Siêu Thần: Chư Thần Vinh Quang

Chương 198: 198: Vui Vẻ Khoảnh Khắc





Vẫn là Lâm gia căn biệt thự đó bên trong, Kara phất tay đóng lại hình chiếu giả lập đang trực tiếp lấy Diệp Hàng cái này khổ cực nam hình ảnh.
Rõ ràng là bi kịch, nhưng không hiểu sao diễn biến thành hài kịch, đoạn kia Diệp Hàng ghét bỏ hắn dung mạo khiến nàng thật là muốn cười phun.
Thần Hi truyền vào Diệp Hàng trí nhớ không phải là tự biên tự diễn, mà là dựa vào các tình huống chi tiết đến thôi diễn ra chính xác 100% tương lai.
Đương nhiên trong đó nhiều chi tiết như Dị Năng Trái Cây cùng bí cảnh truyền thừa các loại cần nàng bố trí.
Ân, Dị Năng Trái Cây, là nàng mượn nào đó kiếp trước kinh điển anime đề tài sinh ra ý tưởng, là các loại phép tính, công thức, hay kể cả các loại Thú Thể Gene như Cự Lang, Xà Nhân,....!hình thành nên thuốc biến đổi Gene dưới dạng trái cây.
Thông qua dung hợp vào mỗi cá thể sinh vật bên trong, đồng thời kết hợp với các loại Thú Thể tu luyện pháp, mượn nhờ tiến hóa triều dâng diễn biến, chính là mượn gà đẻ trứng, tu hú chiếm tổ chim ý tứ, đợi kết trái nàng liền có thể thông qua đó thu thập được các loại quy tắc diễn hóa quý giá số liệu, tạo điều kiện về sau hoàn thành nên các công trình nghiên cứu.
Mà Diệp Hàng trên người Thời Gian Dị Năng, là thật sự điều khiển thời gian, đây là tại Cratus tinh, nàng mượn nhờ cái kia trọng lực mạnh mẽ nên bẻ cong không thời gian môi trường đặc thù, đến cảm ngộ được Không Gian ba động, đồng thời nàng cũng cảm nhận được nhỏ bé Thời Gian trôi qua.
Chỉ là công thức vẫn còn thiếu hụt rất nhiều, không thể tùy ý chuyển đổi năng lượng như Không Gian chi lực, cho nên bây giờ nàng muốn thở xem xem hành tinh này có thể hay không đối với công thức này diễn hóa.
Còn bí cảnh truyền thừa thì đơn giản nhiều, chỉ là tại tại hành tinh khu vực bí ẩn nào đó bố trí một chút, rồi tạo dựng Trùng Động truyền tống qua mà thôi.
,,,,,,,,,,,,,,,,
Những cái này bố trí cũng không cần Kara ra tay, đã có Thần Hi cái này người lười thiết yếu cần có, Kara chỉ cần nằm chờ đợi kết quả là được.
Kara thay đổi lại trên người trăm năm không đổi váy liền áo, mặc dù Thiên Sứ tộc y phục phù hợp nhất với Nữ Thiên Sứ vẽ đẹp thánh khiết, nàng cũng rất thích nó, nhưng mà đến Úy Lam tinh, gặp phải nơi này giống hệt Địa Cầu một dạng mỗi mùa đều có một phong cách thời trang riêng, nang cảm thấy Thiên Sứ tộc y phục lại có chút không thơm như vậy.
Phất tay dịch chuyển cái ghế dựa đặt ở ban công nơi dương quang vừa vặn soi sáng xó xỉnh, Kara duỗi thẳng đôi chân đài lười biếng nằm phía trên, lẳng lặng nhìn đang chơi đùa với nhau khỉ nhỏ cùng vật nhỏ.
Không, vật nhỏ đang chơi, còn khỉ nhỏ bị chơi.
Vật nhỏ sử dụng nó mị hoặc thôi miên năng lực ra lệnh khỉ nhỏ làm ra đủ loại xấu hổ khiến người ta thẹn thùng động tác, khỉ nhỏ dù không muốn, nhưng thân thể nó lại không nghe theo chỉ lệnh hành động, chỉ có thể bất lực nhe răng trợn mắt biểu thị kháng nghị.

