Cảnh 31
Lại có người chết, là một cảnh sát địa phương giúp đỡ bọn người Renault điều tra, lúc bọn họ đi đến hiện trường gây án thì nạn nhân bị trói trên một cây cột, người đã sớm không còn hơi thở, trên người không có vết thương gì khác, bề ngoài thoạt nhìn cũng thật sạch sẽ chỉnh tề, chỉ có chỗ động mạch bị người cắm vào một ống trúc.
Cảnh sát này là vì bị người làm cho mất máu quá nhiều mà chết, khu vực xung quanh đều bị máu tươi nhiễm đỏ, sau khi khô lại lộ ra màu sắc đen ngòm.
Bên cạnh người chết viết một hàng chữ: Đem hắn trả lại cho ta.
“Hắn” là ai?
Hàng chữ thật là do Hắc Y để lại, “hắn” mà Renault nghĩ đến cũng chỉ có Bạch Y, hắn liền quay đầu nhìn về phía Bạch Y, bởi vì mục tiêu của Hắc Y là Bạch Y cho nên mấy ngày nay bất kể đi chỗ nào hắn đều mang Bạch Y theo bên cạnh.
Hiện tại nhìn đến, Bạch Y thật sự là nhân vật mấu chốt.
Người bị hại mới xuất hiện, hung thủ không thay đổi, kỳ quái là mặc kệ bọn họ làm thế nào để tìm cũng không có biện pháp bắt được Hắc Y.
Vụ án tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, bọn người Renault không thể cứ tiếp tục ôm cây đợi thỏ như vậy, có đồng nghiệp đề nghị dùng Bạch Y làm mồi dụ, nhưng hiện tại trong tay Hắc Y còn có một con tin, vạn nhất đối phương giết con tin thì cũng là một mạng người.
Hiện tại điều Renault không rõ nhất là đến tột cùng Hắc Y muốn làm gì, mục đích là gì?
Phía sau hành vi của mỗi người đều có nguyên nhân, từ hiện tại đến xem người mà Hắc Y coi trọng nhất tựa hồ là Bạch Y, nhưng là giết người có liên quan đến hắn cùng cô nhi viện lại có giúp gì cho Bạch Y đâu?
Cho dù hiện tại Hắc Y cố ý dụ bọn họ đến Nam Á chỉ là vì chữa bệnh cho Bạch Y, như vậy lúc giết người ban đầu lại là vì cái gì?
Vấn đề này Renault vẫn chưa giải quyết thì vấn đề mới lại xuất hiện.
Hôm nay hắn theo lệ thường mang theo Bạch Y đi đến phòng khám xem bệnh, bác sĩ nói hôm nay sẽ chẩn đoán cho Bạch Y một cách tổng quát, cần những người khác tránh đi, lúc trước cũng đã từng để bác sĩ một mình khám bệnh cho Bạch Y cho nên bọn người Renault không có bất cứ hoài nghi gì liền rời khỏi phòng khám bệnh, ngồi ở bên ngoài phòng khám thương lượng tìm đối sách.
Thời gian dần trôi qua, sau khi trải qua một giờ thì Renault cảm thấy có chút không đúng, hắn muốn đi vào xem, nhưng hộ sĩ nói hiện tại tốt nhất không nên đi vào quấy rầy bác sĩ.
Lại qua một giờ, Renault rốt cuộc nhịn không được mà kéo hộ sĩ ra vọt đi vào.
Khi cửa mở ra hộ sĩ liền thét chói tai, bác sĩ đã chết ở trên giường bệnh, yết hầu bị dao mổ cắt phá, đầu gần như muốn rớt xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
“Không thấy Bạch Y!” Quét một vòng cũng không thấy nam nhân kia, Renault chạy đến chỗ cửa sổ rộng mở, bên ngoài đã không còn nửa thân ảnh, nhưng hắn vẫn lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ đuổi theo.
Phòng khám nằm gần một cánh rừng, Hắc Y rất có thể chạy vào trong rừng, mang theo một Bạch Y không có khả năng chạy quá xa, Renault nhanh chóng chạy vào trong rừng bắt đầu tìm kiếm xung quanh, hắn vừa đi vừa gọi tên Bạch Y, hy vọng có thể nhận được chút đáp lại của đối phương, nhưng rất có thể ngay hai giờ trước Hắc Y đã mang Bạch Y đi, hiện tại hắn không thể nào đuổi kịp đối phương.
