Siêu Sao

Chương 260: Mở công ty




“Cậu ký vào đây, hợp đồng giữa cậu và công ty sẽ chấm dứt.” Lục Thiên Thần đem tập văn kiện đặt trước mặt Đường Phong, “Ký xong thì mọi chuyện còn lại tôi sẽ giao cho luật sư giải quyết, nếu không có gì bất trắc thì trong vòng một tuần cậu sẽ được tự do.”

“Nghe giống như là trước đây tôi bị giam cầm vậy, ha ha.” Đang ngồi ăn sáng, Đường Phong cầm lấy khăn lau miệng, đi qua phía Lục Thiên Thần, sau đó ký tên vào chỗ trống tên hồ sơ.

“Xong rồi.” Đường Phong buông viết, như lần đầu tiên gặp mặt nhau, cậu chìa tay ra, “Từ nay về sau anh không còn là ông chủ của tôi nữa rồi, Lục Thiên Thần.”

Cậu sẽ không đứng trước mặt người đàn ông này mà gọi Lục Tổng nữa.

Nếu có, cũng chỉ có Lục Thiên Thần mà thôi.

Không có tiệc chia tay này nọ, Đường Phong chỉ thông báo cho Trần Minh Húc và Lý Đông Tây biết và làm một cuộc phỏng vấn nho nhỏ, đưa tin việc cậu và tập đoàn giải trí Thiên Thần đã chấm dứt hợp đồng, người ngoài sẽ cho rằng một khi hợp đồng đã chấm dứt thì hai người sẽ từ mặt nhau, nhưng mặc dù Đường Phong và Lục Thiên Thần đã không còn dính líu gì trên thực tế, thì dù vậy cả hai vẫn duy trì tinh thần hợp tác khi có cơ hội.

Đồng thời, Đường Phong đã thành lập một công ty cho riêng mình.

Tự mình làm chủ thì đương nhiên không hề dễ dàng so với làm công cho người khác, nếu muốn thành lập công ty, ít nhất phải tìm một vị trí đắc địa, chuyện này cũng không phải khó khăn lắm, cái khó thì sẽ ló cái khôn thôi, Đường Phong cũng chọn nơi có giao thông thuận lợi, văn phòng gần với sân bay, quyết định xong xuôi thì thuê liền luôn văn phòng ấy.

Có mấy bộ phim làm vốn phòng thân, về phương diện thiết bị thì cũng không đem đến cho Đường Phong phiền phức gì thêm, đồng thời Trần Minh Húc cùng với một số bạn bè có đến giúp đỡ, nột thất và những thiết bị vật dụng đều đã được lắp đặt hoàn chỉnh.

Còn về mặt nguồn nhân lực, Đường Phong có tuyển một số nhân viên mới, cũng cố gắng lôi kéo những người kì cựu khác, ví dụ như Tiểu Vũ có kinh nghiệm trong việc tuyển dụng nên phụ trách việc đăng tuyển lựa chọn những sinh viên vừa tốt nghiệp, những người trẻ tuổi có tính sáng tạo năng động, không ngại áp lực và thị phi của xã hội mà dám thể hiện bản thân, vì mục tiêu đổi mới và phát triển thêm cho những bộ phim sau này.

Ấy vậy mà sự xuất hiện của một người hoàn toàn mới thật khiến Đường Phong bất ngờ, ví dụ như người trước mắt này đây.

“Thụy Thừa?” Đường Phong có chút kinh ngạc nhìn cái người đang mỉm cười trước mặt mình, cậu liền lật lý lịch cá nhân của cậu ta ra xem.

“Anh Đường, em được gọi tới để phỏng vấn đó.” Trương Thụy Thừa cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, khuôn mặt hết sức sáng lạn và dễ mến.

Năm ngoái, Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình hợp tác mở lớp đào tạo huấn luyện, lúc đó Trương Thụy Thừa cũng là một ngôi sao trong đợt đào tạo đó, sau khi khóa huấn luyện kết thúc thì đại đa số học viên tham gia đều ký hợp đồng với công ty, Trương Thụy Thừa cũng không ngoại lệ, chàng thanh niên này khi tiếp xúc thì có cảm giác rất thoải mái dễ chịu.

Cũng không tính là có vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng này nọ, diễn xuất cũng không đặc biệt, trong cái giới giải trí này thì như thế rất dễ bị lu mờ, hai năm gần đây Trương Thụy Thừa cũng chỉ tham gia một bộ phim nhỏ lẻ, lúc nổi tiếng nhất là lúc mới vừa ra mắt, công ty Lục Thiên Thần đã đề bạt cậu ấy làm nam diễn viên chính trong một bộ phim, nhưng bởi vì tỉ suất xem đài khá thấp, nên sau này cũng chỉ góp mặt đóng một vài vai phụ.

