Siêu Sao

Chương 273: Tin lá cải




“Anh ký tặng cho chúng tôi được không?”

“Đương nhiên là được.”

Sau cánh gà, mấy nhân viên công tác đang trong giờ làm việc hơi ngại ngùng, cẩn thận liếc trước dòm sau để xin chữ ký Đường Phong, trái lại cậu lúc này đang rất rảnh rỗi nhàn hạ so với họ.

Là một diễn viên nổi tiếng, Đường Phong đương nhiên có quyền từ chối yêu cầu của người khác, nhưng hà cớ gì phải làm vậy, trong khi người ta chỉ xin mỗi chữ ký mình.

Đại khái là bởi vì sức ảnh hưởng ngày càng lớn của bộ phim 《 Thiên Tử 》, nhân viên hậu cần đều cầm trong tay ảnh chụp và poster của Đường Phong lúc cậu còn đóng phim đấy.

Ngày tung ra poster quảng bá cho phim thì đã giành được nhiều lời có cánh từ những nhà phê bình, poster được thiết kế như một bức tranh thủy mặc, Đường Phong khi đó để một mái tóc dài, mượt mà như dòng suối, đôi mắt sáng ngời có vẻ đã trải qua những rối rắm của thế giới này, ấy vậy mà đôi mắt vẫn tĩnh lặng, khiến cho tâm tình người khác bị lay động khi nhìn vào .

Cái gọi là diễn bằng ánh mắt, đích thực chính là đây.

Đường Phong vừa chụp ảnh và ký tặng xong, thật ra cậu cũng chú ý tới những người đang ngồi tán chuyện với một người Hoa ở phía đằng kia, dù sao trong một đám người tóc vàng mắt xanh, thì một người tóc đen luôn gây chú ý hơn cả, nhưng cậu cũng chả nghĩ nhiều, cho rằng anh ta là nhân viên trong trường quay này mà thôi.

Cho đến khi cậu nghe họ nhắc đến phần tiếp theo của《 Thiên Tử 》, Đường Phong mới tỉ mỉ quan sát cậu ta, quần áo trên người người kia đúng là hàng hiệu chứ không phải quần áo bình thường rẻ tiền.

Quan trọng hơn, khi cậu ta cởi mũ lưỡi trai đang đội ra, thì một mái tóc dài cũng buông xuống theo.

Nhớ lại vừa nãy Đường Phong đã ký tặng cho mấy nhân viên, mà giờ trong tay cậu ta lại là poster phần một của bộ phim《 Thiên Tử 》.

Dàn diễn viên chính của phần hai, ít nhiều cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Hồi chưa đóng phim đấy, Đường Phong cũng chưa có tiếng tăm gì, chỉ có vài người biết cậu diễn tốt mà thôi, danh tiếng cậu nổi như cồn chính là sau khi bộ phim được tung ra.

Hiện tại diễn viên phần một và phần hai cũng như nhau cả thôi, trước khi bản thân thành công thì cũng chẳng có ai mà rảnh rỗi để mắt đến mình.

Là bậc đàn anh, song cũng là người Hoa xa xứ, Đường Phong cảm thấy cũng nên đi chào hỏi người ta một tiếng.

“Tóc đẹp thật, đây là tạo hình trong phim phải không?” Đường Phong đi qua, vẻ mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng hiền hoà.

Bởi vì đối phương cũng là người Hoa, nên Đường Phong theo thói quen liền nói tiếng Trung.

“Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu, anh không biết nói tiếng Anh à?” Nhưng tất nhiên người kia không hẳn là không hiểu, chỉ là bỗng chốc tuôn cho Đường Phong một tràng tiếng Anh dày đặc..

“Thật ngại quá…”

“Ngại cái gì mà ngại, anh nghĩ rằng ai lớn lên tóc đen giống anh là đều nói tiếng Trung sao, hay anh đang cố tình châm chọc tôi đóng vai một người Trung Quốc mà ngay cả một chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết?.”

Ngắt lời Đường Phong, chàng thanh niên này trông có vẻ không được vui cho lắm, thấy cảnh các nhân viên cứ xúm xít quanh Đường Phong xin chữ ký rồi chụp ảnh khiến cậu ta không thoải mái chút nào.

“Tôi cũng không có ý này, chỉ là từ Trung Quốc sang đây, thấy người cùng chung màu tóc với mình nên trong lòng rất có thiện cảm và rất đỗi vui mừng.” Đường Phong cũng không tức giận, tính cách cậu ta cùng với mấy anh chàng Mỹ quốc cũng không khác lắm, dễ bị tự ái và kích động.