Sự thật đúng là như thế, hắn trừ bỏ nhặt được một mảnh quần áo màu trắng vướng phải nhánh cây thì không tìm được gì cả.
“Dừng! Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.”
Phân cảnh này chủ yếu là của Renault, Đường Phong đã sớm ngồi nghỉ ngơi cạnh đó.
Trong rừng có đủ loại sâu bọ, bởi vì Đường Phong tạm thời không có phân cảnh trong rừng nên tay chân đều được bao lại kín mít, căn bản không để cho nửa con sâu đi vào, cậu chỉ còn kém không đem ngay cả mặt đều bao lại.
Đáng tiếc diễn viên sắm vai Renault không có vận khí tốt như cậu, trên chân không có việc gì, nhưng là trên tay vẫn bị sâu cắn mấy ngụm, vài trợ lý đang bận rộn giúp nam nhân kia thoa thuốc.
“Nếu không có những thứ sâu bọ đáng ghét này, phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp.” Đạo diễn phim cũng là một người đam mê nhiếp ảnh, sau khi kết thúc công việc liền cầm máy ảnh chụp đến chụp đi.
Trong cánh rừng yên tĩnh ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít chim hoang dã bay qua, lưu lại một bóng ma nhợt nhạt rồi biến mất, trên những đốm tuyết trắng lưu lại dấu chân của bọn chúng, vô cùng hỗn độn.
Đường Phong tùy ý nhìn bốn phía xung quanh, ngẫu nhiên cùng bọn người Tiểu Vũ nói nói cười cười, phía sau cậu không có quá nhiều phân cảnh, phần lớn thời gian nhân vật “Bạch Y” đều ẩn nấp trong bóng tối, chỉ xuất hiện trong miệng người khác, điều này không phải vì cậu không phải nam số một của phim, mà là do đạo diễn muốn xây dựng một loại không khí thần bí quỷ dị.
Rất nhiều bộ điện ảnh trong khi quay kỳ thật không đáng sợ, nhưng là sau khi trải qua cắt nối biên tập, phối nhạc cùng chỉnh sửa hậu kỳ, toàn bộ bầu không khí lập tức sẽ bị tô đậm ra.
Bởi vì bọn họ chỉ là tổ ekip nhỏ, nhân viên công tác cũng không nhiều, đưa mắt nhìn quanh cũng chỉ có hơn mươi người mà thôi.
Lần này trừ bỏ quay phim thì đạo diễn cũng mời người địa phương đến dẫn bọn họ dẫn vào trong rừng, dù sao bọn họ đối nơi này không hề quen thuộc, vạn nhất ở trong rừng lạc đường sẽ rất rắc rối.
“Nơi này không có chút tín hiệu nào cả.” Tiểu Vũ lắc lắc di động trong tay, oán giận nói, “Nói cái gì toàn cầu thông, chúng ta vẫn còn đang ở địa cầu mà cũng không thu được tín hiệu đây.”
“Cùng bạn trai nhắn tin sao?” Đường Phong ở bên cạnh trêu ghẹo.
Mặt tiểu Vũ đỏ lên, rất có vài phần hương vị hờn dỗi: “Giới thiệu cho tôi, tôi cũng không có thời gian nói chuyện yêu đương, nam nhân bây giờ đều không đáng tin cậy, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân.”
“Đừng võ đoán như vậy, ha ha.”
Vài người hàn huyên nói chuyện phiếm, sau khi ăn phần cơm tiện lợi mang theo liền nghỉ ngơi một chút liền đem tất cả phân cảnh quay xong trong buổi chiều, hết thảy đều thuận lợi, vào buổi chiều ánh mặt trời bắt đầu nhiềm một tầng màu đỏ như máu, ánh mặt trời mùa đông tất nhiên ấm áp, nhưng là lúc tuyết rơi vẫn rất lạnh, tất cả mọi người trong tổ ekip đều đem bản thân vây kín mít.
Đường Phong đã sớm cùng Tiểu Vũ thương lượng tốt, sau khi trở về liền ăn một cái lẩu thật nóng, sau đó về phòng thoải mái ngâm nước ấm, vừa lúc ngày mai được nghỉ, có thể lười biếng ngủ thẳng đến chín mười giờ sáng.
