Lục Thiên Thần cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, suốt mấy giờ, hắn chỉ lật xem được ba trang, nửa tiếng trước hắn lật tới trang số ba, hiện tại tiến độ công việc vẫn là trang số ba.
Hắn rất muốn biết, lúc Charles mang Đường Phong đi làm, tên kia làm thế nào để tập trung xử lý xong công việc?
Lần thứ ba mươi sáu, Lục Thiên Thần hơi nghiêng đầu nhìn chàng trai cách đó không xa, Đường Phong đúng là không có phát ra tiếng vang làm phiền hắn, thế nhưng tên kia rất thích đi tới đi lui trong phòng làm việc, vì để không phát ra tiếng bước chân đã đem giày cởi ra. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu đến đôi chân trần trắng trẻo khiến người chói mắt.
Xem sách một lát không có gì hứng thú, Đường Phong đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn tượng đài phun nước ở xa xa, đứng cũng không hảo hảo đứng, thích kiễng đầu ngón chân của một bên chân trần, nhìn cũng không hảo hảo nhìn, nhìn một chút bắt đầu nhích tới nhích lui, cái cổ giãy dụa như một đồng hồ quả lắc, lại xoa xoa thắt lưng, kéo kéo tay.
Rất nhanh Đường Phong phát hiện trong phòng làm việc có tạ tay, người này lại bắt đầu ngồi ở trên ghế salon tập cử tạ rèn luyện thân thể.
Đường Phong không có phát ra âm thanh, thế nhưng cả người lại không ngừng lúc ẩn lúc hiện, mấy lần Lục Thiên Thần thực sự rất muốn làm cho đối phương dừng lại, nhưng kết quả là đến lúc ăn cơm trưa hắn cũng không có mở miệng.
“Ba bữa cơm phải đúng giờ, nếu không sẽ có bệnh bao tử.” Đường Phong chống hai tay lên trên bàn Lục Thiên Thần, cậu mới không nói cho tên đáng ghét này, nguyên buổi sáng cậu nhích tới nhích lui là cố ý.
Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Phong: “căn tin.”
“Đi.” Cậu có thể đi bất cứ chỗ nào.
Theo Lục Thiên Thần đi tới căn tin ở tầng trệt, Đường Phong hưởng thụ không ít ánh mắt chăm chú đến từ các nhân viên, nhưng loại tình huống này hắn đã trải qua lúc ở cùng Charles, cho nên đừng hi vọng cậu sẽ xấu hổ hay quẫn bách.
Thực sự là trùng hợp, Đường Phong đang nghĩ về Charles, tên đàn ông ở cùng cậu một tháng cư nhiên xuất hiện, địa điểm xuất hiện, vị trí xuất hiện, cùng lần Charles mời Đường Phong ăn trước kia giống nhau như đúc.
Ở khu gọi món tốn tiền, Charles ngồi trên ghế hút thuốc uống rượu, trên mặt hay là dáng dấp vẫn rất tao nhã, chỉ là lúc này ngồi đối diện Charles không phải là Đường Phong, mà là một người thanh niên thoạt nhìn có dáng dấp rất tốt.
Lần thứ hai thấy Charles, trong lòng Đường Phong chỉ có một bận tâm: tên hoa hoa công tử này có thể hay không có một ngày thận suy.
Trừ lần đó ra, thấy Charles ở cùng người khác cậu không có chút bận tâm dư thừa, giống như cậu cũng hiểu được Charles thấy cậu ở cùng Lục Thiên Thần, vị hoa hoa công tử cùng cậu hảo tụ hảo tán cũng sẽ không có bận tâm dư thừa như nhau.
“Này, thực sự là trùng hợp, cùng nhau ăn chứ?” Charles vừa nhìn thấy Đường Phong cùng Lục Thiên Thần thì giơ tay lên quơ quơ, thuận tiện đem thanh niên ngồi đối diện kéo đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình, cánh tay vô cùng thân thiết khoác lên vai thanh niên, cười đến vô cùng xán lạn.
Lục Thiên Thần mỉm cười đi tới: “Tốt.”
Lục Thiên Thần ngồi xuống đối diện Charles, cũng có nghĩa Đường Phong chỉ có thể ngồi bên kia Charles, chàng trai thong dong ngồi xuống, thong dong cùng Charles bắt chuyện, thong dong cùng thanh niên được Charles mang đến gật đầu chào hỏi.