“Tự tiến cử?” Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Phong một cái, trong mắt rõ ràng mang theo tò mò cùng nghi hoặc, “Cậu là nói cậu tự mình đi tìm đạo diễn?”
Ăn một miếng súp khoai tây, Đường Phong chậm rãi nuốt mới mở miệng nói: “Làm sao vậy, tôi tự mình đi tìm đạo diễn có gì kỳ quái?”
“Cậu là Đại minh tinh.” Thoáng nhìn khóe miệng nam nhân dính một chút khoai tây, Lục Thiên Thần hơi nghiêng người ra trước dùng ngón trỏ thay Đường Phong lau đi, lại không dùng khăn tùy tiện lau đi, mà là trực tiếp đem ngón trỏ đưa vào miệng liếm liếm, “Hương vị không sai.”
Động tác thân mật quá mức ái muội khiến Đường Phong khẽ cười, cậu chỉ vào bát súp khoai tây của mình: “Muốn ăn một phần không?”
“Không, ăn của cậu là đủ rồi.” Nói xong liền lấy thìa múc một chút súp khoai tây trong chén của Đường Phong ăn.
“Ha ha, tôi có chỗ nào gọi là Đại minh tinh, hiện tại cũng chỉ là một người mới mà thôi, ảnh hậu ảnh đế Oscar làm bình hoa trợ cho người mới làm vai chính còn ít sao, huống chi tôi cũng chỉ là một tiểu ảnh đế Venice.” Nếu đơn giản là cầm một giải ảnh đế liền dương dương tư đắc tự cao tư đại, sau này đại khái chỉ có một đường là xuống dốc.
Lục Thiên Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Ý của tôi là… cậu khác biệt.”
Bản chất của Đường Phong không phải là một ngôi sao tùy tiện cầm ảnh đế Oscar hay Cannes linh tinh, giống như mỗi năm đều có ca sĩ đạt giải thưởng lớn Grammy, nhưng không phải mỗi nam ca sĩ đều là Michael Jackson, cũng không phải mỗi một nữ ca sĩ đều là Madonna hoặc là Barbra Streisand.
Ý nghĩa chân chính của một Đại minh tinh là thường thường ngồi ở nhà vẫn có vô số đại đạo diễn cùng kịch bản tốt tùy thời đưa lên cửa, không cần chính mình đi cầu xin hay tự tiến cử, chỉ cần mặt đối mặt lấy phương thức hảo hữu hợp tác ngang hàng đi tham gia điện ảnh của người nào đó hoặc là kịch bản càng thích hợp chính mình.
Lục Thiên Thần có thể không quan tâm bát quái của giới giải trí, nhưng ít nhất từ những tư liệu dĩ vãng có thể biết, Fiennes một đường hợp tác với không ít đại đạo diễn, từ sau lần đầu tiên cầm giải ảnh đế đã không hề có tự tiến cử, thường thường trực tiếp nói chuyện liền trực tiếp tiến vào đoàn làm phim bắt đầu công việc quay chụp.
Năm đó Fiennes muốn hợp tác cùng đạo diễn nổi tiếng quốc tế chỉ cần một cú điện thoại, Đường Phong hiện tại cư nhiên muốn thả thấp tư thế đi đến chỗ đạo diễn trong nước tự tiến cử, Lục Thiên Thần đột nhiên có loại tư vị nói không nên lời, nhất là vào lúc hắn đã nhận định người nam nhân này chính là Fiennes thì tư vị đó càng nồng đậm, không dễ chịu.
“Nếu có hứng thú với phim của đạo diễn kia tôi có thể an bài người đi nói chuyện, công ty cũng có thể bỏ vốn đầu tư cho bộ phim.”
Tuyệt đại đa số thời gian, một bộ phim không có khả năng chỉ có một nhà đầu tư, căn cứ nguyên tắc phiêu lưu phân tán, bộ phim thường thường sẽ đi lôi kéo các nhà đại đầu tư, chỉ là người chiếm phần lớn nhất chỉ có một.
Chỉ cần có đầu tư nhất định có quyền nói chuyện, đây cũng là vì so lúc [Ác ma đường mòn] tuyển lựa trong nước Lục Thiên Thần bọn họ có được ưu tiên đề cử diễn viên, không cần đi qua bước đầu sàng lọc.
Đại bộ phận đạo diễn đều sẽ cam chịu, cho dù diễn viên do bên chế tác đề cử không phù hợp yêu cầu của bọn họ cũng không có quan hệ, bởi vì quyền quyết định vẫn là nằm trong tay đạo diễn.
