Người biết đánh nhau, cũng không có nghĩa cũng biết chỉ đạo võ thuật.
Cho nên khi Đường Phong nhìn thấy Lục Thiên Thần đứng trước mặt của mình cậu có chút lo lắng, nhưng khi Lục Thiên Thần làm mẫu cho cậu một bộ quạt pháp thì cậu biết mình sai lầm rồi, Lục Thiên Thần so với trong tưởng tượng của cậu càng thêm đa tài đa nghệ.
“Oa a, tôi vẫn nghĩ quạt là vật trang sức chỉ có nữ nhân mới thích, không nghĩ tới dùng quạt cũng có thể đẹp đẽ tiêu sái như vậy.” Đôi lúc tư tưởng của Đường Phong vẫn không khác lắm với một bộ phận người phương Tây, ít nhất ở lĩnh vực cậu không am hiểu đều là như vậy.
Quạt “ba” một tiếng thu lại, Lục Thiên Thần đi tới đem quạt đưa cho Đường Phong, mỉm cười nói: “Chuyện cậu không biết còn rất nhiều, tôi có thể chậm rãi dạy cậu, trong phim không cần phải thật sự đánh nhau, chỉ cần động tác đủ đẹp đủ tiêu sái là đủ khiến người cảm thấy rung động.”
Đường Phong đã xem qua kịch bản của [Thiên Tử ], tuy rằng kịch bản còn cần thêm một bước chỉnh sửa hậu kỳ, nhưng tổng thể vẫn không có quá nhiều thay đổi.
Đường Phong sắm vai một nhân vật tên Thiên Tử, cậu ỏe trong phim sẽ sử dụng các loại vũ khí của Trung Quốc, trang bị cơ bản nhất đương nhiên là trường kiếm đại biểu cho hiệp nghĩa, sau đó còn có cung tên cùng với quạt dẫn theo chút hương vị nho nhã.
Quạt không chỉ đơn giản là quạt, một quạt qua đi không phải gió mát đến, mà là ám khí độc châm giấu trong quạt.
Nhận được bộ phim này đối với Đường Phong mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ, cậu tuyệt không bài xích phim thương mại, thực chất mà nói, phim thương mại có cát sê cao, nếu phim đắt khách thì giá trị con người cũng sẽ nhanh chóng tăng lên, hơn nữa có thể mang đến vui vẻ cho người khác cũng không sai.
Muốn kiếm tiền liền nhận một ít phim thương mại mà bản thân cảm thấy không tệ lắm, muốn từ trong diễn xuất đạt được càng nhiều niềm vui liền nhận một ít phim văn nghệ, hai việc này không hề có xung đột hay mâu thuẫn gì cả.
Nếu hai người muốn luyện tập võ thuật, có đôi khi khó tránh khỏi một ít tiếp xúc thân mật.
“Phải cầm quạt như thế này, có thể nắm chắc, đồng thời khi mở quạt ra cũng dễ hơn cũng đẹp mắt hơn.” Lục Thiên Thần nắm tay Đường Phong, từng chút từng chút dạy cho Đường Phong làm sao cầm quạt, làm sao mở quạt ra, làm sao khi mở quạt càng thêm tiêu sái, tuấn dật.
Đường Phong dựa theo lời Lục Thiên Thần thử một lần, đáng tiếc là mặc dù có thanh âm, nhưng quạt chỉ mở được đến phân nửa, cậu cười cười nói: “Tôi còn phải luyện tập vài lần.”
Lục Thiên Thần đứng sau lưng Đường Phong, hơi dán sát lưng của cậu, rất nhanh Đường Phong đã cảm giác được tia không thích hợp, tỷ như khi Lục Thiên Thần vẫn dùng ngữ khí vững vàng nói chuyện với cậu, lại có gì đó cứng rắn chạm vào cậu.
Sau khi Đường Phong cảm thấy được không lâu thì Lục Thiên Thần cũng phát giác, điều này có chút xấu hổ, nhất là đối với “tình nhân cũ” như bọn họ.
“Hôm nay đến đây thôi.” Lục Thiên Thần quyết đoán lùi lại hai bước rời đi Đường Phong, kỳ thật quần rộng thùng thình, dùng mắt thường nhìn căn bản không thể nhìn ra.
Đường Phong cũng không tính toán cứ như vậy mà buông tha cho Lục Thiên Thần, cậu dùng thái độ ưu tiên cho công việc nói: “Lục tổng, anh không cần tự mình đến dạy tôi, anh xem, dạng này khiến chúng ta đều có chút xấu hổ, cũng sẽ không thể tiếp tục huấn luyện nữa.”