“Sao lại muốn đến chỗ tôi làm việc?” Đường Phong mở tập hồ sơ xem sơ lý lịch cá nhân của Trương Thụy Thừa, đối với người đồng nghiệp cũ này, Đường Phong không biết nhiều về cậu ta, bình thường cậu cũng ít đến công ty, cho dù có tiếp xúc với người trong công ty đi chăng nữa thì cũng chỉ tiếp xúc với đội ngũ sản xuất, còn những diễn viên khác thì cậu hoàn toàn mù mờ.

Đối với việc có quen biết với Trương Thụy Thừa, cũng chỉ là bởi vì trước đây Tiểu Vũ đã từng làm quản lý cho cậu ta.

Tất cả hồ sơ đều để trước mặt Đường Phong, đều do Tiểu Vũ sàng lọc và tuyển chọn những người mà cô cho rằng có năng lực làm việc, Đường Phong tin tưởng con mắt nhà nghề của Tiểu Vũ , cậu chỉ là có chút hiếu kỳ vì sao Trương Thụy Thừa lại từ bỏ tập đoàn giải trí Thiên Thần.

“Em là người biết thân biết phận mà, bây giờ cả trăm vạn người với vẻ ngoài bắt mắt, kỹ năng diễn xuất so với em cũng tốt hơn, trong cái vòng giải trí này thì vị trí diễn viên hạng hai em cũng không có chỗ đứng, thật là tầm thường vô vị, không bằng tìm người khác đỡ đầu cho mình, ít ra cũng an tâm chút chút.” Trương Thụy Thừa cười cười có chút xấu hổ.

“Tìm công ty đại diện khác đúng là cách không tệ.” Đường Phong gật đầu, cười nói, “Nhưng hiện tại công ty này chỉ vừa mới thành lập, giống như con nít mới bắt đầu học đi, chưa thể đứng vững được, có lúc sẽ vấp ngã, công ty chúng tôi cần có thời gian để tạo dựng và phát triển thêm, không biết liệu cậu có kiên nhẫn đợi đến lúc đó hay không?”

“Anh Đường, ý anh là em trúng tuyển rồi phải không?” Chàng thanh niên có vẻ hơi kích động, thậm chí còn nói năng lộn xộn lên, “Em có thể kiên nhẫn! Có thể kiên nhẫn!”

Đường Phong vừa cười vừa nói: “Vậy mai sáng tám giờ, bắt đầu làm việc.”

Chờ công ty thành lập xong cũng tốn gần mấy tháng đằng đẵng, Đường Phong không chờ được lâu như vậy, nhân viên mới nếu không theo kịp tiến độ cũng như tiếp xúc với tính chất của công việc thì rất dễ làm lung lay ý chí của những người khác.

Nếu đã như vậy, không bằng vừa xúc tiến công việc vừa hoàn thiện công ty.

Công việc thứ nhất, chọn kịch bản.

Ngày hôm sau, lúc Tiểu Vũ và Trương Thụy Thừa chờ những nhân viên khác tới công ty, thì phát hiện trên bàn mỗi người đều có một tách cà phê và sandwich, ông chủ Đường Phong đã đến từ sáng sớm để chờ mọi người.

“Đường Tổng, anh tới sớm thật nha.” Tiểu Vũ cố ý kéo dài câu nói để trêu Đường Phong, còn hít hít lấy mùi cà phê, sau đó giơ ngón cái hướng về phía Đường Phong “Thơm quá, cà phê hạt mới xay luôn.”

“Uống cà phê trước đi, mặt mọi người cứ như là chưa tỉnh ngủ vậy.” Cười cười một cái, Đường Phong kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời như bát nước đầy đổ xuống, rọi khắp sàn văn phòng làm việc.

“Ha ha, anh Đường, sau này chúng ta mỗi ngày đều có cà phê uống phải không?” Trương Thụy Thừa nhấp một ngụm cà phê nóng hổi, rồi liền chìa ngón cái lên.

“Đừng nói là cà phê, chờ công ty ăn nên làm ra, mọi người còn có thêm tiền thưởng nữa.”

Mọi người bắt đầu chính thức thảo luận công việc, đồng thời bên cạnh đó cũng có thời gian để trò chuyện, tiếp xúc với nhau, tạo ra mội trường làm việc tự do và cởi mở, không bị ràng buộc, thái độ thân thiện của Đường Phong cũng khiến những nhân viên trẻ tuổi mới vào nghề khác cũng cảm thấy thoải mái hơn, các chủ đề lần lượt được bàn luận sôi nổi.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu chọn kịch bản trước, đầu tiên phải xác định phương hướng, mọi người có ý kiến gì thì đừng ngại nói ra.” Đường Phong ngồi ở đầu, mấy hôm trước trong lúc phỏng vấn, cậu có hỏi những ứng viên này xem mọi người có ý tưởng nào không, cũng như chuyên ngành của từng người, do đó Đường Phong không ít thì nhiều cũng có chút hiểu rõ mọi người.

