Tô Khải Trình trái ôm phải ấp, rất tiêu sái.
Đường Phong hồi tưởng lại lần đầu tiên lúc mình nhìn thấy Tô Khải Trình thật muốn chọc mù hai mắt mình, khi đó Tô Khải Trình thoạt nhìn thật nho nhã lễ độ, đối ai cũng duy trì tươi cười ôn hòa, nhưng người như vậy càng tiếp xúc nhiều lại càng phát hiện thêm nhiều thứ đen tối xấu xa bên dưới lớp da xinh đẹp hoa lệ kia.
Lục Thiên Thần rời người Đường Phong đứng dậy rồi đưa tay ra, Đường Phong nắm lấy tay Lục Thiên Thần rồi đứng dậy.
Vừa đánh xong một trận cả người đều là mồ hôi, lúc tập trung toàn lực chú ý thì không hề cảm thấy mệt, đến lúc này buông lỏng xuống liền cảm thấy thân thể có chút uể oải đến phát đau.
Đường Phong đứng tựa vào đường biên của lôi đài, nhìn ba người xa xa đứng ở cửa.
Cậu đầu tiên đưa mắt nhìn không phải là Tô Khải Trình mà là Ca Trần, người sau vừa tiếp xúc với đường nhìn của Đường Phong liền trả về một cái bạch nhãn đầy cao ngạo.
Đường Phong cong khóe môi, cũng không cảm thấy tức giận, chính là cảm thấy Ca Trần này cũng thật thú vị, bao quát cả Tô Khải Trình, những người này đều rất thú vị.
Tô Khải Trình vừa mở miệng thì trong lời nói liền cất giấu đao kiếm, nhấc lên mối dây dưa cũ của Lục Thiên Thần cùng Ca Trần, hình như là muốn nói cho Đường Phong biết lúc trước Ca Trần cùng Lục Thiên Thần có một chân, lại thuận tiện nghiêm phạt một chút người bên cạnh phản bội mình, Ca Trần.
Có thương tổn được Ca Trần hay không thì Đường Phong không biết, nhưng ít ra lần há miệng này của Tô Khải Trình không hề thương đến cậu.
“Tô tổng, đứng ở kia làm gì chứ, có muốn luận bàn một chút không?” Học Lục Thiên Thần, Đường Phong dũng hướng Tô Khởi Trình làm động tác ngoắc “mời” lên.
Khiêu khích trắng trợn, trêu tức đầy trong mắt.
Biểu tình của Tô Khải Trình tựa hồ cứng ngắc nửa giây, nhưng rất nhanh đã phục hồi bộ dáng “Thân sĩ” như bình thường, phá lệ hướng Đường Phong nở nụ cười ôn nhu.
“Đường Phong, cậu cùng Lục Thiên Thần học xấu.”
Ngữ khí thực sự làm cho người ta rơi rụng da gà.
Đường Phong còn có lòng bình thản cùng Tô Khải Trình đấu võ mồm, Lục Thiên Thần thì trực tiếp quăng cho vệ sĩ ở cửa một ánh mắt sắc lẻm, mấy người vệ sĩ liền đưa tay đem bọn người Tô Khải Trình đẩy ra ngoài, việc diễn ra ngay lúc cùng đối mặt với Lục Thiên Thần cùng Đường Phong khiến bọn người Tô Khải Trình có điểm sượng mặt.
“Đừng đụng ta!” Ca Trần có chút chán ghét hô một tiếng, trung khí mười phần, không hề có chút bộ dáng suy yếu.
Còn vị dân quốc tiểu sinh còn lại chỉ là lễ phép cười rồi bước ra phía sau Tô Khải Trình, hai người kia vẫn là không nên chọc vào.
“Lục tổng, ngài cứ như vậy mà đuổi người?” Tô Khải Trình đứng ở xa xa nhìn Lục Thiên Thần, khóe miệng có chút cứng ngắc.
Lục Thiên Thần trực tiếp đưa lưng về phía Tô Khải Trình, bước tới kéo Đường Phong đi về phía phòng nghỉ của phòng tập thể thao, không chút để ý đến Tô Khải Trình, Đường Phong không quay đầu lại nhìn, nhưng cậu nghĩ Tô Khải Trình hẳn là bị Lục Thiên Thần làm tức chết rồi.
“Hắn có thể bị anh chọc cho giận đến ói máu hay không?”
Đối với người cao ngạo mà nói việc thụ thương lớn nhất không phải là ngươi cùng hắn tranh luận, mà là ngươi căn bản không hề để ý đến hắn, trực tiếp đánh nát tâm lý của đối phương. “Hắn?” Lục Thiên Thần ôm lấy thắt lưng của cậu, kề sát vào cổ của Đường Phong hít vào một hơi, “Tô Khải Trình không dễ bị tức chết như vậy.”
