Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 145: Đoàn diệt




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Gia hỏa danh tiếng đang thịnh, dù mạnh thế nào cũng sẽ bị một chiêu tùy ý của ta đánh bại!

Chuyện này truyền đến học phủ sẽ nhấc lên oanh động to lớn. Đến lúc đó, mọi người nghị luận không còn về gia hỏa Vân Phi Dương nữa, mà chính là Lang Khôn ta!

- Ha ha ha!

Lang khôn cười rất dữ tợn.

Siêu Thần Yêu Nghiệt Trailer

Nhưng lại chờ một lúc.

Vân Phi Dương vẫn còn đứng đó, trên mặt không có hiện ra bất kỳ thống khổ gì, hắn hoàn hảo giống như không có chuyện gì xãy ra.

Nụ cười Lang Khôn ngưng kết, tò mò hỏi:

- Ngươi còn không ngã xuống?!

Thi triển Thiết Sơn quyền bộc phát lực đạo sáu ngàn cân, lại ẩn chứa ám, đừng nói đánh vào thân người, coi như đánh vào thân hung thú nhị phẩm đỉnh phong cũng sẽ phá hủy nội tạng của nó, khó mà chống đỡ được, phải ngã xuống.

- Ta tại sao phải ngã xuống?

Vân Phi Dương hỏi ngược lại.

Lang Khôn nhất thời ngây ra như phỗng, chính diện ăn một quyền của mình, còn có thể nói chuyện!?

Xoát!

Đột nhiên, tay phải Vân Phi Dương hóa quyền, hung hăng đánh vào bụng hắn, hắn hét thảm một tiếng, sắc mặt dữ tợn cúi người.

Một cỗ khí tức bạo lệ lan tràn trong thân thể, điên cuồng phá hư kinh mạch!

Chỉ sau ba lượt hô hấp.

Lang Khôn uể oải ngã xuống, kinh mạch trong thân đều bị tổn hại.

Một khắc này, cảm giác đầu tiên của hắn không phải kịch liệt thống khổ, mà là khiếp sợ, rốt cục hắn cũng ý thức được, ám kình người này mạnh hơn mình gấp mấy lần, lực đạo một quyền tùy ý của hắn không phải Thiết Sơn quyền của mình có thể so sánh!

Ba!

Một chân Vân Phi Dương giẫm trên mặt hắn, tựa như Vương giả, lạnh lùng nói:

- Đây mới là ám kình.

Lang Khôn ưa thích dùng thủ đoạn tàn nhẫn, chà đạp mục tiêu và địch nhân.

Nhưng ngay hôm nay, hắn đã cảm nhận được cảm giác bị người chà đạp.

Vân Phi Dương hời hợt vung một quyền đã ẩn chứa ám kình mạnh mẽ, phá hủy tất cả kinh mạch cơ thể hắn, thụ thương nặng hơn Nhiễm Bỉnh Loan gấp mấy lần, hắn nhất định phải nằm trên giường tu dưỡng nửa năm, tu vi ngã xuống hay không còn phải nhìn tạo hóa của hắn nữa.

- Ngươi

Ngã trên mặt đất, Lang Khôn chịu đựng đau nhức kịch liệt, trong mắt tràn ngập chấn kinh cùng oán hận, mà loại ánh mắt bao hàm tâm tình rất phức tạp này vừa rồi hắn còn đang chờ mong xuất hiện.

Không ngờ tên này mạnh như thế!

Một quyền của mình không làm hắn bị thương, mà mình bị một quyền đánh ngã.

Nhưng càng làm cho Lang Khôn vô pháp tiếp nhận là tên kia giẫm trên mặt mình còn chà chà chân, quả thực nhục nhã trần trụi!

Có ít người rất tiện.

Thời điểm giẫm lên mặt người khác sẽ không cân nhắc cái gì, còn đến thời điểm bị người khác giẫm, mới ý thức được nhục nhã, mới ý thức được tôn nghiêm bị giẫm đạp!

Ba.

Vân Phi Dương lại giẫm một chân, nói:

- Tư vị bị người giẫm mặt không dễ chịu nhỉ?

Oa!