Đoàn người nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ sau đó di chuyển theo người hướng dẫn, Đường Phong cảm thấy bản thân so với bình thường hơi béo một chút, bây giờ còn mặt quần áo thật dày, thoạt nhìn càng giống một gấu trúc quốc bảo.
“Tiểu Vũ, tôi rất giống gấu trúc sao?” Sau khi trở về mới có thể tẩy trang sạch sẽ, Đường Phong bây giờ vẫn mang theo một bộ mặt bình thường kém cỏi.
“Anh nói tôi cảm thấy thật giống nha, Đường Phong, tôi có thể ôm anh một cái không? Anh thoạt nhìn ôm sẽ thật thoải mái.” Vừa nói, Tiểu Vũ liền cười ôm qua, “Không chỉ cảm thấy giống gấu trúc, anh còn giống một chú chim cánh cụt mập mạp dễ thương.”
Cậu vội vàng ngăn lại Tiểu Vũ, cố ý nói thật khoa trương: “Tiểu Vũ, đứng đắn chút, cô thế nhưng vẫn là khuê nữ chưa xuất giá a!’
“Tôi là phụ nữ hiện đại, chẳng lẽ ngay cả ôm nam nhân cũng không thể?” Tiểu Vũ đã chạy tới ôm lấy Đường Phong.
Bởi vì hai người bọn họ dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau cho nên nhãng người bên cạnh thấy bọn họ đùa giỡn vui vẻ liền không khỏi hiếu kì bọn họ đang làm gì, Đường Phong cười nói cậu đang bị nữ sắc lang gây rối, mọi người cười vang một mảnh.
Đi đại khái hơn hai mươi phút, Đường Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh mặt trời dần tối lại, nhưng bọn hắn vẫn chuyển động trong rừng như cũ.
“Chúng ta có phải là đi nhầm đường hay không, tôi nhớ rõ lúc đến hình như không phải chỗ này.” Đường Phong nhìn bốn phía, cây cối trong rừng tựa hồ ở chỗ nào cũng giống nhau, nhưng Đường Phong tựa hồ cảm thấy nơi này không giống với chỗ bọn họ đã đi qua, trên mặt đất trừ bỏ một ít dấu chân của động vật nhỏ cơ hồ không hề có một dấu chân người.
Đường Phong vừa nói như vậy, những người khác cũng hiểu con đường này không giống với lúc bọn họ đi vào.
Lúc này đạo diễn dùng tiếng Anh sứt sẹo nói cho bọn họ, đường đúng là khác đi, đó là bởi vì đường đến và đường về không giống nhau, hơn nữa còn thề son sắt với bọn người Đường Phong, qua hơn mười phút nữa là có thể đi đến chỗ để xe ngoài rừng.
Tổ ekip đối với nơi này không quen thuộc, nghĩ đến đạo diễn có hiểu biết liền không hỏi nữa, nhưng là mười phút đã trôi qua mà bọn họ vẫn quẩn quanh trong rừng, trừ bỏ Đường Phong thì những người khác cũng bắt đầu có nghi hoặc, bọn họ nhớ rõ lúc đến chỉ tốn nửa tiếng, hiện tại đã qua hơn nửa tiếng đáng lẽ không thể vẫn còn ở trong rừng, đưa mắt nhìn xung quanh không hề thấy con đường nào.
“Anh rốt cuộc muốn dẫn chúng tôi đến chỗ nào?” Một nhân viên hình ảnh không kiên nhẫn lớn tiếng hỏi, người hướng dẫn kia đột nhiên hô to một tiếng rồi chạy vào sâu trong rừng, nhân viên chụp ảnh cùng vài nam nhân viên khác lập tức đuổi theo, những người còn lại đều không biết nên làm gì, chỉ có thể đi theo những người chạy phía trước.
“Đây là xảy ra chuyện gì?” Tiểu Vũ vừa đi theo mọi người vừa nôn nóng hỏi.
“Tựa hồ có chút không đúng…” Đường Phong cau mày nhìn bốn phía, sau đó la lớn, “Mọi người đừng đuổi theo, có thể có vấn đề!”
“Bọn người Charlie đã đuổi theo.” Nữ chuyên viên hóa trang đến bên người Đường Phong, cô đối với nam nhân Đông Phương này có một loại cảm giác tin tưởng kì lạ.