa đáng giận kia, mơ hắn bị mình độc chết đi sống lại, tê tâm liệt phế thống khổ kêu gào.
Mộng rất tốt.
Hiện thực lại tàn khốc.
Bởi vì, giờ phút này Vân Phi Dương đang ngồi xếp bằng trên giường, quanh thân bị từng đoàn khí vụ nhàn nhạt bao phủ, trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắn, nhìn qua rất quỷ dị.
Đang giải độc.
Cũng không phải dựa vào Nghịch Thiên Quyết, hắn giải độc chỉ bằng Linh lực đơn thuần!
Hô
Độc tố cuối cùng bị bài xuất, Vân Phi Dương phun ra một ngụm trọc khí, chầm chậm mở mát, nỉ non.
- Độ phù hợp giữa linh hạch và linh lực khá cao rồi.
Hắn đứng lên, choàng tấm chăn lên người Lăng Sa La, lúc này đẩy cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm, Thiên Vũ học phủ linh lực sung túc.
Vân Phi Dương mới vừa đi ra, cảm nhận được gió nhẹ cùng linh khí thổi tới, lười biếng mở hai tay.
- Tốt hơn Đông Đông Lăng học phủ không ít a.
Két.
Cửa gian phòng đối diện bị đẩy ra.
Bảo Lỵ vuốt mắt, giống như chưa tỉnh ngủ đi tới.
Nữ nhân này mặc bộ váy ngủ rộng rãi, tóc đen lộn xộn, gương mặt xinh đẹp điểm điểm đỏ ửng, quả thực đẹp vô cùng.
Ây.
Vân Phi Dương nhất thời nhìn mộng.
Ngây người chốc lát, hắn cười chào hỏi, nói:
- Lão sư, chào buổi sáng!
- Chào buổi sáng.
Bảo Lỵ nâng ngọc thủ, buộc tóc đen lộn xộn lại, mỉm cười với Vân Phi Dương.
Một nụ cười, một cái nhăn mày, lộ ra vũ mị trí mạng.
Vân Phi Dương có chút lâng lâng, nhưng vẫn áp chế cỗ xúc động kia, nói:
- Lão sư, ăn xong điểm tâm, bắt đầu lịch luyện đi.
- A.
Bảo Lỵ ứng một tiếng, lần nữa trở về phòng.
Rửa mặt xong, nàng đi ra, lúc này nàng mặt một bộ trang phục già dặn, bộc lộ ra khí chất vũ mị cùng tư thế hiên ngang.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Bành!
Phù phù!
Trong rừng cây cách Tiểu viện không xa, Vân Phi Dương lại một lần bị đá bay ra ngoài.
Bảo Lỵ thu chân, nói:
- Lực đạo cỡ này được chứ?
- Được!
Vân Phi Dương đứng lên, nhếch miệng cười rộ lên.
Đi qua một đêm độc luyện, linh hạch và linh lực đã tương đối ăn ý, lại trải qua loại đấm đá tàn phá kiểu này, hiệu quả càng thêm cao.
Bành bành bành!
Trong rừng cây nhỏ, truyền đến từng âm thanh quyền cước.
- Làm sao?
- Ha ha, đây không phải La Mục sao?
Học sinh Thiên Vũ học phủ ngẫu nhiên đi ngang qua.
Bọn họ nhìn thấy Vân Phi Dương bị một nữ nhân cuồng đánh, cũng không ra tay đánh trả, trên mặt còn mang theo mỉm cười, rất không hiểu.
Chẳng lẽ, đây chính là phương thức Đông Đông Lăng học phủ tu luyện?
- Nghe nói tiểu tử này rất trâu bò, hôm qua một người đánh hơn trên trăm người, còn đánh bại Đào Tề.
- Đúng nha, quá kinh khủng!
Đánh vỡ khảo nghiệm, chiến thắng Thập Vũ Chi Tinh.
La Mục đã nỗi danh tại Thiên Vũ Học phủ.
Rất nhiều học sinh hận hắn thấu xương, nếu như không phải kiêng kị thực lực hắn, khẳng định đã xông lên khiêu chiến, vì đồng học hôm qua báo thù.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Cảnh tượng bạo hành ấy đến đêm kết thúc.
Vân Phi Dương vỗ bụi đất trên thân, rồi bước về phòng.
Xoát!
Hắn vừa đi vào, Lăng Sa La đã cầm một bình độc mới nghiên cứu ra, nói:
- Tới thử đi!
- Ây...
