Mấy ngày hôm trước Đường Phong mới cùng Trần Minh Húc nói về Ca Trần, không nghĩ tới hôm nay liền gặp Ca Trần.
Ngày đó sau khi nghe Trần Minh Húc nói một ít chuyện về Ca Trần cậu đã về tìm hiểu một ít tin tức, nguyên bản nghĩ đến chỉ là vài chuyện xấu thông thường, kết quả lại sưu tầm được rất nhiều tin tức Ca Trần ở các buổi tiệc lớn bồi người uống rượu, có một chút rõ ràng là **, bởi vì ở trong ảnh chụp Ca Trần đang ngồi trên đùi của một nam nhân lớn tuổi, mà tay của đối phương rõ ràng đang vuốt mông của Ca Trần.
Hình tượng trước đó của Ca Trần quá mức tốt đẹp, thế cho nên sau khi những gièm pha này được tuôn ra tạo thành một loại tương phản mạnh mẽ, khiến rất nhiều người không chấp nhận được.
Fan từ yêu thành hận, kỳ thật cũng không thiếu.
Đối với hết thảy những điều xảy ra cho Ca Trần hôm nay, Đường Phong chỉ có thể yên lặng lắc đầu, lúc trước khi làm những loại chuyện này nên suy xét đến những hậu quả có khả năng phát sinh về sau, một ít người may mắn có thể giấu diếm người xem cả đời, nhưng thế giới này lại có bao nhiêu chân tướng có thể giấu diếm vĩnh viễn?
Hiện tại Đường Phong mỗi ngày đều là sáng lên lớp cùng Lục Thiên Thần, nhận huấn luyện của đối phương, buổi chiều là thời gian riêng của bản thân.
Kỳ thật từ sau khi cậu trở về từ Nam Á thì có rất nhiều truyền thông tìm đến cửa, nhưng Đường Phong cự tuyệt phần lớn phỏng vấn của truyền thông, sau đó bộ phim [ Kẻ giết ma] của cậu lại có được thành tích phòng bán vé không sai, hơn nữa còn mang ý nghĩa diễn viên Trung Quốc xâm nhập được vào phim Hollywood hơn nữa còn là nhân vật chính duy nhất, mỗi ngày không biết có bao nhiêu báo chí cùng đài truyền hình muốn tìm cậu.
Chỉ là Đường Phong không thích quá nổi bật, trừ bỏ những lúc tuyên truyền bắt buộc hoặc những sự kiệm liên quan đến phim, bình thường đều là không cần đi phỏng vấn thì cậu nhất định sẽ không đi.
Hiện tại cậu cũng sẽ chủ động liên hệ với hai người, một là Trần Minh Húc, còn người kia là phóng viên từng bị cậu liên lụy, Lý Đông Tây, bất quá nghe nói Lý Đông Tây đã được phái ra nước ngoài phỏng vấn, một thời gian sau mới về.
Đường Phong không khỏi cảm khái, Lý Đông Tây cũng thực lợi hại, không đến nửa năm đã có thể được phái đi ra nước ngoài rèn luyện, sau khi bọn họ thông điện thoại liền xác định sau khi Lý Đông Tây trở về có thể phỏng vấn Đường Phong.
Năm đó khi Đường Phong bị mọi người xa lánh một mình một người ở trên đài yên lặng mỉm cười, những người xem nhẹ cậu đại khái sẽ không nghĩ đến chỉ với một thời gian ngắn ngủn như vậy nam nhân này lại trưởng thành nhanh chóng như thế.
Người năm đó không muốn đ phỏng vấn Đường Phong, hiện tại cũng mất đi tư cách phỏng vấn nam nhân này.
Lúc Đường Phong gặp Ca Trần thì Ca Trần đang ở cùng người đại diện của hắn, hôm nay Đường Phong tới để tham gia buổi phỏng vấn độc nhất vô nhị của Trần Minh Húc, nội dung tiết mục là nói cho mọi người biết việc quay phim ở Hollywood có gì khác với trong nước, Đường Phong rất vui vẻ để chia sẻ kinh nghiệm của mình.
“Đạo diễn, ngài để cho Ca Trần nhà chúng ta tham gia đi, không phải chuyện này đã sớm bàn tốt sao, như thế nào có thể nói đổi ý liền đổi ý a?” Người đại diện của Ca Trần ghé vào bên một đạo diễn tiết mục nói chuyện.
Tiểu Vũ ở cách đó không xa thấy được, hừ một tiếng: “Xứng đáng, người này lúc trước còn mắng anh.”
