Trong nháy mắt cảnh giác được đề cao lên đến đỉnh, Tiểu Ác Ma ở mặt ngoài vẫn là khuôn mặt tươi cười một bộ không sao cả, nhếch miệng lộ ra hai khỏa răng hổ, hướng nam nhân mang kính đen phiêu đi một cái mị mắt: “Không phải anh muốn mời tôi uống rượu sao?”
“Vậy mời cậu uống một ly.” Một bàn tay của nam nhân mang kính đen hướng về ly rượu trên bàn, ngay trong nháy mắt như vậy Tiểu Ác Ma liền nắm chủy thủ dùng lực đẩy mạnh.
“Tuyệt không hữu hảo.” Thấp giọng cười, nam nhân mang kính đen hơi nghiêng người tránh thoát chủy thủ, góc độ cùng vị trí được hắn nắm chắc vô cùng tốt, thế nhưng ngay cả một mảnh quần áo cũng không bị cắt vỡ.
Động tác tinh chuẩn như vậy không phải một lưu manh pháo hôi có thể làm được.
Hai đại sát thủ nhanh chóng ở trong một góc nhỏ hẹp hẻo lánh lại hôn ám đấu lên, đối kháng gần thường thường càng khảo nghiệm thân thủ linh mẫn của bọn họ cùng với thân là sát thủ tất yếu phải có năng lực phản ứng cùng cảnh giác.
Bên tai là thanh âm hỗn tạp, có tiếng ly rượu va nhau, có thanh âm hét to khi mọi người uống rượu, cũng có một ít tiếng vang hỗn tạp đầy ái muội vang lên trong không khí, hết thảy đều biến thành chất xúc tác thiêu đốt không khí, khiến cho hai sát thủ so đấu đều nhiễm một tầng thuốc súng nhè nhẹ khẩn trương.
Trong lúc người tới ta đi, Tiểu Ác Ma dần dần cảm giác được không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn, bất quá nghĩ lại, liền quyết định cùng sát thủ này tạm thời bứt ra, nhưng là đối phương tựa hồ cảm thấy được ý đồ của hắn liền ra tay ngăn cản, tung hư chiêu che dấu quyền tiếp theo đánh vào bụng của Tiểu Ác Ma.
Người sau cũng không ngốc, tuy rằng bị đánh nhưng cũng thuận theo lực đánh mà đổ đi, “Bang, đương” một tiếng nện lên bàn ở cách vách.
Trong đám người phát ra tiếng thét chói tai của nữ nhân, Tiểu Ác Ma ngã trên bàn liền tùy tay cầm lấy bình rượu bên cạnh ném về phía nam nhân đeo kính đen, nhưng nam tử lại vững vàng tiếp được cái chai lại thuận thế ném trở về chỗ Tiểu Ác Ma.
Thanh âm vỡ tan của thủy tinh nổ tung bên tai, vô số mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống khiến Tiểu Ác Ma theo bản năng vươn tay chắn lại, tay đánh nát bình thủy tinh nhưng đồng thời cũng bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương.
Lúc này nam nhân đeo kính đen không biết nhìn thấy gì lại đột nhiên chần chờ một chút, liền trong chốc lát như vậy Tiểu Ác Ma vốn nằm trên bàn đã sớm hòa lẫn vào đám người không thấy bóng dáng.
“Chạy ngược lại thật nhanh.” Nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, nam tử đeo kính đen dường như không có việc gì xoay người đi đến một chỗ trong quán bar.
Trên đường có bảo an của quán đi tới, nam tử nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp từ trong túi quần xuất ra một xấp tiền mặt ném qua: “Cách tôi xa một chút.”
Thanh âm thản nhiên thường thường, lại lộ ra sát khí khiến người sợ hãi.
Nếu người ta đã bồi tiền, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, bảo an ở dưới ánh mắt của ông chủ quán bar lui xuống, nhanh chóng liền có người phục vụ đi ra quét tước trấn an những người khách khác.
Trong quán bar không thiếu những vụ đánh nhau, một màn vừa rồi hơi có chút hương vị của điện ảnh, chỉ tiếc phát sinh quá nhanh cũng chấm dứt quá nhanh, phần lớn mọi người đều không phản ứng được đây là chuyện gì xảy ra, hai người vừa đánh nhau không biết đã đi đâu.