Kara thấy vậy híp mắt cười vui vẻ, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý hay, hai mắt trừng một cái, hướng hai con vật phát ra một đạo bước sóng, theo đó đang nằm a a sung sướng kêu vật nhỏ thân thể bỗng nhiên không bị khống chế đứng thẳng lên, đi đến khỉ nhỏ bên cạnh diễn dịch một trận khỉ và cáo ôm nhau lấy.
Khỉ nhỏ đột nhiên gặp vật nhỏ đi đến dùng hai chân trước ôm lấy nó có chút mộng bức, tiếp đó nó thấy vật nhỏ ánh mắt mờ mịt kia, liền biết vật nhỏ từ người chơi trở thành như nó bị chơi, không khỏi cười hả hê sung sướng chi chi kêu.
Kara phối hợp mở nhạc lên, hai tên chuyên nghiệp một dạng bắt đầu khiêu vũ.
Vật nhỏ lúc này cũng tỉnh lại hồi thần, có chút phiền muộn nhìn cái kia mặt khỉ, rất không muốn nhưng thân thể lại bị Kara điều khiển cùng khỉ nhỏ dán lên, làm ra khiêu vũ nhảy nhót động tác
"Ha ha ha..." Kara nở cụ cười sung sướng, tiếp đó búng tay thực hiện cải thiện vật chất phép tính, đem cả khu vườn cải tạo lên trở thành một cái ca kịch sân khấu.
Khỉ nhỏ cùng vật nhỏ trên thân cũng được nàng trang bị áo vét đuôi tôm cùng váy công chúa.
Tiếp đó....
"Khụ khụ!"
Kara hắng giọng một cái, giọng điệu trở nên trầm thấp tràn đầy tình cảm, đọc diễn giải: "Nhắc đến tình yêu, người ta không khỏi liên tưởng đến những mối tình thắm thiết, nụ hôn ngọt ngào, ân ái yêu thương tràn ngập ấm áp tình nồng.

Nhưng không phải cuộc tình nào cũng đạt đến viên mãn, cuộc tình nào cũng đi đến kết cục vào lễ đường, đó là khi tình yêu gặp phải những trắc trở nan truân trên con đường kết nối hai trái tim lại với nhau, hơn những thế, khi tình yêu được xây dựng trên một mối thâm thù còn đau khổ, đem con người đặt vào tình cảnh éo le, vào giữa sự giằng xé của hai đối cực: yêu thương và thù hận.

Sự giằng xé đó có thể được chúng ta bắt gặp trong tác phẩm nổi tiếng Romeo và Juliet,....."
"Và hôm nay, vật nhỏ trong vai nàng thơ Juliet, còn khỉ nhỏ, đóng vai chàng trai chung tình lãng tử Romeo!"
Vật nhỏ cùng khỉ nhỏ hai tên cực kỳ không tình nguyện dắt tay nhau từ sau cánh gà đi đến trước sân khâu, tại Kara âm thanh phối âm bên dưới nặn ra nụ cười miễn cưỡng cúi đầu chào.

".....!Sẽ diễn dịch lại cho chúng ta đoạn này mỗi tình bi thảm, nhưng ấm áp động lòng người...."
Vật nhỏ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt u buồn nhìn ra ngoài vườn: "Ôi Romeo chàng ơi, sao chàng lại là Romeo nhỉ, chàng hãy khước từ cha chàng và từ chối dòng họ của chàng đi, chàng hãy thề là yêu em đi, hãy chiếm lấy em đi, và em không còn là trinh nữ nữa, phi phi phi, em không còn là gia tộc Capiulet nữa.....!Bằng không hãy vứt bỏ dòng họ của chàng, đổi lấy cả thân thể mềm mại đầy lông của em đây....."
Khỉ nhỏ nghe vậy bất thình lình từ trong bụi cây nhảy ra, dọa Juliet (vật nhỏ) sợ không nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên, một tay đặt lên ngực, tay kia đưa ra hướng Juliet, lời thắm thiết nói: "Romeo nàng ơi.....!Phi, Juliet nàng ơi, nếu nàng gọi ta là người yêu, thì ta sẽ không còn là Romeo nữa...."
Vật nhỏ: "Ngươi là ai, lại chui ra từ bụi cỏ, lén lút nghe lén ta vật nhỏ lời trong lòng?"
Khỉ nhỏ: "Ta không biết nên xưng danh cùng em thế nào, nàng cáo yêu quý của ta ơi, ta thù ghét tên ta, vì nó là kẻ thù của em, nếu như em thích, có thể gọi ta là khỉ nhỏ....."
Hai con vật nhỏ biểu diễn, Kara lại cho chúng nó phối âm lời kịch, bộ dáng có bài có bản kia, ai nhìn vào cũng sẽ không nhịn được tấm tắc hô thật là chuyên nghiệp.
Đã diễn đến đoạn cuối, Kara thầm hô một tiếng: Music!"
"A time for us....."
Vật nhỏ: "Ôi, Khỉ nhỏ chàng ơi...."
Khỉ nhỏ: "Ta đây, vật nhỏ nàng ơi....."
"Hai người bốn mắt động tình nhìn nhau, môi từ từ lại gần, nhẹ nhạng chạm đến, rồi như xăng và lửa đồng dạng, lan nhanh bùng nổ cháy lên, nồng nhiệt trao nhau một nụ hôn say đắm!"
"Truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn tất cả mọi người đã quan sát và cỗ vũ....."
........
"Ha ha ha ha......!Chơi thật vui!" Kara vỗ tay cười to sảng khoái.
Hai con vật nhỏ lúc này cũng bị Kara giải trừ khống chế, vội vàng buông nhau ra không ngừng phun nước bọt.

