“Để tôi ôm cậu trong chốc lát…” Lục Thiên Thần thì thào nói, “Cậu không biết là mấy ngày nay tôi nhớ cậu bao nhiêu đâu, nhìn cậu mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, cuối cùng tôi vẫn nhịn không được mà nghĩ có phải ở trong lòng cậu tôi không hề là gì cả hay không.”
“Đừng nói như vậy, nhưng anh hy vọng tôi sẽ có bộ dáng gì chứ?” Đường Phong chậm rãi rời khỏi ôm ấp của Lục Thiên Thần, ở dưới tầm mắt giống như chú chó con thụ thương vì bị vứt bỏ mà dần kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Có phải là tôi hẳn nên mỗi ngày mặt co mày cáu, cảm thán mình vì sao lại đưa ra điều kiện hoang đường như vậy, quá mức tham lam cho nên đồng thời mất đi cả hai người, cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi?” Đường Phong lắc đầu, “Anh là người hiểu tôi nhất, nên biết tôi sẽ không vì quyết định của mình mà hối hận.”
Lục Thiên Thần khe khẽ thở dài, mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy người nam nhân này, mỗi ngày đều không ngừng tự hỏi bản thân, vì sao chính mình không có cách nào buông ra Đường Phong?
Không phải một ngày hai ngày, thời gian đã rất dài.
Đường Phong quyết đoán đưa ra điều kiện, sau khi bọn họ đưa ra quyết định liền không có chút do dự hay hối hận mà đi lên con đường tiếp theo.
Vậy còn bọn họ?
Đường Phong nói không sai, hiện tại quyền lựa chọn không ở trong tay cậu, mà là ở trong tay Lục Thiên Thần cùng Charles.
Cho nên, hiện tại Đường Phong cần chỉ là một câu trả lời thuyết phục, một đáp án, mà không phải một lần nữa đem vấn đề đẩy trở lại trên người của mình.
Không sớm thì muộn vấn đề này đều phải giải quyết, cùng với vương vấn dây dưa không có kết quả, không bằng vui vẻ chặt một đao, mặc dù có chút đau, nhưng chỉ có một lúc mà không cần vẫn đau dai dẳng kéo dài.
“Mọi người đều không còn ở cái tuổi ngây thơ, tôi có thể lý giải Charles, tính cách của anh ta vốn nghịch ngợm, nhưng tôi nghĩ anh hẳn là không phải.” Đường Phong nói.
“Cậu không có biện pháp buông cậu ấy, cũng không muốn mất đi tôi.”
Cười chua xót, cậu nói: “Tôi chỉ là kiên trì lựa chọn của mình.”
“Charles đã buông tha.”
“Anh cũng buông tha không phải sao?” Đường Phong thở dài.
“Tôi biết mình có chút ích kỷ, nhưng là người thì đều ích kỷ, tôi yêu cậu, thật sự yêu cậu, tình yêu đều là ích kỷ, tôi không muốn đem cậu tặng cho bất cứ ai, hoặc là chia sẻ với bất kì ai.” Lục Thiên Thần xoay người ngồi xuống sô pha.
Xem ra hôm nay không có biện pháp đi đánh quần vợt, Đường Phong đem balo để xuống rồi ngồi đối diện với Lục Thiên Thần.
“Uống gì không?” Đường Phong hỏi.
“So sánh với cậu, tôi quả thật không đủ thành thục.” Lục Thiên Thần có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, “Cà phê đi.”
“Anh thật may mắn, hôm qua tôi vừa mới mua hạt cà phê, loại mới nhất.” Đứng lên, Đường Phong đi đến máy xay cà phê đem một ít hạt cà phê ném vào trong máy, ấn chốt mở sau đó máy xay ong ong chuyển động lên, lập tức trong phòng chỉ còn thanh âm ồn ào của máy xay hạt.
“Có hay không khả năng cậu chỉ ở cùng một chỗ với tôi ?” nhìn xa xăm, Lục Thiên Thần nói.
“Thêm đường thêm sữa hay thêm cả hai?” Đem cà phê được xay tốt đổ vào hai cái tách, Đường Phong hỏi.
“Không cần.”
“Sẽ có chút đắng.” Đem tách cà phê không có sữa hay đường kia đưa cho Lục Thiên Thần, Đường Phong hít sâu một hơi hương thơm của cà phê, chậm rãi nói, “Vấn đề này không có giá trị để thảo luận.”