Nam nhân mang kính đen lập tức đi hướng khu khách quý của quán bar, nơi đó ngồi vài người, thoạt nhìn đều là người có máu mặt, một đám nam nhân bên người không phải ôm mỹ nữ thì chính là tiếp viên trẻ tuổi môi hồng răng trắng, trong đó có một người đang cười vui vẻ nhưng vừa nhìn đến nam nhân đeo kính đen liền trở nên cứng ngắc, mặc kệ là tươi cười hay động tác đều tràn ngập mất tự nhiên.
“Tô tổng.” Nhếch miệng cười, lộ ra một ngụm răng trắng noãn chỉnh tề.
Nam nhân ngồi bên trong giống như không có nghe thấy mà tiếp tục nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh.
Không có nghe, hay giả vờ không nghe thấy?
“Tô tổng, ngài không nhớ rõ tôi, mấy hôm trước chúng ta….” Nam tử mang kính đen còn chưa nói xong, nam nhân ngồi bên trong lập tức liền đứng lên, cười đón lại đây.
“A, đây không phải đại phóng viên tương lai Lý Đông Tây của chúng ta sao?” Sau khi Tô Khải Trình đứng lên đi về phía Lý Đông Tây, biểu tình cũng theo khoảng cách tiếp cận giữa hai người mà biến đổi, bắt đầu từ nhiệt tình, kinh hỷ, đến giữa là bình thản cứng ngắc, thẳng đến lúc bọn họ đối mặt đã là nghiến răng nghiến lợi.
“Tô tổng, anh còn nhớ rõ tôi a, tôi còn sợ đại nhân vật như anh sẽ không nhớ rõ tôi.”
Thấp giọng hắc hắc nở nụ cười, lúc này nam tử mang kính đen rất giống một thanh niên vô tri vừa tốt nghiệp đại học, dẫn theo cỗ hương vị ngây ngô.
Tô Khải Trình thầm nghĩ muốn ói, gặp quỷ ngây ngô, đi con mẹ nó thanh niên vô tri, tiểu tể tử này so với hắn càng biết diễn trò.
“Tôi sao lại không nhớ rỗ cậu kia chứ?” Thanh âm này giống như theo kẽ răng phát ra, muốn có bao nhiêu không được tự nhiên liền có bấy nhiêu không được tự nhiên, muốn như thế nào khẩu thị tâm phi liền như thế đấy mà khẩu thị tâm phi.
“Bọn họ đều đang nhìn chúng ta, không bằng chúng ta đi chỗ khác gần đây, Tô tổng, tôi mời anh uống rượu.” Lấy biểu tình thanh niên của xã hội mới nói xong lời nói lão bánh quẩy, thấy thế nào cũng thật vi hòa.
“Cút ngay, tôi không có tâm tình theo cậu đùa giỡn.” Tô Khải Trình cũng không nhân nhượng, trên mặt là mỉm cười hòa ái dễ gần, trong miệng lại hộc ra lời nói ác độc khó nghe.
Hai người đều có bản lĩnh hai mặt ghé vào nhau luận bàn so sánh một phen.
“Cái miệng nhỏ nhắn của Tô tổng vẫn ác độc trước sau như một a, kỳ thật tôi biết gần đây Tô tổng có phái người đến đuổi giết tôi, bất quá Tô tổng tìm người thật không tốt, một đám đều là kiến hôi, tôi đều lười liếc mắt nhìn nhiều một cái.”
Chớp mắt nở nụ cười, Lý Đông Tây giống như đùa giỡn mà nói: “Kỳ thật muốn tôi câm miệng rất đơn giản, Tô tổng hôn tôi một chút, không phải tôi sẽ không thể há mồm nói chuyện sao?”
“Biện pháp tốt nhất vẫn là cậu đi chết.” Tô Khải Trình đã ăn không ít mệt lập tức trả về một cậu.
“Cho nên Tô tổng xem như thừa nhận anh bị tôi thượng qua?” Lý Đông Tây chớp mắt, biểu tình ngây thơ vô tội rất là khiến người ngứa răng.
“Tôi thật muốn giết cậu!” Sống nhanh đến ba mươi tuổi, lần đầu tiên Tô Khải Trình bị người đè ép, điều này làm cho hắn trong một đoạn thời gian thật dài khó có thể tiếp nhận sự thật đã phát sinh này.
“Tôi đang đứng đây, Tô tổng đến giết tôi đi, tốt nhất có thể đem tôi kẹp chết.” Một câu như vậy thiếu chút nữa khiến Tô Khải Trình tức đến hộc máu, người ở phía sau gọi hắn, Tô Khải Trình liền quay đầu hướng mọi người cười cười: “Một người bạn phóng viên, mọi người cứ chơi đùa, tôi về trước.”