“Người mắng tôi phỏng chừng không ít.”
“Người này khi trước là người đại diện của anh, còn nhớ rõ ông ta không?” Tiểu Vũ hỏi.
Tiểu Vũ nhắc nhở làm cho Đường Phong nhớ ra: “Ừ, tôi nhớ rõ.”
Người trung niên có chút mập ra kia chính là người đại diện vô lương ngay khi cậu vừa xuất viện đã trực tiếp mang cậu đến nhà Charles, còn bỏ thuốc cậu.
Nếu Tiểu Vũ không nói cậu cơ hồ đã quên người này, từ lúc cậu vào công ty vốn không nhìn đến người đại diện trung niên mập mạp này, cũng không biết người này đi đâu, nguyên lai trở thành người đại diện của Ca Trần a.
“Ông ta không phải là người đại diện của công ty sao, sao lại chạy đến chỗ Ca Trần?” Tuy rằng khi trước Ca Trần cùng Lục Thiên Thần có chút quan hệ mờ ám, nhưng rốt cuộc vẫn là người của công ty Tô Khải Trình, người đại diện của hắn không có khả năng sẽ là người của công ty Lục Thiên Thần.
“Cũng không biết ông ta phạm lỗi gì, sau khi tôi trở thành người đại diện của anh không lâu liền bị Lục tổng đuổi khỏi công ty, hiện tại cư nhiên chạy đến công ty của Tô Khải Trình.” Tiểu Vũ có chút hoài nghi nói, “Sẽ không phải ngay từ đầu đã là nằm vùng đi? Anh không nhớ rõ chuyện trước kia, kỳ thật người này chính là người đại của anh cùng Ca Trần khi vừa xuất đạo.”
Nếu Tiểu Vũ không nói việc này, cậu thật đúng là không biết.
Bên kia người đại diện cầu mãi vẫn không có kết quả liền có chút tức giận, thanh âm hơi lớn quát lên: “Sao các người ngu ngốc như vậy, hiện tại Ca Trần nhà chúng ta một thân đều là tin tức, không biết là có bao nhiêu đài truyền hình muốn phỏng vấn cậu ấy đâu!”
“Vậy các người cứ đến chỗ đài truyền hình khác đi, chạy đến chỗ chúng tôi làm gì?” Đạo diễn cũng không nhường nhịn, phỏng vấn Ca Trần là chuyện không thể, ai có thể làm cho đài truyền hình định vị sẽ không là những ngôi sao với những thứ bát quái, thật đúng là không tất yếu vì một tiểu minh tinh mà tự hạ giá trị con người.
Hiện tại Ca Trần chính là nhân vật mẫn cảm, chẳng may khiến cho người xem phản cảm, hại nhiều hơn lợi.
Bọn họ không phải đài truyền hình nhỏ, tung tiết mục cũng phải suy xét đến ảnh hưởng sinh ra sau đó.
Bên này không biết là ai đột nhiên hô một tiếng: “Ai nha mau nhìn, là Đường Phong!”
Lập tức không ít nhân viên đài truyền hình nhìn về phía Đường Phong cùng tiểu Vũ, đang lúc làm việc nên bọn họ không dám tùy tiện tiến lên, nhưng nhìn từ xa xa sẽ không thành vấn đề đi?
“Người thật so với trong phim càng đẹp hơn.”
“Nghe nói anh ấy cùng Trần Minh Húc có quan hệ rất tốt, không biết có thể nhờ Minh Húc xin chữ kí của Đường Phong cho tôi hay không, hiện tại tôi rất thích anh ấy.”
Nhóm người này đều hướng về bên kia, nhất thời đem bọn người Ca Trần bỏ qua một bên.
Thời gian phảng phất như đảo ngược, năm đó người bị xa lánh không người hỏi tới là tiểu minh tinh Đường Phong, hiện tại trở thành Đại minh tinh, mà năm đó được mọi người vây quanh Ca Trần, hiện tại lại trở thành tiểu minh tinh bị người ghét bỏ.
Toàn bộ thời gian, cũng chỉ một năm mà thôi.
Ca Trần một năm trước, đại khái làm sao cũng sẽ không nghĩ đến hiện tại sẽ lưu lạc đến nước này, mà Đường Phong bị hắn giễu cợt năm đó, hiện tại đã một đường thẳng tiến trở thành ngôi sao điện ảnh.
Sau khi hai nam nhân gặp lại nhau, chào hỏi hay không cũng trở thành một nam đề, Đường Phong không muốn khó xử Ca Trần, nếu cậu chào hỏi Ca Trần, nói không chừng Ca Trần sẽ cảm thấy cậu đang khoe khoang, không chào hỏi, lại sẽ mang danh khinh thường người.