“Vì sao cậu không nhìn tôi?”
Đường Phong chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiên Thần: “Thiên Thần, chúng ta không cần thảo luận vấn đề này nữa.”
“Cậu yêu tôi không?” Vấn đề nam nhân hỏi lại càng thêm trực tiếp, “Mặc kệ là trước đây hay hiện tại, hoặc là từng có một thời khắc nào đó, cậu có yêu tôi không?”
Ngón tay nâng tách cà phê hơi có chút buộc chặt, Đường Phong gật đầu: “Có yêu.”
Đây xem như là lần đầu tiên Đường Phong chân chính đối mặt người khác nói ra tình cảm của cậu, vấn đề này có lẽ Charles cũng rất muốn hỏi, nhưng nhiều lúc bọn họ đều khuyết thiếu một loại tự tin, sợ đáp án cuối cùng không phải là đều họ muốn.
Mặc kệ ngày hôm nay có được sự chấp nhận của Đường Phong hay không, ít nhất hiện tại nghe đến câu trả lời của đối phương, Lục Thiên Thần đã thật thỏa mãn, hắn từng đối Đường Phong làm ra một ít chuyện không mấy tốt đẹp, vì sao hôm nay hắn phải cùng Charles trộn đều một chỗ, coi như là mầm tai họa do hắn gieo lúc trước.
Nếu hắn không ngầm đồng ý cho người đại diện kia đem Đường Phong đưa cho Charles, nếu Đường Phong chưa từng gặp Charles, nếu sau đó hắn có thể ra mặt giả trừ kỳ hạn một tháng giữa Charles cùng Đường Phong, có lẽ tình huống hiện tại đã khác đi.
Nhưng chỗ nào lại có nhiều nếu như vậy?
Hiện tại Đường Phong, cho dù yêu, thì phần yêu này cũng sẽ không chỉ thuộc về một mình hắn.
Lục Thiên Thần vươn tay đè lại tay Đường Phong: “Cám ơn cậu”.
“Không cần như vậy, loại chuyện này sao có thể nói cám ơn gì chứ?” Đường Phong lật tay nắm Lục Thiên Thần, nhẹ nhàng kéo tay đối phương ra.
“Cậu là người đầu tiên…tôi nói từ yêu.” Cũng không miễn cưỡng, Lục Thiên Thần chậm rãi ngồi trở lại vị trí của mình, ở dưới ánh mắt chăm chú của Đường Phong mà chậm rãi nâng tách cà phê lên chậm rãi uống xuống chất lỏng màu đen chua xót kia.
Thời gian phảng phất ở một giây này ngừng trệ xuống, ánh mặt trời đầu xuân chiếu lên trên người của Lục Thiên Thần khiến người nhìn thấy làn da của nam nhân này có chút trắng bệch, như là hồi lâu đã không đi dưới ánh mặt trời.
“Thiên Thần, tôi…” Lời nói của Đường Phong cũng không kịp ra khỏi miệng.
Lục Thiên Thần uống xong cà phê liền đặt tách xuống bàn, bình tĩnh ném ra một câu: “Tôi rời khỏi, hơn nữa cam đoan sẽ không quấy rầy cậu cùng Charles.”
Thường thường có một ít việc Đường Phong không thể đoán trước, cậu nghĩ tới rất nhiều đáp án cùng kết quả, nhưng lời nói hiện tại thoát ra từ trong miệng Lục Thiên Thần tuyệt đối không giống với những gì cậu tưởng tượng.
Cà phê dừng ở trong dạ dày đột nhiên không phải ấm áp như vậy, giống như có bộ phận nào đó bị va chạm khiến dạ dày của cậu có chút khó chịu, vị chua xót không ngừng dâng lên khiến ngực cậu cũng ê ẩm.
Lục Thiên Thần nói muốn rời khỏi, muốn buông tay.
Đường Phong vẫn tin tưởng Lục Thiên Thần là người hiểu cậu nhất, người hiểu cậu nhất này, hiện tại nói muốn buông tay.
Kết quả như vậy chẳng phải là đúng với trong tưởng tượng của cậu sao? Không có biện pháp cùng người khác đồng thời ở chúng liền rời đi, nhưng vì sao lại khó chịu như vậy?