Bên chế tác muốn là mặt mũi, diễn viên muốn là một cơ hội, đạo diễn cho là mặt mũi của bên chế tác.
Đường Phong lắc đầu: “Tôi vừa tham khảo qua vị đạo diễn này là một người có tính cách, hơn nữa lấy danh tiếng của ông ấy cũng không thiếu người đầu tư, tôi nghĩ là tự mình đi vẫn tốt hơn, càng có thành ý một chút.
Nhưng Đường Phong càng suy xét nhiều cho những chuyện liên quan đến bộ phim.
“Hơn nữa còn rất nhiều vấn đề liên quan đến bộ phim, tôi cảm thấy giáp mặt càng dễ nói hơn một chút, thông qua trung gian rất khó chuyển tải chính xác ý kiến của đôi bên, hiện tại tôi không phải Đại minh tinh gì cả, dù đi tự tiến cử cũng không có gì dọa người hay ngượng ngùng.” Đường Phong giơ mi, cười nói, “Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, tôi chỉ là muốn tranh thủ càng nhiều cơ hội tốt mà thôi.”
Lục Thiên Thần cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi: “Đạo diễn cậu nói có phải là Vương An không?”
“Ân, đúng vậy.” Đường Phong cười nói, “Làm sao vậy, anh quen ông ấy?”
Có thâm ý khác liếc mắt nhìn Đường Phong một cái, Lục Thiên Thần nói: “Không phải tôi quen ông ấy, mà là cậu, Đường Phong từng quen ông ấy.”
“Phải không? Nghe như cơ hội giống như lớn hơn nữa a, nhưng nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ không giống như tôi nghĩ.” Đường Phong hơi nhíu mày, không nên lại là tin tức xấu.
Đáng tiếc cậu lo cái gì, thì cái đó sẽ đến.
“Tôi biết một ít chuyện trước kia của cậu,” buông xuống chiếc đũa, Lục Thiên Thần hướng cậu nói, “Mẹ của Đường Phong từng hợp tác cùng đạo diễn Vương An, quan hệ bạn bè giữa hai người rất tốt, nhưng là cậu lại cho rằng giữa hai người có tư tình, hơn nữa cậu cũng là nói như vậy với người ngoài.”
“Nhưng trên thực tế bọn họ không có.” Đường Phong bắt đầu có chút đau đầu.
“Mặc kệ bọn họ có hay không, đạo diễn Vương An thực không thích cậu, nhất là sau khi mẹ cậu qua đời lại tùy ý tiêu xài di sản.” Lục Thiên Thần vươn tay nắm tay Đường Phong, “Nếu được liền đổi bộ phim đi, nếu cậu thật sự đi tìm đạo diễn Vương An, chỉ sợ sẽ bị sập cửa vào mặt.”
Đường Phong không có lui bước ngược lại còn tràn ngập ý chí chiến đấu, cười nói: “Này cũng không có quan hệ, một đại đạo diễn chân chính sẽ không bởi vì tình cảm cá nhân mà cấp diễn viên phán tử hình, hơn nữa nếu như tôi có thể hóa giải ân oán giữa Vương An và Đường Phong, kia coi như làm chuyện tốt.”
“Ý tưởng tốt lắm.”
Nửa câu nói sau là: Thao tác lên thực khó khăn.
Qua hai ngày, lúc Đường Phong đến chỗ làm việc của Trần Minh Húc liền gặp đạo diễn Vương An, cũng rốt cục hiểu được ý tứ nửa câu chưa nói ra của Lục Thiên Thần.
Trong hai ngày chuẩn bị đi tìm đạo diễn Vương An tự tiến cử, Đường Phong đem giới thiệu cá nhân vắn tắt của đạo diễn xem một lần, thậm chí còn cả mấy bộ phim tiêu biểu của đạo diễn Vương An.
Tự nhận là đã làm đủ chuẩn bị, Đường Phong theo giờ Trần minh Húc nói mà đúng giờ đến đài truyền hình, lúc đó đạo diễn Vương An đang chuẩn bị lên tiết mục, đang cùng đám người Trần Minh Húc nói cười cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Đường Phong, anh đến rồi a,” Vừa thấy cậu đi vào, Trần Minh Húc liền giới thiệu, chỉ vào vị đạo diễn ngồi trên sô pha đối diện uống trà, “Vương đạo diễn, Đường Phong ông không xa lạ đi, anh ấy nhưng là mới quay xong bộ phim của đạo diễn Lý Nguy, còn cầm giải người mới xuất sắc nhất cùng nam diễn viên xuất sắc nhất của Venice, có thể nói xưa nay chưa từng có a.”