“Làm cái gì, một thân đầy mùi mồ hôi anh cũng không thấy chán ghét?” Đường Phong đem Lục Thiên Thần đẩy ra.
“Rất thơm mà.”
Ba chữ kia trực tiếp khiến Đường Phong ghê tởm đến ói ra, cậu cười khổ liếc mắt trừng Lục Thiên Thần: “Ghê tởm!”
…
…
Một cuộc lữ hành bảy ngày sáu đêm cũng có thể gặp phải “Người quen”. Thế giới này nhỏ như vậy ư?
“Anh nói xem bọn người Tô Khải Trình là lên thuyền du ngoạn hay là do biết chúng ta đi cho nên cũng đi theo?” tắm rửa một thân nhẹ nhàng khoan khoái cậu nằm úp sấp trên giường, vừa nói chuyện với người phía sau, Lục Thiên Thần đang xoa rượu thuốc mát xa cho cậu. Nếu như Tô Khải Trình là do biết bọn họ đi đến đây mới đi theo, chuyện này thì Đường Phong có thể không nói gì, không có việc thì đi theo bọn họ làm gì, chỉ sợ Tô Khải Trình lại muốn làm chuyện xấu gì đó.
“Bọn họ thích đi cùng thì cứ cho bọn họ đi.” Lục Thiên Thần đối với lời này không hề cảm thấy hứng thú, hắn đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay rồi dùng lực chà xát, sau đó xoa lên những chỗ xanh tím trên người Đường Phong.
Đây là do lúc chiều luận bàn không cẩn thận làm bị thương, Đường Phong đối ý kiến này không cho là đúng, đánh nhau làm sao có thể trở ra mà một chút trầy da cũng không có?
Ngoại trừ trên lưng còn có cổ tay bị Lục Thiên Thần nắm để lại một ít vết tích, Lục Thiên Thần ngồi bên cạnh giúp Đường Phong thoa thuốc xong liền rời đi rửa tay.
Đến lúc hắn quay lại thì Đường Phong vẫn còn duy trì tư thế nằm sấp trên giường. “Không muốn động?” Lục Thiên Thần cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng xoa nhẹ vùng lưng của cậu, thật mịn màng giống như tơ lụa thượng đẳng.
“Hai ngày nữa lại tiếp tục thử xem.” Đường Phong vẫn đang mằm úp sấp, hai mắt sáng lên nhìn về phía Lục Thiên Thần, “Tôi vừa suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân khiếm khuyết một ít kinh nghiệm thực chiến, biện pháp tốt nhất để tăng cường chính là cùng anh luận bàn nhiều hơn.”
“Hai ngày nữa nói tiếp” Lục Thiên Thần cúi xuống nửa đặt lên người cậu, bờ môi tinh tế nhẹ nhàng hôn vai cùng gáy của Đường Phong, ngón tay không ngừng ma sát cánh tay của cậu, giống như là muốn làm cho đối phương trầm tĩnh lại.
“Anh là đồng ý hay không đồng ý?”
Đường Phong một cái xoay người lật ngược thế cờ đem Lục Thiên Thần áp trên giường, tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển, hai tay của cậu đè chặt vai của đối phương, bờ môi cong lên cúi xuống lại mang theo chút ý tứ khiêu khích: “Tôi không tin cái gì hai ngày nữa nói tiếp, hiên tại cho tôi đáp án ngay.”
Hai tay chậm rãi hướng chân của cậu phủ lên, sự tiếp xúc ẩn chứa lực đạo khiến Đường Phong có chút nổi da gà, ngay trước khi Lục Thiên Thần trêu chọc được chính mình, Đường Phong liền giữ chặt hai tay của đối phương ngăn trở động tác của hắn.
“Đáp án.” Lại một lần nữa yêu cầu.
“Nói cho tôi biết… phương pháp có thể cự tuyệt cậu.” Nhẹ nhàng thở dài, Lục Thiên Thần ôm lấy cổ của cậu.
…
…
Một lần bị ăn món chặn cửa nên Tô Khải Trình cũng không đến quấy nhiễu bọn họ, nhưng lại giống như cố ý gây hấn mà cứ mỗi ngày đều lắc lư trước mặt ngươi.
Đường Phong đến phòng tập thể thao chạy bộ, Tô Khải Trình cũng ở bên cạnh luyện tập, nhưng vấn đề là Tô Khải Trình chưa luyện được nửa tiếng thì mặt đã trắng bệch, mà bên này Đường Phong đang dương dương tự đắc vừa chạy bộ vừa trò chuyện cùng Lục Thiên Thần.