Vừa nói, Đường Phong vừa đưa mắt ngắm nơi đũng quần của mỗ đại tổng tài.
“Tôi nói dừng chẳng qua là vì hiện tại đã đến thời gian ăn cơm, điều này cùng với việc tôi đối cậu có phản ứng do bản năng sinh ra không chút liên quan,” Lục Thiên Thần đi nhanh tới, kéo tay Đường Phong đặt tại địa phương kia của chính mình, thanh âm thoáng trầm thấp một ít, Lục Thiên Thần không chuyển mắt nhìn chằm chằm Đường Phong nói, “Hiện tại cậu có thể tin tôi rồi chứ? Tôi cũng có thể thẳng thắn nói cho cậu, không ai thích hợp hơn tôi để đảm đương công việc chỉ đạo võ thuật cho cậu.”
“Ngạch…Tôi, tôi tin.” Thiếu chút nữa đã không thở được, Đường Phong yên lặng thu hồi bàn tay của mình.
“Tám giờ sáng mai đúng giờ đến đây tập hợp.”
“Vâng.” Đường Phong không có bất cứ dị nghị nào.
Trước khi rời đi, Đường Phong còn suy nghĩ không biết Lục Thiên thần giải quyết phản ứng sinh lý như thế nào, nếu mỗi lần huấn luyện Lục Thiên Thần đều sinh ra phản ứng theo bản năng, Lục Thiên Thần không cảm thấy vất vả sao?
Sách, kệ tên kia đi, dù sao mình cũng không thể nói lại đối phương.
Đường Phong chuẩn bị mua ít đồ ngon về nhà để ăn cơm chiều, hiện tại nhà của cậu còn có một con sâu gạo, thật không biết Tiểu Ác Ma còn muốn ở đến khi nào, nếu Lục Thiên thần biết Tiểu Ác Ma ở chỗ của cậu, tại sao một chút hành động cũng không có?
Đi ra siêu thị, Đường Phong đeo mắt kính to tự mình mang bao lớn bao nhỏ đi trên ngã tư đường, tuy rằng công ty có chuẩn bị xe cho cậu, nhưng bởi vì hiện tại chỗ ở của cậu cách công ty không xa, có thể đi bộ tới, cậu liền không muốn ngồi xe, xem như rèn luyện thân thể.
Mang tai nghe nghe nhạc, Đường Phong ngẫu nhiên ngâm nga vài câu, cậu nhàn nhã đi dưới bóng cây, cũng không biết có phải là do tính mẫn cảm độc đáo của diễn viên đối ống kính hay không, chưa qua bao lâu Đường Phong liền cảm thấy có người đang theo dõi cậu.
Ngay từ đầu cậu tưởng là paparazi, nhưng dần dần cậu phát hiện là do một chiếc xe hơi dài xa hoa đi theo sau cậu một cách lộ liễu.
Được ồi, nếu rõ ràng như vậy mà còn không phát hiện, không bằng cậu từ từ nhắm hai mắt lại mà đi đường cho rồi.
Chiếc xe đen dài xa hoa này đi theo Đường Phong hơn mười phút, chưa từng gặp qua công ty thám tử nào sẽ ngồi xe sang đi theo cậu, do xe này vẫn luôn đi theo cậu làm cho rất nhiều người qua đường cố tình liếc nhìn cậu.
Đường Phong gỡ tai nghe đi tới ven đường, cậu dừng lại, xe kia cũng dừng lại.
Hảo, người không đi ra trước, ta đây liền quay lại!
Đường Phong đi nhanh về phía chiếc Limousine, tựa hồ chiếc xe muốn phát động rời đi, nhưng Đường Phong đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, lại còn gõ kính xe.
“Xin mở cửa ra.”
Trong xe không có người trả lời, cũng không có người lái xe rời đi.
Đường Phong đi ra trước nhìn thấy tài xế, tài xế hướng cậu cười cười nhún vai.
“Xin hỏi vì sao các người lại đi theo tôi?” Đường Phong hỏi, đồng thời lại gõ kính xe, tùy tiện nói bừa hai cậu, “Tôi muốn gọi cảnh sát.”
Cửa kính phía sau chậm rãi hạ xuống, từ bên trong truyền ra một thanh âm nhu mị của nữ nhân: “Xin hỏi cậu chính là Đường Phong sao?”