Bởi vì phần một đã rất thành công, rất được nhiều người quan tâm, nên hiển nhiên dàn diễn viên của phần hai hẳn là cảm thấy áp lực không ít.

Giống như dây cung đang căng hết mức, một cái đụng nhẹ là có thể đứt liền, lý trí con ngừơi cũng vậy, đôi khi rất khó kiểm soát.

Đường Phong cũng không hi vọng giữa một chàng thanh niên chập chững mới vào nghề lại có mâu thuẫn với phía bên sản xuất như cậu hồi trước.

“Từ nhỏ tôi đã sống ở Mỹ, tuy rằng bố tôi là người Trung Quốc, nhưng cũng chưa bao giờ về lại đó, tôi cũng không biết tiếng Trung.” Dường như thấy được sự thiện cảm của Đường Phong, thái độ của cậu ta liền thay đổi chút ít.

Tuy nói cậu sống ở Mỹ đã lâu, nhưng thấy một người cùng chung màu tóc và màu mắt của mình, trong lòng đương nhiên cũng có vui mừng.

“Có cơ hội cậu hãy về thăm quê hương đi, phong cảnh rất đẹp đấy.” Đường Phong ngồi cạnh chàng thanh niên, rồi bắt sang chuyện khác “Chừng nào thì đến tiết mục của cậu?”.

“Hai tiếng nữa.” Hít sâu một hơi có chút uể oải của, phải chờ lâu như vậy, thảo nào hai người mới có cơ hội gặp mặt.

Phía đài truyền hình chắc không ngờ cậu ấy lại đến sớm như vậy, dù sao hai diễn viên chính của hai phần lại gặp mặt nhau, khó tránh khỏi chuyện khó xử.

Cho dù nếu trước đó hai người không quen biết nhau, thì thế nào cũng bị giới truyền thông rồi khán giả đem ra xoi mói này nọ, Đường Phong đã không còn ở cái tuổi bị người khác nói ra nói vào là dễ lay động, nhưng đối với những người còn trẻ tuổi thì tâm tình vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, rất khó để đón nhận những lời không hay như thế.

Như hồi nhỏ nếu cậu bị đem so sánh với một thằng nhóc khác, tuy chả quen biết gì nhau, nhưng chắc chắn là cậu sẽ chẳng ưa gì thằng nhóc kia.

“Mấy ngày nay đi quảng bá nhiều quá thật là mệt chết, tiếp theo cậu tính đi đâu nữa?” Đúng lúc này, một người trông bộ dạng như là bậc đàn anh đi đến.

“Không biết, có thể là Los Angeles hoặc là Anh quốc.” Cậu thanh niên liếc nhìn cử chỉ của người đàn ông kia, hình như có gì đó không ổn lắm.

“Nghe nói anh lần này cũng sang đây quảng bá phim sao?” Cậu ta hỏi.

“Đúng vậy, lần đầu tiên đóng vai trò nhà sản xuất.”

“Tôi đã xem qua phần một của bộ phim, anh đóng thật sự quá tốt, nhưng tôi sẽ không dễ bị ảnh hưởng đâu, chúc doanh thu bán vé lần này của anh cao ngất ngưởng.” Mỉm cười một cái, đột nhiên anh ta đưa tay ôm Đường Phong.

Hơi giật mình nhưng Đường Phong cũng vỗ nhẹ nhẹ vai đối phương: “Cảm ơn, chúc cậu cũng vậy.”

. . .

Mới sáng sớm, trên báo đã ầm ầm đăng tấm ảnh Đường Phong và anh chàng kia đang ôm nhau, tiêu đề cực nóng: “Thiên Tử mới và cũ, sự thay thế quá hoàn hảo”

“Bây giờ cái tên ranh con kia thiệt là biết chọn thời cơ mà, cái tên Mike Chen này lợi hại ghê, tôi không tin là cậu ta không biết có người rình mò chụp ảnh, một người lớn lên ở Mỹ chả lẽ không hiểu sự chuyên nghiệp là gì hay sao mà đến đài truyền hình sớm hơn tận hai tiếng mấy.”

Charles bắt đầu ngồi lầm bẩm mắng mỏ, chỉ vào cái tên đang xuất hiện trên tờ bào: “Tụi nhóc bây giờ chỉ biết có đi trễ và trễ, ai như tên này.”