Đạo diễn Vương An thoạt nhìn ước chừng hơn năm mươi tuổi, người hơi gầy gò, lại có một đôi mắt phá lệ sáng ngời hữu thần, như là lưỡi dao phản quang lộ ra hương vị sắc bén.
Có phải đại đạo diễn đều có một đôi mắt có thể nhìn thấu diễn viên hay không? Lúc ấy Đường Phong đột nhiên toát ra suy nghĩ như vậy.
Đại đạo diễn cũng không liếc mắt nhìn Đường Phong một cái, chậm rì rì uống trà, thanh âm không lạnh không nóng: “Nghe nói qua, nghe nói diễn tốt lắm, bất quá tôi vẫn chưa xem.”
“Vương đạo diễn hảo.” Tôn xưng một tiếng không có gì ngượng ngùng, dù tuổi tâm lý thực tế của Đường Phong cũng đã gần bốn mươi, thế nhưng đạo diễn Vương An lớn hơn cậu mười tuổi.
Đường Phong gọi một tiếng, lễ phép khéo léo.
“Xưng hô của Ảnh đế, tôi không dám nhận.” Mất thăng bằng đỉnh trở về.
Lập tức không khí trong phòng nghỉ liền trở nên xấu hổ cứng ngắc lên, Đường Phong không vì nguyên nhân này liền lùi bước, lấy ngữ khí bình thường tận lực thoải mái tự nhiên mà nói: “Vương đạo diễn thực sự quá khách khí.”
“Tiểu Húc, chúng ta còn bao lâu thì bắt đầu ghi hình?” Thế nhưng đạo diễn Vương An trực tiếp không để ý đến Đường Phong, cũng không quản đối phương có xấu hổ hay không, đem người bỏ mặc một bên.
“Còn mười phút nữa mới bắt đầu thu, Vương đạo diễn gần đây không phải đang có bộ phim đang trù bị sao, hơn nữa còn đang tìm người mới có tiềm lực không phải sao? Tôi cảm thấy Đường Phong không sai a, anh ấy tuổi trẻ cũng có thực lực, không bằng hai người nói chuyện đi?” Trần Minh Húc chạy nhanh tác hợp, thuận tay đem nam nhân còn đang đứng một bên kéo lại đây.
Đạo diễn Vương An bị Trần Minh Húc làm cho nở nụ cười, chỉ vào người trẻ tuổi nói: “Cậu tiểu tử này không chút lương tâm thay người nói lời hay, tôi cũng liền ăn ngay nói thật, tôi bắt đầu tính toán dùng người mới, nhưng là một người mới cầm ảnh đế Venice không nằm trong kế hoạch của tôi.”
“Nếu tôi có thực lực cũng có năng lực, thậm chí cũng có thể đảm nhiệm nhân vật, vì sao đạo diễn lại không suy xét một chút?” Này có phải người mới hay không cũng không có bao nhiêu quan hệ, Đường Phong lý giải cũng chính là như vậy, mặc kệ người mới vẫn là thành danh, chỉ cần phù hợp yêu cầu của nhân vật là đủ rồi.
Không phải khiến điện ảnh đi thích ứng diễn viên, mà là diễn viên phải đi dung nhập nhân vật.
“Tôi nghe nói cậu sau khi xuất viện đã quên rất nhiều việc, cũng thay đổi con người, nhưng là những chuyện từng xảy ra, mặc kệ cậu nhớ kỹ hay quên đều đã xảy ra, thay đổi không được, tôi biết tiểu Húc thay cậu nói chuyện, nhưng là hiện tại tôi phải nói với tiểu Húc tiếng ngượng ngùng.” Đạo diễn Vương An trực tiếp đứng lên, đối Đường Phong nói, “Mời cậu rời đi đi, tôi lập tức sẽ ghi hình, cậu không cần quấy rầy tôi, cũng không cần lại đến cùng tôi nói chuyện liên quan đến điện ảnh.”
“Tôi sẽ không quấy rầy ngài ghi hình, nhưng làm một diễn viên tôi muốn hỏi đạo diễn, khiến tình cảm cá nhân cam thiệp vào lựa chọn nhân vật cho điện ảnh là đúng hay sai?” Đường Phong khó tránh khỏi có chút không quá thoải mái.