“Ai nha, Tô tổng, vừa mới coi trọng dân quốc tiểu sinh, sao lại đột nhiên đổi khẩu vị, bất quá phóng viên này thoạt nhìn rất tuấn tú a, Tô tổng thật có ánh mắt.” Một mỹ nữ dùng ánh mắt ái muội dời tới dời lui trên người hai người.
Lý Đông Tây rất phối hợp mà ôm lấy cánh tay Tô Khải Trình, một bộ dáng chim nhỏ nép vào người.
Mà thôi mà thôi, nếu Lý Đông Tây đã cấp mặt mũi cho Tô Khải Trình, Tô Khải Trình cũng liền cười tiếp nhận.
Nhưng thường thường lão hổ cho ngươi một chút ngon ngọt để ăn, liền ý nghĩa phía sau hắn muốn cầm lại toàn bộ lợi ích.
Hai người ở dưới ánh mắt ái muội của mọi người mà đi đến một bao sương nhỏ của quán bar, Lý Đông Tây tùy tay đem cửa khóa lại, vừa mới quay người thì bàn tay của Tô Khải Trình đã huy lại.
Năng lực phản ứng của sát thủ không phải nói đùa, Lý Đông Tây cầm lấy tay đối phương: “Tô tổng, tính tình thật lớn.”
“Sao cậu lại không chết đi?” Tô Khải Trình cười lạnh.
“Tô tổng, anh hẳn là nên cảm thấy may mắn, nếu không phải tôi mà đổi thành người khác, có thể hiện tại Tô tổng sẽ không hề tốt đẹp như vậy, tôi là người thực ôn nhu.”
Lý Đông Tây là nói thật, lúc trước đến tiểu đảo của Albert, hai người bị nhốt lại, lú trước Tô Khải Trình bắt cóc Đường Phong, liền lấy tính cách của Albert, nói là cho Lý Đông Tây đi giáo huấn Tô Khải Trình một chút, hắn không phải là làm theo sao?
Hắn cảm thấy trừng phạt như vậy tốt lắm, vừa có ý nghĩa trừng phạt, cũng sẽ không mang đến tổn thương quá lớn.
Albert chỉ nói muốn giáo huấn Tô Khải Trình, cũng không nói muốn giết nam nhân này.
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Hướng sô pha ngồi xuống, hai tay Tô Khải Trình khoanh trước ngực, hai chân bắt chéo, nâng cằm lạnh lùng nhìn đối phương: “Đường Phong biết cậu là nằm vùng sao?”
“Tô tổng sẽ không nói cho Đường Phong.” Lý Đông Tây cười nói.
Tô Khải Trình cười lạnh: “Cậu khẳng định như vậy?”
“Tô tổng là một người thông minh, sẽ không làm chuyện điên rồ.”
Câu khen tặng này không hề khiến người thích, Tô Khải Trình biết có rất nhiều chuyện không thể nói với Đường Phong, hắn còn không ngốc đến mức sau khi đắc tội Lục Thiên Thần cùng Charles, lại đi đắc tội một siêu cấp đại biến thái.
“Tôi sẽ không nói cho Đường Phong chi tiết về cậu, nhưng cậu không cần tới tìm tôi, Lý Đông Tây, tôi mặc kệ cậu là ai, không cần đùa giỡn với tôi.” Tô Khải Trình có chút không kiên nhẫn.
“Tô tổng không cần nghĩ xấu về tôi như vậy, tôi đây không phải là vì nhớ anh mà đến chào hỏi anh sao?” Lý Đông Tây đi qua, tiến sát người nam nhân, cười nói: “Hơn nữa tôi lại đây cũng chỉ là muốn nhắn dùm một câu, ông chủ của tôi muốn tôi nói cho anh, buôn bán cạnh tranh bình thường ông ấy mặc kệ, nhưng là đừng quá phận.”
Bị uy hiếp Tô Khải Trình âm thầm cắn chặt răng, hừ nói: “Tôi không ngu ngốc như vậy.” Sau đó lại thấp giọng gằn hai câu: “Đường Phong chọc tới ông chủ của cậu xem như cậu ta xui xẻo.”
“Sao lại như vậy, ông chủ nhà tôi thực ra là một tình nhân lý tưởng.” Lý Đông tây lập tức lại bồi thêm một câu, “Tôi cũng vậy, Tô tổng.”
Quỷ mới tin ngươi.