Về phần Ca Trần, vị bạch y nam tử kia chắ là không thích đến loại địa phương đầm đìa mồ hôi này, ngược lại vị dân quốc tiểu sinh kia lại đi theo Tô Khải Trình đến, lúc tới phòng tập thể thao cũng mặc áo thun bó sát, tuy rằng da trắng nhưng cũng có chút cơ thể, thỉnh thoảng cũng hướng Đường Phong lộ ra tươi cười hiền lành, so với Ca Trần càng khiến người thích hơn một chút.
Loại chuyện này cũng không có gì đúng hay sai, trong vòng tròn giải trí chính là cái dạng này, Đường Phong cũng sẽ không bởi vì đối phương dựa vào người nào mà sản sinh cái nhìn phiến diện, lúc chưa thật sự tiếp xúc lý giải một người thì không nên hạ kết luận về người đó.
“Lại nữa rồi.”
Đang nằm trên ghế phơi nắng hứng gió biển cầm máy vi tính xem tạp chí, Đường Phong vừa liếc mắt liền thấy được Tô Khải Trình, tổ ba người bọn họ đứng cách đó không xa, Tô Khải Trình chỉ mặc quần bơi, thân hình được gìn giữ không sai, dân quốc tiểu sinh đứng bên cạnh cũng vậy.
Lúc Đường Phong nhìn tới Ca Trần liền mở to hai mắt, tin tưởng rằng lúc Ca Trần xuất hiện không chỉ có riêng mình cậu nhìn chằm chằm nam tử kia.
Ca Trần không hề phơi náng nên rất trắng, dưới bầu trời cùng biển rộng xanh rì lại càng trắng đến quá phận, nửa người trên của hắn mặc một chiếc áo T-shirt, độ dài vừa vặn chạm đến mông, loáng thoáng lộ ra tam giác màu đen nhỏ bó chặt bên trong, phía dưới là một đôi chân trắng nộn tinh tế, trên mũi mang một đôi kính râm, nhìn lướt qua còn tưởng rằng là một tiểu mỹ nữ.
Vừa đứng ra trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của cả trai lẫn gái, Đường Phong nhịn không được đối với Lục Thiên Thần vẫn luôn như hình với bóng ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm: “Kỳ thực Ca Trần lớn lên cũng là một mỹ thiếu niên.”
Lục Thiên Thần lập tức nhẹ nhàng nhéo nhéo chân Đường Phong: “Cậu thích mỹ thiếu niên?”
“Mỹ thiếu niên không có gì không tốt, họ cũng rất dễ thương.”
Này khiến Lục Thiên Thần phá lệ không nói gì nhìn Đường Phong một hồi lâu, nửa ngày mới nghẹn ra một cậu: “Không thích hợp với cậu.”
“Vì sao?” Đường Phong lập tức hỏi ngược lại.
“Cậu thích hợp được người chiếu cố, mà không phải đi chiếu cố người khác.”
Đường Phong vừa nghe liền cong khóe miệng, ai nói Lục Thiên Thần không giỏi nói chuyện chứ, nói lời dỗ ngon dỗ ngọt tuyệt đối không hề thua kém Charles.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện, Charles phạm vào chuyện gì nghiêm trọng sao? Các anh không thể tắm trắng việc kinh doanh sao?” cậu hơi chút nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì tắm trắng hay không tắm trắng, thế giới này vốn không có tuyệt đối trắng đen. Cậu muốn nói việc buôn bán súng ông đạn dược, nếu chính phủ bán là đúng, còn người khác làm lại bị nói là buôn lậu, đào bới mộ phần, nhà nước gọi là bảo hộ văn minh, tư gia gọi là đào mộ, đen đen trắng trắng, cũng chỉ có một đạo lý đơn giản mà thôi, ai có lực lượng mạnh hơn người đó có quyền nói chuyện.” Lục Thiên Thần nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, “Có một số việc cậu biết là tốt rồi, không cần phải đi thâm nhập sâu vào”.
Đường Phong nghe xong chỉ có thể âm thầm thở dài, những gì Lục Thiên Thần nói cậu cũng hiểu rõ, bởi vì lăn lộ ở con đường danh lợi cũng đã lâu, cũng đã thấy qua rất nhiều người, quy tắc ngầm của thế giới này cậu cũng càng thêm hiểu rõ.
Rất nhiều lúc khi tuổi còn trẻ cho rằng sự tình rất đơn giản, nhưng ở phía sau thực sự rất phức tạp.
“Không nên đi làm sinh ý thương thiên hại lý.” Cậu biết lấy thân phận của mình không nên đi can thiệp cuộc sống của đối phương, Đường Phong cũng không cho là vì mình có thể khiến Lục Thiên Thần đi cải biến cái gì.
Chỉ là cậu vẫn nghĩ nói ra, không thể không nói ra.
“Ân.” Lục Thiên Thần chỉ là vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của cậu.