“Tôi là đạo diễn, tôi muốn quay như thế nào liền quay như thế ấy, muốn dùng nhân vật gì là dùng nhân vật đó, không tới một tiểu minh tinh như cậu ở đây khoa tay múa chân.” Sắc mặt trở nên khó coi, Vương đạo diễn tức giận chỉ vào cửa ra, “Không cần cảm thấy cầm ảnh đế Venice liền tuyệt vời, bộ phim này không dễ hỗn như trong tưởng tượng của cậu đâu. Cậu đi đi, không cần dây dưa, khiến tôi đuổi cậu sẽ làm mọi người rất khó coi.” Lời này bắt đầu nghiêm trọng, Đường Phong tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì.
Đường Phong chỉ là lắc đầu, liếc mắt nhìn đạo diễn Vương An một cái, không nói gì nữa liền rời đi.
Cậu có chút tức giận, nhưng nguyên nhân tức giận không phải là đạo diễn Vương An đem quá nhiều tình cảm cá nhân vào trong công tác điện ảnh, mà là một đạo diễn nổi danh cư nhiên có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Mặc kệ trước đây bọn họ xảy ra chuyện gì, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, một đạo diễn chuyên nghiệp không nên đem ân oán cá nhân trộn đều vào trong điện ảnh, lại càng trực tiếp nói ra những lời linh tinh như “Tôi muốn quay như thế nào liền quay như thế ấy, muốn dùng nhân vật gì liền dùng nhân vật đó”, càng khiến Đường Phong thất vọng đến cực điểm.
Tác phẩm của một đạo diễn như vậy, không quay cũng được.
“Đường Phong, nguyên lai anh ở chỗ này a, ngượng ngùng a, tôi giống như không giúp được gì cho anh.” Sau khi thu tiết mục xong Trần Minh Húc liền bỏ chạy đến văn phòng của mình ở đài truyền hình tìm Đường Phong.
Vừa rồi đạo diễn Vương An nói chuyện trắng ra lại có chút hà khắc, này đó Trần Minh Húc không hề nghĩ đến, hắn chỉ là nghĩ muốn cấp Đường Phong một ít cơ hội, nào biết đâu là lộng xảo thành chuyên, chẳng những không thành công cấp Đường Phong cơ hội đóng phim, mà còn khiên Đường Phong bị người giáp mặt khi nhục một phen.
“Việc này cũng cậu không có quan hệ, cậu cũng là vì tốt cho tôi cho nên mới lo lắng cố sức tìm cơ hội cho tôi, bất quá loại chuyện hợp tác này, có thể có thì tốt, không có cũng không sao.” Đường Phong cười khổ thở dài, hiện tại cậu đã hiểu được vì sao lúc cùng Lục Thiên Thần ăn cơm mấy hôm trước khi nói đến việc này, trên mặt Lục Thiên Thần vẫn có một loại biểu tình là hoài nghi.
Là cậu nghĩ quá tốt đẹp, nghĩ đến có thể ký được điện ảnh lại có thể cùng đạo diễn chữa trị quan hệ, nhưng từ vừa rồi đến xem, đạo diễn Vương An đã có thành kiếm sâu đậm với cậu, việc này không thể chỉ nói hai ba câu là có thể hóa giải.
Này đó đều phải đợi đến tương lai.
“Nhìn anh thật rầu rĩ không vui.” Trần Minh Húc rót cho Đường Phong một tách cà phê.
“Tốt lắm, có tinh thần lên, trong nước có nhiều đạo diễn nhiều phim như vậy, còn sợ không tham gia được sao? Huống chi hai ngày này tôi đã xem qua một ít báo nước ngoài, tuy rằng trong nước không có truyền thông dám công bố tin tức của anh, bất quá ở nước ngoài không phải nơi một ít người có thể khống chế, thật nhiều bình luận điện ảnh cùng tạp chí điện ảnh đều khen ngợi anh là thiên tài điện ảnh khó gặp.” Nói xong lại vô cùng hưng phấn, giống như người bị khích lệ là Trần Minh Húc cậu.
Đường Phong nghe xong liền nở nụ cười, cậu tiếp nhận tách cà phê do người trẻ tuổi rót cho cậu, hiện tại người có thể cùng cậu tâm sự cũng chỉ có vài người, Trần Minh Húc xem như một trong số đó.
