Phân cảnh cuối cùng, mặc dù cậu trong vai diễn là có kết cục nhận lấy cái chết bi thảm, nhưng Đường Phong ngoài vai diễn hi vọng có thể đạt được một kết cục có hồi ức tốt đẹp.
Nhưng cho dù cậu mong muốn mọi việc tốt đẹp ra sao, trong thế giới này vẫn có một số người đố kị với sự vật tốt đẹp hơn mình, nỗ lực đem đối phương từ nơi tốt đẹp kéo xuống vũng bùn, không thể ngóc đầu. Có như vậy một đề hóc búa, trên chỉ vẽ một tuyến, ngươi sẽ đi trên cái tuyến siêu việt này bằng cách nào?
Có người được chọn lựa chọn thăm dò tạo một tuyến đường lâu dài, mà có một số người còn lại dùng sức đem tuyến đường chặt đứt.
Đố kị không chỉ khiến con người trở nên xấu xí mà càng ngu xuẩn vô tri.
“Bắt đầu!” Đạo diễn ra lệnh một tiếng, phân cảnh Đường Phong làm nhạc công lần cuối cùng bắt đầu, trong cảnh này Đường Điềm Điềm sắm vai nữ chính bị phạt trượng hình, nam vai chính nghe được tin liền vội vã chạy tới, mà đoạn thời gian trống là do Đường Phong sắm vai nhạc công lấp vào, cậu thay nữ tử tìm chết.
Mộc côn đều là thật, thoạt nhìn là diễn viên ra sức đánh nhưng khi sắp sửa dừng lại liền dừng lại, hơn nữa trên người Đường Điềm Điềm có bảo hộ hai cái đệm.
Vì vậy từ góc nhìn của người bên ngoài, chỉ thấy gậy gộc hạ xuống nhưng không có một chút thanh âm, âm thanh đáng sợ “ba, ba, ba” tự nhiên cũng là kết quả hiệu ứng âm thanh phía sau.
Nữ vai chính đã bị đánh bốn năm roi, Đường Điềm Điềm hành động không tệ, một bộ cắn chặt khớp hàm tạo ra dáng dấp như thực sự bị đánh, phối hợp với dung mạo sạch sẽ đáng yêu vô cùng khiến người yêu thương, cảnh này đủ ngược người.
Lúc nghe được tin nữ chính bị đánh nhạc công vội vàng chạy tới, một nhạc công nho nhỏ như hắn có thể làm gì đây? Cầu xin, không chỗ, ai sẽ nghe lời của hắn? Cho đến cuối cùng, chỉ có thể tiến lên che trên người nữ tử, thay nữ tử hứng chịu trượng hình.
Cho dù bị đánh cổ họng cũng không phát ra một tiếng, lúc này nữ tử vội lớn tiếng cầu xin, cầu xin nam nhân cũng giống mình bị nhốt trong cung đứng lên.
“Không đau… ta không đau.” Nhạc công chỉ liên tục nói những lời này, thanh âm vẫn cứ ôn nhu, hắn cứu bản thân không được, cũng chỉ có thể cứu nữ tử có tương lai tốt đẹp này.
Nội dung vở kịch đầy đau đớn thương xót, thẳng đến khi nhạc công bị đánh chết rồi, nam chính mới khoan thai đến cứu nữ chính, đến màn này đã không còn việc của Đường Phong, nhưng đột nhiên có việc ngoài ý muốn, hai người diễn viên phụ phụ trách hành hình không có diễn theo kịch bản, cây gậy thô to trong tay hướng trên người Đường Phong trùng điệp đánh xuống, lần này không phải là đánh giả vờ, tiếng trầm đục do mộc côn đánh vào da thịt vang lên, dù Đường Phong phản ứng mau cũng bị đánh hết mấy gậy.
Phim trường nhất thời loạn cả lên, Đường Điềm Điềm ôm lấy Đường Phong từ trên băng ghế lăn xuống dưới, tiểu Vũ xông lên cởi giày cao gót ném hai người kia.
« Đường Phong, anh ổn chứ ? » tiểu Vũ vội vã chạy tới, Đường Phong đứng dậy lắc đầu lôi kéo tiểu Vũ cùng vào phòng nghỉ.
Rõ ràng vừa rồi là giả vờ đánh, nhưng cô nghe được thanh âm mộc côn đánh vào da thịt, hai diễn viên phụ cùng Đường Phong không thù không oán, mạc danh kỳ diệu đánh người, cô cùng nhân viên công tác tranh chấp vấn đề này, đối phương lại chỉ nhìn cô tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói cái gì « Làm sao tôi biết hai người kia đột nhiên đánh người, cô hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây ? Hơn nữa có chút đau khổ cũng không chịu nổi thì làm diễn viên cái gì, chỉ có hai gậy mà thôi, có phải chuyện gì to tát » cô tức giận đến nói không nên lời.