“Thành thực mà nói, nhìn thấy cái bộ dạng thảm hại của cậu bây giờ, không hiểu sao tôi rất là vui, ha ha ha.” Charles vừa lái xe vừa cười phá lên.
Lục Thiên Thần không thèm để ý tới Charles, chỉ lẳng lặng nhìn Đường Phong đang ngồi bên cạnh kiểm tra vết thương cho mình, nói “Chỉ là bị một viên đạn bắn trúng vào vai thôi, mấy chỗ khác không có bị thương.”
“Chỉ là?” Đường Phong nhẹ đưa tay chỉ vào ngực trái của Lục Thiên Thần, giọng nói có vài phần tức giận “Vậy chắc là bắn vào đây thì mới gọi là bị thương nặng đúng không? Tôi nghĩ anh nói không sai, anh đúng là sắp chết tới nơi rồi, với cái thái độ không sợ chết của anh, sớm muộn gì thì anh cũng gặp mặt hẹn hò với thần chết mà thôi”.
“Nhưng tôi thì chỉ muốn hẹn hò với một mình cậu”. Một bên vai đang chảy máu, nhưng Lục Thiên Thần vẫn còn có thể buông lời trêu đùa.
“Khốn kiếp, tôi bắt đầu hối hận tại sao giữa đường tôi lại đi cứu cái tên bằng hữu chết tiệt như cậu.” Vỗ mạnh vào tay lái, Charles nhìn hai người đàn ông ngồi ở ghế sau qua kiếng chiếu hậu, cảnh cáo nói, “Lục Thiên Thần, nếu cậu còn dám nói lung tung, tôi đem cậu quăng ra ngoài cho xe cán chết cậu.”
“Loại người ác ôn như vậy, sao cậu còn ở bên cậu ta làm gì?” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng kéo lấy tay Đường Phong, bởi vì đang bị thương nên nói chuyện cũng không có sức lực, so với bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng hàng ngày thì đúng là khác xa một trời một vực, không biết tại sao lúc này đây đối với tên hỗn đản này lại cảm thấy thật đáng thương.
“Anh rốt cuộc tại sao lại lâm vào tình trạng như thế này cơ chứ, có cần đưa đi bệnh viện không? Nhưng mà nếu thì đến đó sẽ bị bắt lại”. Vết thương này là do đạn bắn, Đường Phong xác định bọn họ sẽ không thể nào đi bệnh viện, cậu vỗ nhẹ lên đầu, bây giờ cậu đã hết chóng mặt nhưng đầu thì lại đau như búa bổ.
Đường Phong nhìn Charles: “Trong phim không phải là lấy dao mổ rồi lấy viên đạn ra đó sao?”
“Nghe ra có vẻ rất đau.” Lục Thiên Thần cười khẽ.
“Tôi thật muốn cắt cậu ta ra thành từng mảnh”. Charles nhìn một cách khinh khỉnh.
Bọn họ không đi bệnh viện, mà là tới một nhà trọ tư nhân ở Đức, Đường Phong không muốn tưởng tượng đến cảnh mổ da xẻ thịt đầy máu để lấy viên đạn kia ra, chủ nhà trọ tư nhân này là một bác sĩ, một mình dìu Lục Thiên Thần vào phòng, còn Charles và Đường Phong thì ngồi ở phòng khách.
“Bọn anh và vị bác sĩ kia dường như khá quen nhau.” Lúc bọn họ vừa tới, vị kia bác sĩ kia chẳng nói một câu liền dìu Lục Thiên Thần đi, Charles xem đây như nhà của mình, trên tay còn cầm ly rượu đưa cho Đường Phong.
Nhấp hai ngụm rượu, Charles nói “Tôi đưa cậu đến phòng ngủ nghỉ ngơi, bảo đảm phòng rất sạch sẽ.”
“Anh nghĩ tôi còn tâm trạng đi ngủ sao?” Bây giờ cậu chẳng cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Ngồi ở sô pha mở TV, Đường Phong chuyển kênh liên tục để xem xem có tin tức mới nào không.
“Bảo bối, cậu không cần xem nữa, trên TV khẳng định là sẽ có không tin tức nào về vụ nổ súng vừa rồi.” Charles ngồi bên cạnh khoát vai Đường Phong. “Tuy rằng tôi ghét cái tên chết tiệt phía bên trong kia, thế nhưng người có thể làm cậu ta bị thương như vậy thì hẳn không phải là kẻ đơn giản, đương nhiên là cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào để cho giới truyền thông có thể moi tin được”.
“Anh làm thế nào mà tìm được anh ta.” Đường Phong thuận tiện tựa vào cánh tay Charles.