Vật nhỏ: Ta vừa cùng khỉ hôn!!
Khỉ nhỏ: Ta vừa cùng cáo hôn!!
Kara: "Ha ha ha ha....."
Nghe được chủ nhân cái kia càn rỡ nụ cười, hai con vật nhỏ không khỏi bất đắc dĩ nhìn nhau, rồi đồng thời ghét bỏ lườm nhau một cái xoay đầu đi....
Thật là mất mặt!!
"Đến, bắt đầu màn 2!"
Kara vỗ tay gọi lại: "Lần này là Sasuke và Naruto trận chiến cuối cùng....."
Hai con vật trên người áo quần nhanh chóng biến đổi thành Ninja trang phục....
Khỉ nhỏ: "Sasuke!"
Vật nhỏ: "Naruto!"
Khỉ nhỏ: "Sasuke!"
Vật nhỏ: "Naruto!"
......
Lúc này, tại cạn tầng Ám Vị Diện bên trong, một đạo kim sắc vệt sáng nhanh chóng xoẹt qua, sử dụng tốc độ không thể tưởng tưởng nỗi đến gấp mấy trăm lần tốc độ ánh sáng.
Rất rõ ràng, tại cạn tầng Ám Vị Diện không hề nhận Chủ Vị Diện quy tắc gò bó, nên có thể thoải mái vượt qua ánh sáng tốc độ di chuyển.
Chợt, kim sắc vệt sáng này giống như cảm nhận được gì, nhanh chóng giảm tốc về đến á quang tốc cực hạn rồi lao ra khỏi cạn tầng Ám Vị Diện, rồi một đường thẳng hướng Úy Lam Tinh phương hướng lao nhanh.
Tại Lâm gia biệt thự riêng bên trong, Kara đang cùng hai con vật nhỏ chơi đùa thì bỗng nhiên dừng lại, nở nụ cười vui vẻ nhìn vào tinh không bên trong.
Oanh!

Một vệt sáng từ vũ trụ bên ngoài nhanh như chớp rơi xuống, mạnh mẽ đâm vào sân khấu bên trên phá hư cả tan nát, khiến đang trình diễn vật nhỏ cùng khỉ nhỏ bị đánh bay ra ngoài giật mình sợ hãi không nhẹ.
Khói mù tán đi, chỉ thấy một cái tràn ngập vũ mị Thánh Thiên Sứ bước chậm bước anh tư đi ra, thu hồi lại cánh chim, theo đó trên người ngân sắc chiến giáp thay đổi thành một bộ tràn ngập thanh xuân khí tức quần áo, rõ ràng vừa đến Úy Lam tinh, Agnes đã đối với hành tinh này một hồi rà quét thu lượm tin tức, cũng phát hiện nơi này y phục cùng nàng rất phù hợp.
Không để ý hai con vật nhỏ phàn nàn, Agnes nhẹ nhàng nhún chân một cái nhảy lên ban công, rơi vào ngồi tại Kara trên đùi, hai tay vòng qua cổ, miệng thở hương thơm tràn đầy oán niệm ánh mắt nhìn Kara trách cứ.
"Ngươi khiến ta tìm thật khổ a!"
"Khụ khụ!"
Kara hôm lấy Agnes eo thon, ngượng ngùng ho nhẹ một cái, chửng chạc đàng hoàng biện giải: "Ta đâu có trốn, chỉ là muốn đi quanh đâu đó chơi đùa một chút, thuận tiện thu thập số liệu cho Tam Đại Gene mà thôi."
"A? Ta đâu có nói ngươi trốn? Chẳng lẽ ngươi có tật giật mình?" Agnes ngoạn vị cúi xuống nhìn Kara, trán chạm trán, ánh mắt nhìn thẳng cô nàng tràn đầy đùa cợt.
"Khụ khụ, được rồi, ngươi muốn bồi thường cái gì?" Kara bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng, tuy là vì lợi ích chung, nhưng nói thế nào nàng chỉ để lại một câu rồi trốn đi là không đúng.
Agnes nở nụ cười, nhích môi lại gần thè lưỡi liếm môi Kara một cái: "Ta muốn ngươi bồi ta, ân, nghe theo ta mệnh lệnh chơi đùa, thế nào?"
"A? Chỉ từng đó? Vĩnh Hằng Thần Thể phối theo Siêu Máy Tính ngươi không muốn?" Kara bất ngờ kinh ngạc, rồi thấy Agnes cái kia nụ cười gian trá, nàng liền tỉnh ngộ lại, không khỏi bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Bị Agnes sáo lộ!
Được rồi, chấp nhận bị chơi một lần!
"Chỉ cần ngươi bồi ta là được!" Agnes vui vẻ mỉm cười nói, rồi đưa môi dán lên cùng Kara hôn ngấu nghiến.
Kara cũng lâu ngày có chút động tình, không ngần ngại chút nào cùng Agnes nồng nhiệt hôn, nhưng vẫn cố kiềm chế lại đem hai người di chuyển vào phòng, phong bế không gian rồi mới thoải mái làm việc.
Hai con vật nhỏ lúc này cũng mờ mịt nhìn nhau, chúng nó vậy mà nhìn thấy chủ nhân cùng một nữ nhân khác hôn lên.
Tiếp đó lại nhớ đến chúng nó cũng vừa hôn nhau, thế là cả hai không khỏi lộ ra căm thu ghét bỏ ánh mắt.....