“Bây giờ anh và Lục Thiên Thần như thế nào, thật tốt hơn rồi?” Trần Minh Húc không quên phát huy bản lĩnh độc mồm đặc sắc của người dẫn chương trình, “Tôi xem tin tức viết có đủ hấp dẫn, năm đó rõ ràng là anh truy đuổi cái tảng băng kia, nhưng cuối cùng ông trời cũng mở mắt, Lục Thiên Thần có thể làm cho anh nhiều chuyện như vậy cũng không dễ dàng gì, không uổng công anh năm đó cố chấp, hiện tại có thể danh chính ngôn thuận rồi.”
Đường Phong lắc đầu: “Tôi là một cái mầm tốt, hắn nhìn thấy được giá trị kinh doanh trên người tôi nên tự nhiên sẽ ra sức phủng.” Gián tiếp tránh được câu hỏi của Trần Minh Húc, việc này không thể nói một cách đơn giản, giải thích ra quá mức phức tạp lại không tốt.
“Lục Thiên Thần phủng người còn cần tự mình ra tay? Tôi xem tên đó vốn không phải loại người sẽ vì người khác nói một chút mà đi làm theo, mặc kệ thế nào, anh tốt nhất vẫn luôn thông minh như vậy, nếu như… nếu như không chịu nổi thì có thể quay về tiết mục của tôi.” Trần Minh Húc lầm bầm nói xong một câu, cầm lên ly cà phê uống một ngụm, vị đắng khiến cậu nhíu mày một chút.
Đường Phong gắp một viên đường bỏ vào trong ly của thanh niên: “Uống đắng không được thì không cần miễn cưỡng chính mình, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi cũng đã trải qua thời kì tồi tệ nhất rồi, sau này sẽ không còn chuyện gì có thể làm khó tôi, tôi chính là thuộc loại thiên tài dễ dàng tung hoành thiên hạ đó, cậu không thấy vậy sao?”
“Da mặt của anh dày lên không ít đó, đi nước Mỹ cũng đừng đánh mất mặt mũi của chúng tôi, lại nói, nếu như Ca Trần thấy được tin tức của anh cùng Lục Thiên Thần trên báo không phải sẽ tức chế sao?” Trong mắt toát ra vài phần vui vẻ, Trần Minh Húc đắc ý giương cằm, “Tôi vốn nhìn Ca Trần không vừa mắt, một kẻ tối ngày chỉ biết giả trang thành người yếu đuối đơn thuần một khi có chuyện gì xảy ra lại đem sai lầm ám toán đổ lên đầu người khác.”
Bởi vì không biết rõ chuyện trước kia nên Đường Phong không biết được Trần Minh Húc cùng Ca Trần có quen biết, nhưng nếu ngẫm lại, vòng tròn nhỏ như vậy, đâu đâu cũng có chút liên quan với nhau, dù không có trực tiếp tiếp xúc cũng có thể quen biết.
“Phim không tốt phân nửa lỗi là của đạo diễn, phim trường xảy ra vấn đề lại tung hỏa mù đưa ra gièm pha nói gì mà do đối thủ cạnh tranh hãm hại, rời khỏi Tô Khải Trình thì hắn còn lại gì chứ.” Trần Minh Húc len lén liếc mắt nhìn Đường Phong, thấp giọng, “Tôi gần đây nghe được chút tin tức, Lục Thiên Thần vốn không có quan hệ gì với Ca Trần, đều là hiểu lầm.”
Này là…. Nói giúp cho Lục Thiên Thần hay là an ủi cậu?
Đường Phong sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cười nói: “Ân, tôi hiểu.”
Một người có yêu một người khác hay không, có thể nhìn ra từ những chi tiết rất nhỏ, chí ít từ trên người Lục Thiên Thần, ngay từ đầu Đường Phong không cảm thấy được núi băng kia có yêu Ca Trần.
Chuyện tình trong giới giải trí rất phức tạp, nói không rõ được quan hệ của những người đó là như thế nào, Lục Thiên Thần cùng Ca Trần, Ca Trần cùng Tô Khải Trình, Tô Khải Trình cùng Lục Thiên Thần.
“Tôi đi toalet một chút.” Trần Minh Húc đứng lên.
« Đi đi. »
Đường Phong ngồi một mình có chút chán chường mà mở điện thoại xem một ít tin tức, xem một hồi không thấy gì liền đóng lại, đem tai nghe đeo vào, phát ra phần nhạc cậu sẽ sử dụng ở cuộc thi vài ngày sau ở ban huấn luyện.
I want love, but it‘s impossible
( ta muốn yêu nhưng điều này không có khả năng )
A man likeme, so irresponsible
( một người đàn ông giống như tôi, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm )
A man like me is dead in places
( người đàn ông giống như tôi, từ lâu đã chán ghét sự thất bại trong tình yêu )
Other men feel liberated
( những người khác lại cảm thấy giải thoát )
Một bóng người đứng trước mặt của cậu, Đường Phong gỡ tai nghe xuống ngẩng đầu nhìn lại.
Lúc Trần Minh Húc trở lại từ toilet thì Đường Phong không biết đã đi đâu, điện thoại di động của người kia vẫn còn đang phát nhạc, tai nghe thì rơi trên bàn.
“Đường Phong?” Kỳ quái cầm lấy di động, Trần Minh Húc hướng bốn phía nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy tung tích Đường Phong.