Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 5




Alô Chú Lý ạ? Cái người được gọi là Đường Văn Bác có thiệt là giáo sư đại học không vậy? Chú có điều tra qua không?】

【À, Thần Dật, con đang nghi ngờ năng lực làm việc của chú sao? Đường Văn Bác nhất định là giáo sư đại học, có thể vượt qua khảo nghiệm sát hạch của chú, chỉ có một mình anh ta! Thần Dật, anh ta dạy không tốt sao? Có muốn đổi người khác không? 】

【Không... không cần nữa! Vậy thì... chú Lý, chú gửi thông tin của anh ta qua cho con đi.】

Cúp điện thoại, rất nhanh Thần Dật đã nhận được thông tin mà chú Lý gửi tới.

Đường Văn Bác, 35 tuổi, giáo sư đại học OOXX, đã ly dị.

Ly dị? Ông chú kia đã ly dị à? Còn có một đứa con gái, nhìn không ra à nha.

Thần Dật sửng sốt một chút, bất quá, đối phương kết hôn hay ly hôn thì mắc mớ gì đến hắn?

Thần Dật tiếp tục đọc, Đường Văn Bác làm giáo sư ở đại học OOXX đã được 6 năm, còn trước kia thì ở Mĩ.

"Ở Mĩ không ở, lại đi về nước làm một giáo sư đại học bình thường, cái ông này đang nghĩ gì thế?" Thần Dật không phát hiện rằng mình càng ngày đối với người đàn ông kia cảm thấy hứng thú.

Tóm lại là cảm thấy đối phương không giống như là một giáo sư đại học bình thường.

Hơn nữa trên tài liệu cũng không có viết lúc ở Mĩ Đường Văn Bác đã làm việc gì, cảm thấy hết sức khả nghi.

"Quyết định đi qua nhà ổng xem một chút!" Thần Dật nghĩ, cảm thấy có thể được, tập kích bất ngờ đối phương, cũng không phải là không đào được tin tức gì! Dù sao cậu đang nhàn rỗi, phải đi xem một chút.

—————-

"Thầy Đường, về rồi đó à? Thầy có thư gửi tới nè, toàn là tiếng Anh, hình là từ nước ngoài gửi về."

"Cảm ơn"

Thư từ nước ngoài sao? Rời nhà Thần Dật, trở lại trường học, Đường Văn Bác cầm lấy bức thư trong tay trở lại phòng mình.

Còn chưa mở bức thư, người đàn ông vừa trở lại phòng rồi thuận tay ném bức thư vào thùng rác. Hừ một tiếng kỳ quái, chậm rãi vào phòng tắm tắm một cái.

Tuy nhiên, anh chưa kịp tắm đã có tiếng gõ cửa.

Giờ này còn ai gõ cửa nữa vậy?

Đường Văn Bác do dự một chút, chuông cửa lại không ngừng vang lên, nếu không đi mở sẽ bị giáo sư phòng kế bên nói này nọ, nghĩ tới liền nhức đầu.

Người đàn ông chạy đi mở cửa rất nhanh, mới mở ra, Đường Văn Bác sửng sốt một chút, đứng ở ngoài cửa là ai vậy?

Đầu đội mũ, đeo kính râm, trùm khẩu trang, cổ áo thì dựng lên, đây là mô-đen mới hả? Đường Văn Bác căn bản là vẫn nhìn chưa ra người bị quần áo tầng tầng lớp lớp bao vây giống xác ướp này là ai.

"Anh bạn lộn chỗ rồi, đây là trường học, không phải Kim Tự Tháp ở Ai Cập." Đường Văn Bác vừa nói vừa xoay người đóng cửa.

Người ở phía ngoài nhanh chóng bắt được tay Đường Văn Bác, nhỏ giọng nói: "Là tui! Thần Dật, để cho tui vào!"

Vừa đi vào, nam nhân liền cởi toàn bộ mũ, mắt kiếng, khẩu trang, ác khoác ra. Nếu không cởi ra, không chừng hắn sẽ chết vì ngộp.

"Aiz! Nực chết tui, có nước không? Muốn chết khát đây này." Thần Dật ngồi ở trên ghế sofa há mồm thở dốc.

Đường Văn Bác lấy ly nước đưa cho người kia, ngồi đối diện Thần Dật, nói: "A Dật, sao cậu tới đây? Còn ăn mặc thành xác ướp vậy!"