“Kỳ thật tôi đối với việc đạo diễn Vương An không cần mình không có bao nhiêu cảm giác, việc chân chính khiến tôi cảm thấy tiếc nuối thất vọng chính là một đạo diễn lại không phân rõ ranh giới giữa cuộc sống và công việc,” Uống từng ngụm cà phê, Đường Phong sầu lo thở dài, “Hiện tại điện ảnh trong nước gặp phải thời điểm khai phá thị trường cực lớn thường xuyên lâm vào tình trạng hỗn loạn.” Nghiên cứu một trận về hiện trạng của điện ảnh trong nước, Đường Phong nói ra ý tưởng của cậu: “Nghĩ đến chỉ cần đầu tư lớn, nương danh hào phim hoành tráng là có thể bán rất khá. Đúng vậy, điện ảnh như vậy ở lúc tuyên truyền sẽ đạt được lợi ích nhất thời, nhưng là khi có hoàn cảnh tuyên truyền chỉnh thể lại không có chế tác hoàn mỹ, điện ảnh viên sẽ đánh mất tín nhiệm của quần chúng. Ngày qua ngày, quần chúng xem phim sẽ trở nên càng ngày càng lý trí, sẽ không bởi vì tin tức tuyên truyền mà bỏ chạy đến rạp chiếu phim cống hiến tiền của mình, mà cái gọi là “Phim hoành tráng” cũng khó lại đục nước béo cò.”
“Điện ảnh trong nước cần chuyển hình, đây là điều những người thuộc điện ảnh cần cố gắng một chút, trong đó quan trọng nhất là học tập cùng bao dung.” Đường Phong nhẹ gõ bàn, đối Trần Minh Húc nói, “Cậu tiếp xúc với người của giới giải trí nhiều hơn tôi, liền càng biết rõ hiện tại có rất nhiều người thuộc giới điện ảnh đều chỉ vì lợi ích nhất thời.”
“Tôi vốn nghĩ đạo diễn có tiếng tăm quốc tế ở trong nước cũng xem như đại đạo diễn như đạo diễn Vương An, hẳn là sẽ có tầm nhìn cùng trí tuệ khác biệt, nhưng những lời nói vừa rồi của đạo diễn Vương An khiến tôi thất vọng rồi.” Lắc lắc đầu, Đường Phong không phải không có lo lắng nói: “Làm một trong những đạo diễn đại biểu trong nước, có đạo diễn Vương An có tính cách như vậy đi đầu, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến đạo diễn phía sau.”
Tuy rằng Đường Phong nói chuyện có chút loạn, nhưng Trần Minh Húc vẫn đại khái hiểu được ý tứ mà đối phương muốn biểu đạt.
“Có biện pháp nào đâu, hiện tại rất nhiều đạo diễn đều được người nâng lên, tự cho là đúng không còn là số ít. Như là một ít đạo diễn thích quay phim văn nghệ, phim không bán được liền đổ cho rạp chiếu phim hay người xem không biết thưởng thức, anh nói có đáng cười hay không, vừa muốn nội hàm lại muốn phòng bán vé, nơi nào có chuyện tốt như vậy, nếu như ngươi muốn thắng cả hai bên, thì chỉ có thể cả ngày lấy đề tài mẫn cảm đi tuyên truyền hoặc đem phim văn nghệ biến thành hắc ám âm trầm lại dài dòng.”
Trần Minh Húc thở dài, hắn là bị bắt xem mấy bộ phim văn nghệ khó coi kia, phim kia thực sự rất nhàm chán, mà đạo diễn lại kiêu ngạo.
Không muốn học tập, không muốn mở rộng tầm mắt, cũng không nguyện ý phóng thấp tư thái, luôn cảm thấy chính mình tài trí hơn người, không thành danh đều là lỗi người xem, là đại chúng không biết thưởng thức, nhạc cao ít người họa, chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
Nhưng tiểu chugs cũng có kinh điển của tiểu chúng, ngay cả tiểu chúng cũng làm không được đã nghĩ muốn đại chúng đến cống hiến, ý tưởng đủ ngây thơ.
Đường Phong bị lời nói của Trần Minh Húc làm cho nở nụ cười, nam nhân này nói không sai.
“Phim văn nghệ không nhất định bán chạy, hiện tại cũng thường xuyên có phim văn nghệ đắt khách lại có danh tốt, nhưng đây là chuyện thực khảo nghiệm kịch bản cùng bản lĩnh của đạo diễn.
“Bất quá a, cũng không phải đạo diễn trong nước đều là người như đạo diễn Vương An, cũng có một ít người hướng nước ngoài học tập kỹ thuật, lại nếm thử khai sáng phong cách mới, nhưng điều đó không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.” Trần Minh Húc nói, “Đường Phong, vậy anh bây giờ còn kịch bản nào vừa ý không?”
