Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Sau khi lão đầu biến mất, Vân Phi Dương bỗng nhiên mở mắt, thống khổ trong thức hải tiêu tán, hắn chầm chậm đứng lên, biểu hiện trên mặt rất đặc sắc, tuy nhiên hiểu rõ lai lịch Nghịch Thiên Quyết, nhưng trong đầu lại một đống nghi vấn.
- Để bọn hắn giác tỉnh, Chúng Thần Quy Vị, có thể tái tạo Thần Giới.
- Ý sư phụ chắc là để bọn gia hỏa này phục sinh, dùng thần thông bọn họ đi sáng tạo quy tắc thiên địa, sau đó tái tạo Thần Giới vỡ nát.
Không hổ là Chiến Thần, nhanh như thế đã bắt ngay trọng điểm, nếu đổi thành một người bình thường, đột nhiên gặp được việc như thế, sợ rằng sẽ ngây người cả năm.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương quỷ dị cười một tiếng, nói:
- Lũ hỗn đản kia còn chưa chết triệt để đi, một tia thần hồn vẫn còn tồn tại, nếu như ta có thể luyện hóa, tu vi khẳng định sẽ nhanh chóng đề bạt.
- Đến lúc đó, chỉ cần tìm hiểu ra thần thông pháp tắc của bọn họ, còn về cái gì Vị, tái tạo Thần Giới, ta một mình một người đã có thể giải quyết.
- Không được, không được!
Vân Phi Dương lại phủ định.
- Việc này quá tàn nhẫn, hãy cho bọn hắn cơ hội đi, ừm, tìm thần hồn Cửu Thiên Thần Nữ, để nàng giác tỉnh, sau đó cưới nàng.
Nhớ đến việc năm đó đánh nát tam thiên của nữ nhân này rồi bị đuổi giết ba trăm năm, Vân Phi Dương tức giận đến nghiến răng.
Suy nghĩ thôn phệ thần thông Chư Thần, Vân Phi Dương chỉ tùy tiện ngẫm lại, cũng không thật làm như thế. Dù sao, hắn vô sỉ còn có điểm mấu chốt, quan trọng hơn là, 108 thần thông, bắt đầu tìm hiểu có thể mệt chết người a.
Đương nhiên.
Hắn cũng không phải lương thiện, đám kia vương bát đản kia năm đó liên thủ trấn áp mình, hắn vẫn ghi trong lòng, nếu như tìm được tàn hồn, nhất định phải luyện hóa thần thông của bọn chúng!
Vân Phi Dương nghĩ rất tốt, nhưng vấn đề lại xuất hiện, làm sao tìm được phàm nhân mang theo thần hồn, mà chỉ nhắm đến đám hỗn đản liên thủ trấn áp mình năm đó.
Phải biết, chỉ cần một Vạn Thế Đại Lục, phàm nhân có mấy trăm ức. Trong biển người mênh mông tìm kiếm mười hai người, giống như mò kim đáy biển, còn muốn tập hợp 108 tên, lúc còn sống có thể làm được sao?
- Mẹ nó chứ.
Vân Phi Dương lắc lắc đầu sụp đổ cảm thán.
- Rõ ràng muốn tán gái, kết quả lại gánh vác trách nhiệm cứu vãn thương sinh, sứ mệnh tái tạo Thần Giới, thật mẹ nó gây rối mà.
Ngoại giới.
Sau khi Vân Phi Dương theo Hồi Mộng Huyễn Cảnh tỉnh lại, phòng ngự kết giới bao phủ Luyện Võ Tháp xoát một tiếng biến mất, giữa không trung lần nữa hiện ra Khí Mạc. Trong hình, Vân Phi Dương một mặt khổ bức đi thông hướng ngoại giới.
- Hửm?
Bọn người Bảo Tụng Nhân thấy thế, nhao nhao hoảng hốt.
Tình huống như thế nào đây?
Khí Mạc tại sao lại xuất hiện, tầng lưu quang cũng khôi phục. Còn có, tiểu tử kia vừa rồi thống khổ sắp chết, tại sao hiện giờ giống như không việc gì?
Lúc mọi người còn đang ngây người, Vân Phi Dương đi từ Luyện Võ Tháp ra, hắn giơ tay lên, ngăn trở ánh sáng mặt trời chiếu vào người, lười biếng duỗi người một cái, nói:
- Bên ngoài vẫn tốt nhất.
"Xoát ——"
Bảo Lỵ xuất trước mặt, quan sát tỉ mỉ lấy hắn, hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
"Ách "
Vân Phi Dương nao nao, hắn nghe được sự quan tâm, trong lòng cảm động, nhưng vẫn nói xạo:
- Lão sư, bụng ta vừa rồi có đau một chút, có thể bời vì thật lâu chưa ăn cơm.
Tên này không biết, Khí Mạc chỉ truyền hình ảnh hắn biểu lộ thống khổ, sự việc về sau, Khí Mạc đã bị đoạn, không người biết.
- Đi, hôm nay lão sư mời khách, dẫn ngươi đi Thanh Phong Lâu ăn một bữa no đủ.
Bảo Lỵ vừa cười vừa nói, cả người triệt để buông lỏng.
- Được.
Vân Phi Dương theo Bảo Lỵ đi ra ngoài.
Bọn người Diệp Nam Tu nhao nhao, lo lắng lao nhao hỏi, Vân Phi Dương giả bộ bộ dáng vô tội, bày tỏ cái gì cũng không biết.