Thương thế cùng lửa giận đan xen, Lang Khôn phun ra một ngụm máu tươi.

Vân Phi Dương hờ hững nói:

- Cái thế giới này rất tàn khốc, ta hôm nay nhục nhã ngươi, là đang dạy cho ngươi một bài học, ngươi cần phải cảm tạ ta.

Trên mặt Lang Khôn truyền đến cảm giác đau rát nóng bỏng.

Cảm giác này xuất hiện không phải bởi vì bị giẫm, nó xuất hiện bởi vì câu nói kia chính là câu nói hắn mới vừa nói qua, bây giờ lại bị người ta sử dụng trên người mình, cảm giác thật tệ!

Vân Phi Dương gỡ túi không gian bên hông hắn xuống, một chân đá ra, nhìn về phía Phong Thiên Vũ, nói:

- Đến phiên ngươi.

Phong Thiên Vũ cười khổ không thôi.

- Ta có thể phản kháng sao?

- Giao túi không gian ra, có thể không thụ đau khổ.

- Tốt.

Phong Thiên Vũ bất đắc dĩ ném túi không gian của mình qua.

Thực lực Hắn và Lang Khôn không khác gì nhiều, đối phương thuất sát tên kìa, mình không nên phản kháng mới thỏa đáng.

Vân Phi Dương tiếp nhận túi không gian, xuất hiện trước mặt Phong Thiên Vũ, vung tay lên, chỉ nghe bành một tiếng, Phong Thiên Vũ như lá rách bay ra ngoài, rơi ầm xuống đất.

Đơn giản, lưu loát.

- Lực lượng thật mạnh!

Phong Thiên Vũ ngã trên mặt đất chịu đựng đau đớn, âm thầm rung động.

- Chí ít đạt tới 10 ngàn cân, người này chẳng lẽ đã đột phá đến Vũ Sư?

Hắn bị một quyền đánh khó có thể động, nhưng thương tổn cũng không nặng.

- Thu hoạch không ít.

Linh Niệm Vân Phi Dương quét qua chiến lợi phẩm trong túi không gian, sau đó treo bên hông, cũng không quay đầu lại rời đi.

Xoát xoát!

Cũng không lâu lắm, cao tầng học phủ ẩn nấp nhao nhao xuất hiện.

Một cao thủ đỡ Lang Khôn lên, kiểm tra thương thế của hắn, khóe miệng co giật.

- Xương sườn bị đánh gãy sáu cái, kinh mạch tổn hại nghiêm trọng, chỉ sợ phải điều dưỡng nửa năm!

Mấy người khác kinh hãi.

Bọn họ vẫn âm thầm quan sát, Vân Phi Dương xuất thủ bất ngờ làm cho bọn họ giật mình, không ngờ hắn có thể một quyền đánh Lang Khôn thành bộ dạng này!

Một cao thủ ngưng trọng lên tiếng.

- Tùy tiện miểu sát Vũ Đồ hậu kỳ, tân sinh này quá trâu bò.

Mọi người đồng ý!

Bên ngoài sơn lâm, khu vực đào thải.

Một trung niên tướng mạo nhã nhặn đứng trước một gốc cây, liếc nhìn bầu trời, xuân phong đắc ý nói:

- Bảo Đạo sư, thời tiết ngày hôm nay không tệ nha.

Người này tên Đồ Tiết, đạo sư của trung giai Ất Mộc Đường.

Giải đấu đi săn lớn năm nay, hắn phái tới 10 học sinh, tu vi bình quân đều khoảng Vũ Đồ trung kỳ, với thế nhất định phải được vô địch.

Bảo Lỵ đứng bên cạnh cười lạnh không nói.

Đồ Tiết cười nói:

- Bảo Đạo, không nói gạt ngươi, trước khi tới đây, ta đã dặn qua bọn họ, nếu như gặp phải học sinh Quý Thủy Đường, nhất định không được hạ thủ quá nặng.

- Thật sao?

Bảo Lỵ cười lạnh một tiếng.

Đồ Tiết đi tới, cười nói:

- Bảo Đạo sư có nên cảm tạ ta. Tỉ như, khi rảnh rỗi có thể ra ngoài ăn một bữa cơm.