“Anh nói chuyện sao nghe giống mấy ông già quá.” Đường Phong ngồi đối diện Charles, lần này cậu cùng con gấu sang Mỹ một chuyến.

Trong nước việc quảng bá thì đã có Lục Thiên Thần và Tiểu Vũ lo, Đường Phong cũng sẽ không ngốc mà bỏ qua thị trường béo bở nước ngoài.

Sáng nay lúc xem báo thì cậu hơi bất ngờ, hôm qua lúc cậu và Mike Chen ôm nhau, cậu không hề phát hiện ra bất cứ phóng viên nào, chả nhẽ chuyện này có liên quan đến Mike Chen?

Charles đã nói ra tất cả, Đường Phong tuy là người tốt bụng, nhưng cũng đâu phải ngốc nghếch gì đâu.

Dù gì thì cậu cũng đã từng trải cả hai cuộc đời, từ bài báo ngày hôm nay có thể nhìn rõ ra được là công ty tuyên truyền cố ý sắp đặt, đem diễn viên cũ ra gây tò mò cho khán giả về diễn viên mới, thôi vậy cũng kệ, ít ra cậu bỗng nhiên làm tâm điểm lần nữa, cứ coi như điếu thuốc lóe sáng trước khi tàn vậy.

Hớp ngụm sữa, Đường Phong rút khăn tay ra lau miệng, giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ, nói rằng: “Buổi trưa tôi đi gặp Miranda, anh muốn đi chung không?”

“Miranda, Miranda là ai?” Miếng bánh mì vừa đưa lên miệng lại bỏ xuống, Charles cảnh giác nhìn Đường Phong, “Bảo bối à, tôi biết cậu rất có sức hút, nhưng xin cậu trước mặt tôi đừng nhắc đến tên người phụ nữ nào hết được không, tôi rất là đau lòng đó.”

“Cô ấy là một người bạn rất thân của tôi mà thôi.”

. . .

“Ngày chiếu đã định rồi phải không?” Người phụ nữ quyến rũ kia đang ngồi đối diện Đường Phong, đôi mắt màu xanh ngọc mê người, đang nhìn hướng về phía Đường Phong, lại thêm anh chàng đẹp mã cao to Charles ngồi bên cạnh, không chứa hàm xúc gì, chỉ là có chút tò mò.

“Nếu không có gì xảy ra thì chắc là sẽ vào tháng năm.”

“Tôi nhất định qua xem.” Miranda mỉm cười hứa hẹn.

Đường Phong đối với việc này hết sức cảm động: “Rất cảm ơn cô, Miranda.”

“Được rồi bảo bối, đừng có cám ơn này nọ chứ, ngày đó tôi muốn đóng vai bạn gái của cậu, cùng cậu đi chung trên thảm đỏ.” Trong mắt hiện lên chút ranh mãnh, Miranda nhìn Charles nói, “Hi vọng ngài đây sẽ không để bụng, tiên sinh.”

“Đương nhiên là không rồi, phía sau mỗi người đàn ông thành công luôn có người như tôi đây lặng lẽ cỗ vũ, người đàn ông không cần báo đáp chính là một người đàn ông tốt.”

Giọng điệu ra vẻ rất chắc chắn, Charles cũng không không ngại trước mặt Miranda mùi mẫn gọi yêu Đường Phong, “Cậu nói đúng không, bảo bối yêu dấu của tôi.”

“Người đàn ông ưu tú, phiền anh mang giúp hai ly cà phê cho chúng tôi được không?” Đường Phong cố ý xua Charles đi chỗ khác.

“Cam tâm tình nguyện phục vụ ngài.” Charles ưu tú rời khỏi nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn Miranda.

Lúc Charles tạm thời rời đi, bản tính tám chuyện phụ nữ của Miranda lập tức trỗi dậy.

“Cậu có anh bạn trai được quá đó nha, bảo bối à, cậu cũng gan thật dám đưa anh ta đi chung.” Miranda có chút lo lắng, năm ngoái Đường Phong đã có tin đồn liên quan đến việc cậu đồng tính, nay cậu còn công khai ở cùng một chỗ với Charles.

“Tôi không muốn giấu diếm gì hết.” Nhìn bóng lưng Charles, Đường Phong mỉm cười, cậu không ngại để người khác biết cậu đồng tính, nhưng cũng không đi rêu rao thông báo mình có đồng tính hay không.

Theo Đường Phong mà nói, cuộc sống là cuộc sống, còn công việc là công việc.