"Gọi là cậu Thần, hoặc là Thần Dật!" Thần Dật càu nhàu nói rồi một ừng ực uống cạn ly nước, siêu sao như cậu ra ngoài dễ lắm sao? Vì không muốn làm cho kẹt xe, cậu chỉ có thể ủy khuất bản thân mà mặc thành xác ướp.

"A Dật, cậu không thích tôi gọi như vậy sao?" Đường Văn Bác chớp mắt nhìn Thần Dật.

Thần Dật thề, lúc đó hắn nhất định là ma nhập, trúng tà, mới có thể nói ra một câu làm cho cậu hối hận một phen: "Aiz! Sao cũng được, A Dật thì A Dật." Thật là một cái tên tầm thường.

"Ừ, được." Người đàn ông nở ra nụ cười sáng lạn, nụ cười như vậy, luôn làm cho người khác không thể cự tuyệt.

Rõ ràng có xe hơi, Thần Dật lại khăng khăng muốn Đường Văn Bác lái xe đạp đèo cậu.

"A Dật, thật không nghĩ tới cậu sẽ đến nhà tôi, nhà đã lâu không có ai tới làm khách rồi, nhất định phải tiếp cậu thật tốt." Đương Văn Bác nói "A Dật, cậu ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn."

Lúc ở nhà Thần Dật hết nhìn đông tới nhìn tây, Đường Văn Bác nói: "Trong nhà không có gì ăn cả, tôi ra chợ mua thức ăn, muốn uống gì thì cứ tự nhiên, tôi lập tức trở lại, không cần ngại."

"Nhanh lên, tui đói rồi!" Thần Dật ngồi ở trên sofa, Đường Văn Bác cười, mở cửa lại đi ra chợ.

Sau khi Đường Văn Bác rời đi, Thần Dật liền từ ghế sofa nhảy lên, ngâm nga một bài hát rồi đi tới đi lui trong phòng, xem phòng bếp một lát, rồi lại đi ngược vào phòng làm việc có tủ sách đặt kín cả 3 mặt tường, thở dài nói "Thật đúng là mọt sách!"

Mở tủ lạnh ra xem, wow! Toàn là đồ ngọt!

"Thì ra ông chú đó thích đồ ngọt. Nhưng ăn nhiều vầy mà không chết quả là kỳ tích, hơn nữa ổng đã tuổi này mà ăn nhiều đồ ngọt như thế không phải là dễ bị béo phì sao? Ừm, đúng là người sao Hỏa, giữ dáng đẹp như thế cũng không tệ"

Thừa dịp Đường Văn Bác không có ở đây, Thần Dật chạy vào phòng ngủ của anh.

Một cái giường, một cái tủ đầu giường, còn có một tủ quần áo đơn giản, trên tường treo mấy tấm tranh chữ Phúc, Thần Dật đánh giá: "Vừa đơn giản vừa nhàm chán!"

"Lão già này ở một mình." Nhớ lại tài liệu có nói Đường Văn Bác đã ly dị, Thần Dật ngồi trên giường ĐƯờng Văn Bác, đột nhiên thấy trên tủ đầu giường có một khung hình.

Trong hình có Đường Văn Bác, còn có một người phụ nữ khác cùng một đứa trẻ cười thật tươi.

"Quả nhiên đã ly hôn..."

"Cái loại đàn ông này cũng có thể kết hôn quả là kỳ tích."

"Sướng quá đi!" Từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí, đầu đội mũ, mang kính râm, đeo khẩu trang, áo khoác cổ áo dựng lên, Thần Dật rất giống xác ướp ngồi ở ghế sau của xe đạp giương nanh múa vuốt, đùa với cái bóng được trời chiều tạo ra.

"Haha, cậu Thần giống như là lần đầu tiên đi xe ô tô ấy!" Đường Văn Bác chạy xe đạp thỉnh thoảng quay lại nhìn nhìn chàng trai trẻ tuổi phía sau anh đang hưng phấn dị thường.

"Đó giờ tui không chạy xe đạp." Thần Dật có chút mệt, hô lên "Ê, ông chú! Chừng nào mới đến?"

"Sắp đến rồi." Đường Văn Bác nói "Cậu Thần hồi đó đi học không đạp xe à?"

"Tui có xe hơi có tài xế, mắc gì đi học bằng xe đạp chứ?" Thần Dật tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, không nhịn được nói "Chú à, đạp nhanh lên, tui đói bụng lắm rồi!"