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Cô gái này vậy mà chủ động, thật sự khó được.
- Đến.
Vân Phi Dương ngồi xuống, đưa cánh tay để lên bàn, khiêu khích nói:
- Ta ngược lại muốn xem, hôm nay ngươi luyện chế độc dược mãnh liệt cỡ nào.
- Tuyệt đối hạ độc chết ngươi!
Lăng Sa La mở nắp bình, đều đổ tất cả độc phấn bên trong.
- Tê!
Vân Phi Dương nhất thời hít vào một hơi.
Độc Lăng Sa La mới phối xuất, quả nhiên mạnh hơn trước nhiều. Mới một lúc, thân thể hắn đã tràn ngập độc tố táo bạo.
Sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn khen:
- Không... Không tệ!
- Ha ha ha!
Lăng Sa La cười rộ lên.
Một khắc này.
Nghe được Vân Phi Dương tán dương, để nàng rất hài lòng.
Cô gái này chỉ sợ đã quên, mục đích nàng phối trí độc dược để độc chết hắn, chứ không phải được hắn tán thành.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Loại độc Lăng Sa La điều chế này đã siêu nhiên dự kiến của Vân Phi Dương.
Bời vì, thuần linh lực tiếp cận hoàn mỹ không có cách nào chống lại bị độc tố, bị đánh liên tục bại lui.
Cô gái này quả nhiên có thiên phú Độc Đạo, nếu như được mình chỉ điểm, có lẽ không lâu về sau, Vạn Thế Đại Lục sẽ xuất hiện một Độc Ma đầu chân chính.
- Thế nào!
Lăng Sa La nhướng mày khiêu khích hỏi.
Vân Phi Dương chịu đựng thống khổ cười nói:
- Mặc dù... rất không tệ, nhưng muốn hạ độc được ta, còn kém xa lắm.
- Ngươi...
Lăng Sa La nắm quyền, cả giận quát:
- Chờ đó cho ta!
Nói xong, nàng quay đầu trở lại trước bàn thuốc, bắt đầu tiếp tục phối độc.
Vân Phi Dương không để ý nàng, tiếp tục thao túng thuần linh lực chống cự độc tố không ngừng xâm lấn.
Khoan hãy nói.
Loại độc mãnh liệt này tùy thời đòi mạng hắn, nhưng thuần linh hạch cùng thuần linh lực tại nghịch cảnh liên tục dung hợp kích phát tiềm lực chống lại, hiệu quả khá tốt.
Cả hai hoàn mỹ phối hợp, lần lượt chống đỡ độc tố.
Chúng nó không có tư duy, nếu có mà nói, khẳng định chửi ầm lên:
- Vân Phi Dương, ngươi cái tên hỗn đản này, nếu như thật bị hạ độc chết, chúng ta chẳng phải cũng xong đời!
Thống khổ mãnh liệt lần lượt xông lên đầu, loại tra tấn này không phải người bình thường có thể tiếp nhận.
Vân Phi Dương không phải người.
Cho nên, giờ phút này hắn mồ hôi nhễ nhại, hô hấp dồn dập vẫn cắn răng thừa nhận.
Có lẽ lần này độc Lăng Sa La phối chế quá mạnh hoặc hắn bị Bảo Lỵ hung hăng đánh một ngày làm cho độ phù hợp linh hạch cùng linh lực gần như hoàn mỹ, chỉ thêm chút nữa có lẽ sẽ dung hợp hoàn mỹ!
Nhưng.
Tại thời khắc mấu chốt này.
Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, loại trừ độc tố trong thể nội.
Không có cách nào.
Lại chơi tiếp sợ rằng sẽ chết.
Hô
Độc tố bị bài xuất, Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, Linh Niệm bao phủ thuần linh hạch, nói:
- Đã khá hoàn mỹ rồi.
Đã khá hoàn mỹ.
Nhưng, cả hai vẫn chưa hoàn toàn phù hợp, cũng không có dấu hiệu đột phá.
Xoát.
Lăng Sa La xoay người, cầm một bình độc dược, hung ác nói:
- Lại đến!
- ...
Vân Phi Dương lắc đầu, đi đến trước mặt nàng, ôm nàng cười xấu xa nói:
- Không chơi, chúng ta đi ngủ.
- A... Ngô... Ngô
Lăng Sa La hét rầm lên, nhưng vừa kêu ra, đôi môi đã bị gia hỏa vô sỉ kia ngậm lấy, bá đạo chặn miệng nàng.