“Xem qua một ít, bất quá cảm thấy không quá thích hợp.”
Cũng không phải không có nhiều kịch bản, mà giống như ngươi có thói quen đọc tinh phẩm tiểu thuyết lại khiến ngươi phải đi đọc sách báo thấp kém, yêu cầu của Đường Phong đối kịch bản không hề lơi lỏng.
Này không liên quan đến vấn đề cậu có phải tiểu Minh tinh hay không, mà là cậu phải phụ trách chính mình, phụ trách với đoàn đội phía sau cùng với những fan hâm mộ thích xem phim của cậu.
“Như vậy đi, tôi sẽ giúp anh hỏi thăm thế nào?”
“Vậy phiền toái cậu Minh Húc.”
Trần Minh Húc khoanh tay cười nói: “Có cái gì phiền toái, đừng quên, sau này khi anh thành siêu sao thì tôi muốn có được quyền phỏng vấn độc nhất vô nhị.”
Lúc này mất đi phỏng vấn cùng kết giao với một ngôi sao có tiềm lực, có lẽ đến sau này cũng mất đi tư cách phỏng vấn.
“Thiết, không phải chỉ là một tiểu minh tinh sao, lão đại cẩn cẩn dực dực như vậy làm gì?” Trong một quán bar, Tiểu Ác Ma ngồi trong góc hẻo lánh một mình uống rượu, càng nghĩ càng phiền lòng, hắn nâng lên ly rượu một ngụm uống hết.
“Diễn viên ghê tởm, cả ngày đóng vai người tốt, cũng không biết lão đại coi trọng hắn cái gì, không phải là một tao nam nhân bị người ngủ lại ngủ sao, phi!”
Mắng vài câu còn không hết giận, Tiểu Ác Ma liền đánh một quyền lên sô pha, thật sâu hô một hơi, lúc này mới cảm thấy thoải mái một ít.
Đáng tiếc hiện tại những loài này cũng chỉ dám ở loại địa phương này tùy tiện nói vài câu, tuyệt đối không dám lại ở trước mặt Lục Thiên Thần nói nửa chữ.
Nhưng vừa nhớ đến Lục Thiên Thần cư nhiên bởi vì Đường Phong mà cảnh cáo hắn, Tiểu Ác Ma liền cảm thấy một bụng nghẹn khuất.
“Sao lại ở đây uống rượu một mình a, thoạt nhìn bộ dáng thực tịch mịch, là ai không thương hương tiếc ngọc chọc giận cậu, không bằng nói cho ca ca, ca giúp cậu trút giận được không?” Một thanh niên cao gầy mang kính đen cầm một ly rượu đi tới, không đợi lời mời mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Tiểu Ác Ma.
“Mày là đồ rác rưởi ở chỗ nào, cút ngay!” Tiểu Ác Ma tâm tình không tốt cũng không rảnh rỗi để ý người vô duyên vô cớ đến gần, nếu đem hắn chọc giận, cẩn thận hắn đem cái tên không đầu óc này ra làm.
“Ai nha, tính tình thật lớn a, là một tiểu hạt tiêu thật cay nóng, tôi thích, đủ hương vị.” Nam nhân nói xong liền đến sát Tiểu Ác Ma, thuận tiện cũng nâng ly đưa đến bên miệng Tiểu Ác Ma, cười hì hì nói, “Đến, chúng ta uống một ly, đem chuyện mất hứng đều quên đi, thế nào?”
Tiểu Ác Ma không lên tiếng, liền ngay lúc ly rượu của nam nhân đưa đến trước mặt của hắn, hắn liền đột nhiên đem đao bén giấu trong tay áo hướng về phía trái tim của đối phương.
Không có máu tươi cùng tử vong như đoán trước, chỉ có thanh âm cười hì hì của nam nhân mang kính đen vẫn tiếp tục.
“Đao rất nguy hiểm, không cần tùy ý chơi đùa a.” Nam nhân này cư nhiên cầm lấy tay cầm đao của Tiểu Ác Ma, chỉ có Tiểu Ác Ma biết tốc độ của hắn rõ ràng rất nhanh.
Một cỗ cảnh giác thuộc về sát thủ nhanh chóng dâng tràn, cùng với từng trận hàn khí lạnh lẽo.
Bánh bông lan, gặp được đối thủ.
“Anh là ai?” Cảm giác say nhanh chóng tiêu tán, Tiểu Ác Ma cùng đối phương giằng co lên.