Có một số việc không thể nói với người, tỉ như gánh vác lên gánh nặng cứu vãn thương sinh, mà nếu nói ra, người khác sẽ bảo ngươi có bệnh thần kinh mất.
- Ý, nhanh đi quan tâm quan tâm người ta kìa, cơ hội tốt bao nhiêu chứ.
Tô Tình đẩy Lương Âm một chút.
- Cắt.
Lương Âm bĩu môi.
- Ta còn tưởng rằng tên này sẽ chết bên trong, thật sự thất vọng!
Nói xong, loạng choạng vui mừng rời đi. Hiển nhiên, nhìn thấy Vân Phi Dương bình yên vô sự đi ra, trong lòng nàng rất vui vẻ.
- Ai.
Tô Tình lắc đầu đi theo.
Luyện Võ Tháp khôi phục bình thường, để cao tầng học phủ không hiểu ra sao, mà khi mấy vị cường giả trận pháp tiến vào kiểm tra, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, sau đó hai mặt nhìn nhau, vẻ mờ mịt càng thêm nghiêm trọng.
Bảo Tụng Nhân và Cao Viễn Chúc đứng trước tháp, biết được Luyện Võ Tháp hết thảy bình thường, nhao nhao nhíu mày, bọn họ thực sự không hiểu, vừa rồi là sao, chẳng lẽ trận pháp —— lâu lâu lên cơn động kinh?
Mọi người cũng sẽ không nghĩ tới việc Luyện Võ Tháp bị rối loạn do Vân Phi Dương lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết đến tầng mươi, kích phát Hồi Mộng Huyễn Cảnh tạo thành.
Lần này xuất hiện không trục trặc, để học phủ coi trọng, vì ngăn ngừa sự việc cùng loại phát sinh, tạm thời phong bế Luyện Võ Tháp, để hơn mười vị trận pháp cao thủ quan sát tỉ mỉ, tùy ý mở ra.
Nói thật, hiện giờ không cần phong tháp!
Vân Phi Dương đã đề cao kỷ lục tầng một và tầng hai đến trình độ nghịch thiên, đám học sinh bị chấn thương tâm lý, thời gian rất lâu sau sẽ không đi khiêu chiến.
A, không phải khiêu chiến, muốn đi ma luyện. Người ta ngồi một phát tám ngày, đánh một phát mười vạn tám ngàn mộc nhân, không ai có dũng khí đi vào khiêu chiến kỷ lục cả.
Trong một gian phòng bị phong bế, Mục Oanh ngồi xếp bằng bên trong, điên cuồng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, điên cuồng đánh vào Vũ Lực cửu đoạn.
- Oanh Oanh, ổn định tâm thần, đừng gấp.
Lâm Chỉ Khê đứng trước mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc. Hai người tiến vào tu luyện đường đã hai canh giờ. Cho nên, cũng không biết chuyện Luyện Võ Tháp.
"Xoát!"
Ước chừng một khắc đồng hồ, quanh thân Mục Oanh bộc phát khí kình cường thế, tu vi chính thức bước vào Vũ Lực cửu đoạn! Bất quá, khi nàng mở mắt, lại tự trách.
- Lâm tỷ tỷ, ta vừa rồi thất thần!
Lâm Chỉ Khê nói:
- Oanh Oanh, võ giả tu luyện tối kỵ thất thần, nếu như xuất hiện ngoài ý muốn, rất có thể cả đời không thể tu luyện được.
Mục Oanh hổ thẹn cúi đầu xuống.
- Lâm tỷ tỷ, ta cũng không biết mới vừa rồi bị làm sao, rất kỳ lạ mà ngủ mất, còn mở một giấc mộng kỳ quái.
- Kỳ quái?
Thần sắc Lâm Chỉ Khê khẽ biến.
Những năm gần đây, nàng cũng vẫn thường mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện tại thiên khung, vạn vật vỡ nát, còn mơ thấy một hình bóng, đứng đối mặt dưới vòng xoáy, xuất ra một bức họa.
Người kia không phân rõ nam nữ, trên tranh họa là gì cũng thấy không rõ, mỗi khi đối phương xoay người, tựa như nhìn chăm chú nàng, rồi tự dưng bừng tỉnh.
- Có thể nói cho ta biết một chút không?
- Ừm.
Mục Oanh nhớ lại nói:
- Ta mơ thấy mình đi vào một huyệt mộ tối tăm, nơi đó có rất nhiều hài cốt, giống như kinh lịch một trận chém giết, binh khí vỡ vụn đầy đất.
Nói đến đây, trong con ngươi nàng lóe ra sợ hãi, nói tiếp.
- Giữa huyệt mộ có một thạch quan, rất âm u khủng bố, ta bị dọa sợ, muốn rời đi nhưng không động được.
Lâm Chỉ Khê đi lên xoa đầu nàng, tựa như đại tỷ tỷ an ủi:
- Oanh Oanh, đó là ác mộng, không nên nói nữa, cũng không cần nghĩ lại.
- Ừm."
Mục Oanh gật gật đầu, dứt bỏ sợ hãi kia cười nói:
- Lâm tỷ tỷ, ngươi nói, nếu Vân đại ca nhìn thấy tu vi hiện tại của ta, sẽ rất giật mình hay không?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Sẽ có, hắn con nói, Oanh Oanh, gả cho ta đi.
"Phốc xích —— "
Mục Oanh che miệng cười rộ lên.
- Lâm tỷ tỷ, nguyên lai ngươi cũng biết nói chuyện cười nha, ta còn tưởng ngươi là thần nữ không dính khói lửa trần gian chứ.