“Cái tên khốn kiếp kia khẳng định là cố ý, lúc tôi nhận điện thoại của cậu xong thì đi xuống lầu, vừa mở cửa xe ra thì đã thấy hắn nằm bên trong, chết tiệt, đúng là xúi quẩy mà.”
Tuy rằng Charles lúc nào cũng chửi rủa Lục Thiên Thần, lại còn nói ra những lời khó nghe, cứ chửi chửi mắng mắng, bình thường thì lại cãi nhau, nhưng về tình mà nói, chung quy hai người vẫn là bạn bè.
Nếu không phải là bạn, thì Charles đã không đưa Lục Thiên Thần đến đây
“Tôi phát hiện ra anh vẫn còn có chút tính người.” Đường Phong lại biết thêm một khía cạnh mới của Charles, tình bạn giữa những người đàn ông đôi khi rất thú vị, nhiều lúc vì một số chuyện mà lại xích mích đối địch lẫn nhau, nhưng sau khi uống vài ly rượu thì tình bạn lại trở về như lúc ban đầu.
Việc quan tâm giữa những người bọn họ không hẳn là vì lợi dụng lẫn nhau.
“Đây có được xem là lời khen không?” Charles cười cười ôm lấy Đường Phong “Đừng quan tâm tới cậu ta nữa, bị tiêm thuốc mê thì khẳng định cậu ta sẽ ngủ một mạch đến sáng mai, đi, chúng ta cũng đi ngủ.”
“Có khi nào nửa đêm đột nhiên xuất hiện sát thủ này nọ không…?” Đường Phong có chút khẩn trương hỏi.
“Đừng đánh giá thấp Lục Thiên Thần.” Charles kéo Đường Phong lên, trong mắt hiện lên một tia sáng, “Cái tên chết tiệt kia nếu đã tìm được đến chỗ tôi thì đây chính là nơi ẩn nấp tốt nhất.”
Dù sao thì Lục Thiên Thần cũng đã biết Charles và Đường Phong đang ở cùng nhau.
Ban đêm ngủ thế nào cũng không ngon giấc, trời vừa gần sáng thì Đường Phong đã tỉnh, bên cạnh thì Charles đang ngáy o o còn cậu bất đắc dĩ bị biến thành gối ôm, thiết nghĩ dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì thì con gấu to xác này mỗi ngày đều phải ngủ nghỉ cho đầy đủ.
Thực sự là một sức khỏe khiến cho người khác thèm muốn.
Nhẹ nhàng kéo Charles ra, Đường Phong lấy một cái gối nhét vào ngực Charles, đứng dậy nhè nhẹ mặc quần áo vào.
Đường Phong mở cửa phòng ngủ, nghe đầu hùng to xác lẩm bẩm hai tiếng rồi trở mình ôm chặt lấy chiếc gối, hôn lên ấy những mấy cái “Hmm….Bảo bối.”
Khóe miệng giương lên, Đường Phong nén cười rồi đóng cửa lại.
Trời vẫn còn rất sớm, người trong phòng chắc là còn đang ngủ, Đường Phong xuống lầu đi vào phòng mà hôm qua Lục Thiên Thần được đưa vào, cửa không khóa, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng vẫn còn mùi thuốc tiêm, cậu cẩn thận đi nhè nhẹ để không phát ra tiếng động, nhưng còn chưa tới bên giường thì người đàn ông đang nằm trên đó đã nhìn thấy cậu.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Lục Thiên Thần đưa tay chống người để tựa đầu vào cạnh giường, cánh tay bên trái bị băng bằng một lớp gạc trắng xóa, nửa người phía trên thoạt nhìn không mặc áo, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy lớp băng ấy.
Đóng cửa lại, Đường Phong mở đèn phòng ngủ, cũng nhìn thấy rõ Lục Thiên Thần trong phòng.
Lục Thiên Thần sắc mặt không tốt lắm, trông hơi xanh xao, nhưng thoạt nhìn cũng không có gì nghiêm trọng, tinh thần trông cũng khá tốt.
“Đến xem coi anh chết chưa.” Đường Phong nhìn lướt qua gian phòng, trong phòng còn có một cái bàn để bình nước và một vài cái ly, cậu đi đến bên bàn hỏi “Anh muốn uống nước không?”
“Cám ơn.”
Đường Phong đem một ly nước đến bên giường, Lục Thiên Thần nhận lấy rồi uống từ từ vài ngụm.
“Sao lại thê thảm thế này chứ, chẳng phải anh đứng đầu một tổ chức lính đánh thuê đó sao?”