Đường Phong a Đường Phong, mày quả nhiên vẫn là ích kỷ.
Ở trong lòng nở nụ cười khổ, Đường Phong hơi mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Đã quyết định?”
“Tôi làm ra quyết định, tôi cũng sẽ không đổi ý.” Không biết có phải là không muốn cho Đường Phong thời gian phản ứng hay không, Lục Thiên Thần nhanh chóng đứng lên nói, “Cậu cứ làm việc của mình đi, từ ngày mai tôi sẽ rời đi công ty một thời gian, sẽ có huấn luyện viên mới thế chỗ tôi dạy chiêu thức cho cậu. Tôi đi trước.”
“Lục Thiên Thần…” Đường Phong đứng lên, nhưng nam nhân kia đã nhanh chóng rời đi.
Tới có chút đột nhiên, có chút khiến người không hề phòng bị.
Chậm rãi ngồi xuống, Đường Phong cúi đầu thở dài, nhìn hai tay của mình lẩm bẩm: “Đường Phong a Đường Phong, chính mày quyết định, chính mày lựa chọn, chẳng lẽ hiện tại liền hối hận sao?”
Lục Thiên Thần cứ như vậy mà rời đi, ngày may huấn luyện viên cùng chương trình học cũng sẽ thay đổi, có lẽ đối phương chỉ là không muốn nhìn thấy chính mình mà thôi.
Bọn họ đã trở thành như vậy, gặp lại tựa hồ càng thêm xấu hổ.
Uống hết cà phê còn thừa trong tách, Đường Phong cố gắng làm cho chính mình xem nhẹ sự chua xót đang quay cuồng trong dạ dày, dù biết không thể không đau, chỉ là không nghĩ tới sẽ đau đến vậy mà thôi.
Yêu một người là yêu, như vậy yêu hai người thậm chí càng nhiều người lại có phải là yêu hay không?
Đôi khi vấn đề này khiến Đường Phong có chút sợ hãi, cậu không phải người tham lam, nhưng vì sao đối với cảm tình này lại không có biện pháp khống chế được?
Có lẽ cảm tình có thể bị khống chế, cũng sẽ không kêu cảm tình.
Rời đi…
Rời đi còn chưa tính…
“Uy uy, người đi rồi anh còn ngẩn người làm gì?” Thanh âm trẻ tuổi truyền lại từ cửa, Tiểu Ác Ma mặc một thân quần áo thể thao ôm hai tay tà tà dựa vào cạnh cửa, nhìn Đường Phong lắc đầu: “Chậc chậc sách, thật sự là khó có được a, còn có thể nhìn thấy bộ dáng thất lạc này của anh cơ đấy.”
“Cậu cũng muốn đi?” Đường Phong nhanh chóng khôi phục lại, điều này khó tránh khỏi khiến Tiểu Ác Ma có chút khó chịu, có phải diễn viên đều am hiểu che dấu tình cảm của bản thân, thay đổi thất thường như vậy hay không?
Vừa rồi còn là một bộ thương cảm, hiện tại liền đột nhiên thay đổi một khuôn mặt khác.
Rõ ràng là không vui, vì sao lại đem tình cảm của mình che dấu tốt như vậy? Tiểu Ác Ma khó hiểu nhìn Đường Phong: “Nếu anh thương anh ta, vì sao lại không ở cùng một chỗ với anh ta? Ai, sách, chuyện tình cảm này của mấy người tôi không rõ gì cả…”
Lúc đi vào, Tiểu Ác Ma tựa hồ thấp giọng nói thầm một câu: “Không ở cùng nhau cũng tốt…”
“Cậu nói gì?” Đường Phong nghe không rõ lắm.
“Không có gì, dù sao Lục tổng cũng đã buông tha, anh cũng đừng có tiếc nuối hay khó chịu gì nữa, anh ta chỉ là hy vọng anh có thể sống được tốt hơn.” Giống như muốn nói lại thôi, Tiểu Ác Ma lách vào trong phòng, bên trong truyền đến thanh âm của hắn, “Tuy rằng lão đại đã bỏ đi, nhưng tôi vẫn muốn ở tiếp tục!”
Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Cho dù anh cùng Charles ở cùng một chỗ, tôi cũng muốn ở lại!”