Đường Văn Bác cười nói "Cậu Thần ngồi chắc nha." Vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ, Thần Dật ngồi phía sau cả kinh ôm lấy eo anh, mắng "Éc! Muốn hù chết tui à?"

"Cậu Thần không cần ôm eo của tôi, nhột lắm, nắm ghế ngồi được không?" Thần Dật bị Đường Văn Bác hù, nhưng Đường Văn Bác mới là người bị hành động của Thần Dật hù đến.

Quá mức thân mật rồi, Đường Văn Bác không chịu được hành động như vậy, ngang hông truyền đến một loại tê dại làm cho anh không thoải mái.

"Không được! Ghế ngồi làm sao nắm, nắm không được là xong đời luôn, cả hai đều là đàn ông, ôm một chút có gì đâu, chẳng lẽ chú thích đàn ông thật à?" Thần Dật cố ý cười nói.

"Không có." Đường Văn Bác lập tức bác bỏ.

"Vậy thì để tui ôm một chút a, thầy à, tư tưởng phải thuần khiết, thầy không nên nghĩ bậy bạ." Thần Dật cười, ôm chặt eo người kia. Đầu gác lên bả vai Đường Văn Bác, mấy sợi tóc vụn của anh bị gió thổi phật lên mặt Thần Dật có chút ngứa, mùi thơm của dầu gội đầu bay mũi cậu.

Người đàn ông này có mùi vị sạch sẽ, không giống như phụ nữ toàn mùi nước hoa.

Chẳng qua là Thần Dật cảm thấy tinh thần rất tốt khi ngửi thấy, cho nên dùng mũi chà chà ở cổ anh, cử động thân mật này làm sao mà ông chú già có cuộc sống khô héo kia chịu nổi?

"Phanh –" một tiếng, Đường Văn Bác hai tay tê dại không nắm được xe đạp, hai người song song té lăn quay trên đất.

"Ông chú! Ông xác định là ông không phải đến đây ám sát tui chứ?"

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!"

Dưới ánh mặt trời buổi chiều, hình ảnh hai người đàn ông té xe đạp cực kỳ cực kỳ...

Rốt cục cũng đi tới ký túc xá của Đường Văn Bác, Thần Dật lập tức đem mũ, kính râm, khẩu trang cùng áo khoác vứt sang một bên, nếu không phải sợ bị người ta nhận ra, cậu mới không ăn mặc buồn cười như vậy!

"A! Mệt chết!" Thần Dật đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, nghỉ ngơi một lát rồi nhìn quanh gian phòng của anh, không tính lớn, không tính là mới, nhưng là vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.

Trong tay xách một đống nguyên liệu thức ăn mua được từ chợ, kể từ khi vợ cũ cùng Tiểu Lăng rời đi, hình như trong một thời gian ngắn anh không ở nhà nấu cơm.

Nếu không dạy kèm A Dật thì chắc hẳn anh chỉ ở nhà có một mình, cái bàn trống rỗng, chỉ có một bộ bát đũa, cảm giác an tĩnh hơi thái quá, cho nên không tiếp tục nấu cơm nữa, vì anh không biết mình nấu cơm là vì ai, mọi người đi cả rồi, ăn cơm một mình sẽ có cảm giác quá mức cô đơn cùng nhàm chán.

Nhưng tất cả cũng vì Thần Dật đột nhiên tới mà phát sinh thay đổi.

Hôm nay, Đường Văn Bác có chút xúc động làm một bữa cơm ngon, có lẽ anh đã lâu không nấu cơm vì một người rồi, bắt đầu nhớ lại bữa cơm quây quần ngày trước.

Đi về phía trước, anh phát giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại một chút, có mấy người mặc áo đen lặng lẽ đi phía sau anh.

"Aiz! Bị ngu hả ta, đi rình người khác mà mặc nguyên cây đen còn chưa tính, còn đeo cả kính đen, sợ người khác không nhận ra bọn họ là người xấu sao?" Đường Văn Bác thở dài một tiếng, tăng nhanh cước bộ về phía trước, chạy vào trường học.

Người phía sau cũng nhanh chóng chạy theo, nhưng chỉ trong nháy mắt liền mất dấu vết của Đường Văn Bác, đi vào trường kiếm hồi lâu cũng không tìm được anh.