“Cậu nói như vậy, vậy cha tôi chắc là đã xuống mồ rồi.” Mỉm cười, Lục Thiên Thần đưa ly trả lại cho Đường Phong, “Không muốn biết vì sao tôi lại biến thành cái bộ dạng thảm hại như thế này sao?”
Đường Phong liền đưa tay vỗ lên trán Lục Thiên Thần, Lục Thiên Thần bất ngờ, cảm thấy hơi đau, nhưng cảm giác đau cũng mau chóng biến mất
“Bọn anh thích nói chuyện kiểu này lắm sao? Muốn nói thì cứ nói, còn không thì thôi đi, đừng có mà hỏi tôi “Đường Phong đưa lên một nắm đấm “Tôi không ngại để anh bị thương thêm”.
“Ha ha” Thấp giọng cười, trong trí nhớ của Lục Thiên Thần thì chỉ có Đường Phong mới có cả gan đánh hắn, thậm chí ngay cả người trong gia đình cũng chưa từng có ai dám chạm qua trán của hắn.
“Chỉ là chuyện trong nhà, dùng gia pháp để giải quyết thôi.” Lục Thiên Thần đỡ lấy trán, “Tôi cảm thấy hơi choáng váng, chắc là do tác dụng phụ của thuốc.”
“Có cần mở cửa sổ không?” Đường Phong nói rồi đứng lên.
Lục Thiên Thần đưa tay ra, vô tình chạm đến vết thương, đau đến nghiến răng, mặt hoàn toàn trắng bệt
“Đang bị thương thì đừng cử động, cơ thể là của anh, anh không biết tự chăm sóc mình thì còn ai giúp anh chăm sóc đây?” Đường Phong ngồi trở lại, hai tay áp lên vai, giúp Lục Thiên Thần nằm lại trên giường.
“Có thể… trò chuyện với tôi một lúc được không?” Lục Thiên Thần nhìn vào vị trí còn trống bên cạnh giường, “Nằm đây với tôi, nói chuyện một chút thôi”.
“Bọn anh sao mà như con nít thế không biết.” Tuy nói như vậy, nhưng Đường Phong cũng cởi giày leo lên giường, nằm nghiêng người vào chỗ trống bên cạnh Lục Thiên Thần, cậu khẽ thở dài, ” Không phải là anh đang làm công việc nguy hiểm gì đó chứ?”
“Nếu cuộc sống có thể sống theo ý mình thì không còn gọi là cuộc sống nữa rồi.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Phong, người kia liếc mắt một cái, lo lắng hiện tại Lục Thiên Thần đang bị thương, cũng không quan tâm đối phương tùy ý nắm tay mình.
“Tôi tạm thời đi theo hai người để ẩn nấp, cha tôi đang cho người lùng sục bắt tôi cho bằng được.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nói ra.
“Bắt anh kết hôn?”
“Cậu còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó chứ?” Mỉm cười, Lục Thiên Thần giải thích, “Cha tôi chính là loại người như vậy, tôi không muốn kết hôn thì ông ấy liền cho người giam lỏng tôi.”
“Vậy sao?” Đường Phong nghiêng người nhìn Lục Thiên Thần, “Tôi còn tưởng rằng ông ta muốn giết anh.”
“Lúc bắt tôi do không cẩn thận nên mới bị trúng đạn, sự việc là như vậy” Lục Thiên Thần nghiêng đầu nhìn Đường Phong, lúc này cậu đang quay đầu đi né tránh ánh mắt của Lục Thiên Thần.
“Cha anh có mấy người con?” Đường Phong hỏi.
“Chỉ có mình tôi” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng nói, “Có lẽ đây là lý do tôi còn sống đến ngày hôm nay, ông ấy cần một người thừa kế, nhưng không muốn bị tôi cướp mất vị trí ấy quá sớm”.
“Nghe giống như là Hoàng Đế và Hoàng Tử đang tranh giành ngôi vua vậy” Đường Phong khịt mũi, chuyện con trai dùng mọi thủ đoạn để loại trừ cha mình thì cậu đã nghe nhiều rồi, nhưng không nghĩ đến gia tộc của Lục Thiên Thần lại phức tạp như vậy.
“Vậy anh có dự tính gì chưa?” Đường Phong nói, “Theo như anh nói thì bởi vì anh muốn thay thế cha anh nên mới bị truy sát, vậy sao anh không an phận làm một đứa con ngoan cho đến khi ông ấy nghỉ hưu là được rồi?”
“Tôi không thể đợi lâu đến vậy” Lục Thiên Thần hơi gắt gao nắm lấy tay Đường Phong.