Chọn kịch bản, không đơn giản là chọn vai thích hợp, mà còn phải cân nhắc thị trường ngoài kia cũng như điều kiện và giới hạn của bọn họ bây giờ. .

Tiểu Vũ liền nói “Tôi nghĩ chúng ta nên quay một bộ phim đặc trưng trước, tuy rằng mục tiêu nhằm vào việc mở rộng thị trường quốc tế, nhưng trước tiên phải tạo tiếng vang và thành công trong nước, từ đó ta mới có chỗ đứng được.”

Những người khác cũng đưa ra quan điểm của mình, có người cho ý kiến rằng nếu hiện tại tình hình tài chính cho phép thì có thể quay phim khoa học viễn tưởng, tuy rằng trước đây trong nước cũng có một vài bộ phim giả tưởng, thế nhưng những bộ phim này chỉ là tép riu, chẳng ra ngô khoai gì so với Hollywood .

Mà Đường Phong vừa mới đóng xong《 Thiên Tử 》, lại giành được sự ưu ái tốt đẹp từ đội ngũ sản xuất bên Mỹ, cho nên có thể thử mình để tạo ra một tác phẩm bom tấn cho điện ảnh Trung Hoa.

Cũng có người kiến nghị có thể quay phim kịnh dị, ít chi phí, hơn nữa trước kia Đường Phong còn có đóng《Kẻ Giết Ma 》, nay có thể mang lại sức hấp dẫn mới cho thể loại này.



“Vậy cuối cùng kết quả ra sao?” Đương lúc ăn tối, Lục Thiên Thần nghe Đường Phong nói về công việc trong công ty, thuận tiện hỏi han.

Đường Phong gắp một ít rau bỏ vào chén Lục Thiên Thần, từ lúc bọn họ bắt đầu ở nhà nấu cơm thì Đường Phong phát hiện Lục Thiên Thần kỳ thực rất kén ăn.

Lục Thiên Thần liếc mấy cọng rau trong chén, vẻ mặt trong nháy mắt bỗng đờ ra, Charles ngồi bên cạnh cúi đầu cười ha hả, Đường Phong tuyệt nhiên không phân biệt đối xử với bất kỳ ai, cậu lập tức thì gắp một miếng thanh tiêu (giống ớt Đà Lạt ấy) cho vào trong chén Charles.

Đường Phong quay lại vào vấn đề: “Lúc đầu thì tính quay phim khoa học viễn tưởng, nhưng vậy thì mạo hiểm quá, chủ đề phim cũng là một vấn đề, một bộ phim hàng đầu trong nước sau khi hoàn thành cũng tốn gần hai ba trăm triệu nhân dân tệ, còn phim khoa học viễn tưởng chất lượng cao thì ít nhất phải chi gần một trăm bốn mươi triệu đôla, như vậy thì chúng tôi thật không có khả năng.”

“Tôi có thể bỏ vốn cho, một trăm bốn mươi triệu đô chẳng là gì với tôi cả.” Charles đang đấu tranh với miếng ớt xanh, cũng cố gắng mở miệng nói.

“Charles lắm tiền, anh có bao nhiêu cái “một trăm bốn mươi triệu” hả?” Không thèm nhìn Charles, Đường Phong hướng mắt về phía Lục Thiên Thần “Điều quan trọng bây giờ không thể lựa chọn phim giả tưởng được, cho nên cuối cùng mọi người thống nhất tham khảo sát thêm một vài đề tài để tìm ra một bộ phim thích hợp.”

“Ví dụ như?” Lục Thiên Thần buông đũa trong tay, hỏi Đường Phong.

“Ví dụ tương tự như 《 Forrest Gump 》 , chi phí không cần cao, cho thêm một số yếu tố giải trí để khán giả không cảm thấy nhàm chán, đa số khán giản đến rạp đều là vì muốn thư giãn.” Đường Phong vừa cười vừa nói, “Nhưng song song với điều đó thì bộ phim cũng cần phải có chiều sâu, để sau khi khán giả rời rạp thì trong lòng vẫn còn có chút lưu luyến về bộ phim đó.”

“Nghe ra cũng không tệ, vậy bắt đầu tìm kịch bản đi.”

“Nhưng trước hết….” Đường Phong chỉ chỉ mấy cọng rau không hề nhúc nhích trong chén của Lục Thiên Thần, vẻ mặt mỉm cười ôn nhu nói rằng, “Ăn hết rau của anh đi, rau này tôi gắp cho anh mà.”

Charles ngồi đằng kia cười không ra tiếng, Đường Phong nhìn vào chén của Charles, chỉ thấy Charles cắn một góc nhỏ của miếng ớt xanh: “Cả anh cũng vậy”.