Cũng may Ca Trần tự mình xoay người rời đi, cũng tránh cho cả hai đều xấu hổ.
Đối mặt với cảnh ngộ bất đồng của hai người, Đường Phong cũng chỉ có thể yên lặng cảm thán, cậu hỗn trong vòng luẩn quẩn này cũng không ngắn, đã qua cái tuổi thở dài tiếc nuối cho một ngôi sao xuống dốc.
Hoặc sớm hoặc muộn, rất nhiều chuyện đều là tất nhiên.
Người có thể đứng lên liền thắng, không đứng dậy, cũng chỉ có thể rời khỏi vòng luẩn quẩn này.
Buổi chiều liền hoàn thành tiết mục của Trần Minh Húc, Trần Minh Húc chủ động đề nghị mời Đường Phong ăn cơm, cám ơn Đường Phong đã nể mặt đến tham gia tiết mục, có cơm miễn phí để cọ, Đường Phong đương nhiên là giơ hai tay đồng ý, gọi một cú điện thoại cho Tiểu Ác Ma để cho đối phương tự giải quyết cơm chiều, bản thân cùng đi ra ngoài với Trần Minh Húc.
“Lại là trong nhà hàng Nhật Bản a?” Đường Phong vừa xuống xe liền nhìn thấy nhà hàng ở thành phố C chỉ có thể đặt cơm trước hai ngày mới có thể ăn, cậu cười nói, “Tuy rằng tôi cũng thích ăn sushi, nhưng vẫn thích ăn lẩu nhất a.”
“Uy uy uy, tôi phải gọi điện đặt trước hai ngày mới có chỗ ngồi ở trong đây đó, muốn ăn lẩu thì chỗ nào cũng có, anh không thể có chí khí chút sao, đừng có mỗi ngày chỉ biết ăn lẩu!” Túm lấy Đường Phong, Trần Minh Húc đem người tha vào nhà hàng.
Vị trí mà Trần Minh Húc chọn cũng không tệ lắm, một mình một gian, bên vách có một cái cửa sổ có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài hành lang, phong phú tinh xảo lại thanh lịch.
“Nơi này không có gì rẻ a.” Đường Phong cảm khái một câu.
“Ai nha, anh chỉ cần ăn thôi, nói nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng không cần anh ra tiền!” Trần Minh Húc liếc mắt trừng Đường Phong một cái.
“Lần sau vẫn nên ăn lẩu đi, gần đây tôi đặc biệt thích món bò hấp kia.” Hai tay nâng tách trà, nam nhân cười nói, “Hiện tại thời tiết mát mẻ, ăn lẩu là thích hợp nhất.”
“Hảo hảo hảo, bất quá lần sau là anh mời tôi.”
“Không thành vấn đề!”
“Đáp ứng thật hào sảng, không hổ là Đại minh tinh có cát sê năm trăm vạn.”
“Ha ha ha…”
Đường Phong không chút khách khí thoải mái gọi đồ ăn, hai người ở bữa cơm nói rất nhiều chuyện phiếm, trò chuyện trò chuyện, bên cạnh cửa sổ đột nhiên có người dừng lại, Đường Phong cùng Trần Minh Húc đồng thời nhìn qua.
“Ai nha! Trương học trưởng, sao lại là anh a?” Trần Minh Húc là người đầu tiên kêu lên, thoạt nhìn có quen biết nam nhân kia.
Đường Phong cũng nhìn qua, bộ dạng người này thanh nhã lịch sự, một thân sơ mi trắng giống như đối tượng hay thầm mến nữ chính trong tiểu thuyết, cũng chính là nam số 2 đáng thương trong truyền thuyết.
Nam số 1 là của nữ chính, nam số 2 là của người xem, này nói lên trong cuộc sống hiện thực mọi người càng thích loại người này hơn.
“Minh Húc, Đường Phong, các cậu đang ở chỗ này ăn cơm sao?” Vị Trương học trưởng này vừa mở miệng liền tự nhiên gọi ra tên bọn họ, hiển nhiên có quen biết với Đường Phong.
“Chào anh.” Đường Phong mỉm cười cùng đối phương gật gật đầu, đối người này cậu không có ấn tượng gì, phỏng chừng là người quen của Đường Phong trước kia.
“Đường Phong, sao lại đột nhiên trở nên khách khí vậy?” Trương học trưởng kinh ngạc nhìn cậu, như là nhìn thấy một người xa lạ.