Bảo Lỵ dung mạo tuyệt luân, lại vũ mị cùng cực, trở thành đối tượng được nam đạo sư tại Đông Lăng học phủ ngưỡng mộ, nếu không phải tính cách nàng quá bạo lực, khẳng định sẽ có rất nhiều người đến thổ lộ.

Đồ Tiết cũng thuộc số đó.

Tên này da mặt dày, hoặc bản thân hắn có sở thích bị bạo dâm, hoặc một tên biến thái cho nên vẫn dám mạo hiểm truy cầu Bảo Lỵ.

- Ăn một bữa cơm?

Mục quang Bảo Lỵ lãnh lệ.

Lại muốn phát tác sao?

Quá tốt!

Trong ánh mắt Đồ Tiết lóe ra chờ mong.

Hắn thấy, có thể được nữ nhân gợi cảm xinh đẹp như thế hành hung, cũng là một niềm hạnh phúc.

Đối với người một lòng tìm đường chết, Bảo Lỵ tuyệt đối sẽ thỏa mãn hắn, giơ chân lên muốn đá tên chướng mắt trước mặt này.

- Lang Khôn cùng Phong Thiên Vũ bị khiên ra!

Đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của đám học sinh.

Bảo Lỵ thu hồi chân, chuyển mắt nhìn lại, thấy hai người Lang Khôn và Phong Thiên Vũ bị trưởng lão học phủ khiêng ra ngoài, bọn hắn như bị thương không nhẹ.

- Đồ Đạo sư, học sinh của ngươi cũng không có gì đặc biệt cả.

- Cái này!

Thần sắc Đồ Tiết ngốc trệ.

Lang Khôn và Phong Thiên Vũ là vương bài của hắn, lần này có thể thuận lợi đoạt giải quán quân hay không, phải nhờ vào hai người bọn họ, bây giờ bọn hắn bị người đánh phải khiêng ra ngoài, thực sự khó có thể tiếp nhận.

- Hai tinh anh Trung giai Ất Mộc Đường bị thương không nhẹ, chẳng lẽ đụng phải học trưởng trung giai Giáp Mộc Đường?

- Hẳn như vậy rồi.

Một tên đệ tử nói:

- Nếu không phải vậy, có ai có thể đào thải bọn hắn, lần này giải đấu đi săn lớn chắc lại giống như năm ngoái, vô địch sẽ bị Giáp Mộc Đường cướp.

- Ta thấy chưa hẳn, trung giai Ất Mộc Đường có mười học trưởng Vũ Đồ trung kỳ, nhân số nhiều hơn Giáp Mộc Đường hai người, thắng bại khó nói.

- Không sai, không sai.

Mọi người gật đầu.

- Cũng chỉ tổn thất hai thiên tài mà thôi.

Đồ Tiết tỉnh táo lại, cười nói:

- Bên trong còn có học sinh của ta, chỉ cần bọn hắn liên hợp lại chiến thắng trung giai Ất Mộc Đường, đoạt được vô địch cũng không phải không thể.

Tên này tự an ủi mình.

Nhưng như hắn suy nghĩ, chỉ cần trung giai Ất Mộc Đường đoàn kết nhất trí, đối mặt sáu người Giáp Mộc Đường, vẫn có thể đánh một trận, dù sao tinh anh hai đường thực lực không kém nhiều, Ất Mộc Đường hơn hai người nên chiếm ưu thế về nhân số.

- Mau nhìn, lại có hai học sinh Ất Mộc Đường được khiêng ra kìa!

Qua không bao lâu, hai học sinh trung giai Ất Mộc Đường bị trưởng lão khiêng ra ngoài, việc này khiến Đồ Tiết ủi ngơ ngác.

Bốn học sinh đào thải, muốn chống lại Giáp Mộc Đường sẽ rất khó!

Nhưng.

Càng thêm sụp đổ là.

Lại qua nửa canh giờ, học sinh của mình lần lượt bị khiêng ra, cho đến khi một tên sau cùng cũng bị đưa ra ngoài, cả người hắn không chịu nổi đả kích, ngồi phịch xuống đặt mông trên đồng cỏ.