Đừng hỏi vì sao hiện tại Đường Phong lại ngồi trong xe.
Đừng hỏi cậu vì sao nữ nhân thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh với dáng người nóng bỏng tên Linda vẫn cứ dùng loại ánh mắt xem con dâu để nhìn cậu.
Hiện tại Đường Phong thực hỗn loạn, vì nữ nhân tự xưng là…
“Ha ha, cậu vẫn luôn nhìn tôi, có phải cảm thấy tôi không giống một người mẹ đã có con hay không?” Linda che miệng nở nụ cười, bộ ngực đồ sộ rung lên khi nữ nhân cười rất có ý nhị, Đường Phong cảm thấy thế giới đang có động đất.
“Tôi chỉ là không nghĩ ra một tên như Charles sẽ có một người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp như ngài.” Đường Phong vẫn là nói ra, điều này vẫn là sự thật khiến cậu khó tiếp nhận đến bây giờ.
Khi biết nữ nhân này có quan hệ với Charles, từ dầu cậu còn nghĩ là bạn gái của Charles, nhưng đối phương cư nhiên tự xưng là mẹ của Charles.
Một người mẹ thật trẻ tuổi, thật xinh đẹp, thật nóng bỏng.
“Đứa con ngu ngốc Charles kia vẫn luôn nhắc tới cậu ở trước mặt tôi, trời ạ, cậu so với những gì nó nói càng thêm dễ nhìn, tôi thích đôi mắt cùng mái tóc đen xinh đẹp của cậu,” Linda là một nữ nhân vô cùng nhiệt tình lại rất tinh tế, luôn sẽ bày ra tư thế ngọt ngào, cô đặt hai tay ở trước ngực hưng phấn nói, “Tôi vẫn luôn muốn có một đứa con phương Đông khả ái, cho nên khi tôi mười sáu tuổi liền sinh ra Charles, đáng tiếc cha của nó không hề cố gắng, không có làm cho Charles có được đôi mắt đen hoàn mỹ.”
Mười sáu tuổi…Đường Phong cảm thấy chính mình giống như nghe được chuyện xa xôi nào đó.
“Tôi có thể gọi ngài là Linda không?” Nữ nhân bình thường đều không thích bị gọi là “dì” đi, nhất la nữ nhân xinh đẹp nóng bỏng như Linda.
Nhưng tựa hồ Linda là ngoại lệ, cô bĩu môi lắc lắc đầu: “Ô, không, tôi càng hy vọng cậu gọi tôi một tiếng mẹ.”
“Vì sao?”
“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu tôi cũng đã rất thích cậu, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tôi biết, nếu có thể ở lúc còn sống có thể nhìn thấy hai người các ngươi kết hợp, đó sẽ là hạnh phúc cả đời của tôi.”
“Đường Phong, cùng con ta kết hôn đi.”
“Linda, thực xinh lỗi, tôi không thể đáp ứng cô, hiện tại tôi cùng Charles đã chia tay.” Đường Phong bình tĩnh trả lời khiến nữ nhân lập tức trở nên ai oán, bộ dáng như lúc nào cũng có thể khóc kia thật đúng là chọc người yêu thương.
Nhưng là, Đường Phong không để mình bị đẩy vòng vòng, trên thực tế tuổi của cậu và Linda không kém bao nhiêu.
“Ô, các ngươi cứ như vậy mà thương tổn lòng tôi sao?” Linda nắm tay Đường Phong, “Thật sự, ngay ánh mắt nhìn thấy cậu tôi đã biết cậu là con dâu của tôi.”
“Con dâu?”
“Chỉ cần cậu có thể cùng Charles ở một chỗ, tôi không ngại để cho Charles làm vợ cậu, để nó gả cho cậu!”
Trời ạ, Đường Phong khó có thể tưởng tượng ra bộ dáng Charles mặc áo cưới vào, nó còn đáng sợ hơn cả tận thế.
“Linda, tôi rất vui khi có thể quen biết cô, nhưng cô xem, hiện tại chúng ta mới quen biết, cũng không quá hiểu biết lẫn nhau…” Đường Phong còn chưa nói xong đã bị đối phương đánh gãy.
“Tôi tin tưởng trực giác của mình.” Mắt nữ nhân sáng ngời.
Trong một chiếc xe ở cách đó không xa, Charles âm thầm nắm chặt tay: Mẫu thân đại nhân, hạnh phúc của con trai đều phải dựa vào ngài!