*chỗ này hơi lạ đúng hong? tự nhiên đang ở nhà stalk chuyển cảnh lái xe đạp rồi tự dưng lại ở nhà??? hỏng hiểu nhưng thiệt là v luôn á, tưởng raw có vấn đề nhưng hong, trên Tấn Giang tác giả post i chang hỏng khác gì luôn @@

Ở trong phòng ngủ ông chú quay một vòng, Thần Dật không có phát hiện gì đặc biệt nên quay lại phòng khách, muốn ăn một chút gì đó, nhưng toàn bộ đều là đồ ngọt, nhìn muốn xỉu.

"Bánh ngọt... bánh kem... cookie... A!" Thần Dật xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, cái ông chú này không phải là từ sao hỏa tới, mà là quái nhân bánh ngọt đến từ hành tinh tráng miệng!

"Ơ —– gì đây?" Đứng trước tủ lạnh, Thần Dật đột nhiên nhìn thấy bức thư trong thùng rác, cậu lập tức lấy bức thư ra ngoài.

"Chưa đọc mà đã quăng đi? Chắc chắn có biến!" Thần Dật mở to mắt nhìn bức thư nghiên cứu một trận, nhìn trái nhìn phải, cầm thuận thì không đúng, cầm ngược cũng không đúng, cuối cùng cho ra một kết luận ——–

"Vãi cức! Tiếng chim gì đây? Một chữ cũng không hiểu." Thần Dật không biết Tiếng Anh....

Lúc này, Thần Dật nghe được có tiếng mở cửa, liền nhanh chóng nhét bức thư vào trong ngực rồi chạy lại ngồi trên sofa.

Đường Văn Bác mở cửa đến, trong tay xách một đống túi đồ lỉnh kỉnh.

"A Dật, tôi đi nấu cơm, muốn uống cái gì thì tùy, trong tủ lạnh có sữa tươi với nước trái cây, không cần khách khí." Đường Văn Bác vừa nói vừa đem túi mở ra.

Thừa dịp Đường Văn Bác xoay người, Thần Dật vỗ ngực vội hít sâu một hơi, nguy hiểm thật, suýt nữa đã bị phát hiện, dùng sức hít mấy hơi sâu, Thần Dật lười nhác đứng lên, nhìn thấy anh ngồi xổm trên mặt đất lấy đồ trong túi ra từng cái.

"A Dật, tôi có mua một ít trái cây, kế bên có cửa tiệm bán đồ ngọt rất ngon, mặc dù có thể kém hơn mấy thứ bình thường cậu từng ăn, nhưng cậu cứ nếm thử đi. Trời vừa trở lạnh, tối ăn lẩu được không?" Đường Văn Bác quay đầu sang hỏi Thần Dật, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mặt mình, anh sửng sốt đến nỗi lui về phía sau, vội vã đặt mông ngồi xuống đất.

"Hahaha..." Thần Dật nhịn không được bật cười: "Tui đáng sợ vậy hả?" Vừa nói vừa đứng kế bên Đường Văn Bác.

"A Dật, cậu hù tôi." Suýt nữa đã hôn trúng rồi, nghĩ tới mới vừa rồi cơ hồ miệng đã đụng vào nhau, mặt Đường Văn Bác có chút nóng lên.

Quá mức lúng túng, cho nên anh cầm vội lấy mấy cái bọc nguyên liệu nấu ăn hướng phòng bếp đi tới "Tôi đi nấu cơm"

"Oh ok." Thần Dật xấu xa cười một cái, ngồi ở trên sofa vừa xem TV vừa ăn món ngọt mà Đường Văn Bác mua về "Vị cũng không tệ lắm."

Nghĩ lại khuôn mặt Đường Văn Bác kinh ngạc mở to đôi mắt lúc nãy, bộ dáng sững sờ kinh ngạc, Thần Dật không nhịn được mà cong khóe miệng lên, cái ông chú da mặt dày kia có thể đỏ mặt, đúng là không thể tưởng tượng nỗi!

Chương trình TV quá mức nhàm chán, Thần Dật điên cuồng bấm cái remote rồi liếc sang phòng bếp, có thể thấy mơ hồ thân ảnh Đường Văn Bác mặc tạp dề bận rộn đi tới đi lui.

"WOW! Thơm quá! Tui đói muốn chết..." Thần Dật lẻn vào phòng bếp, tựa vào cửa xem xét bên trong, nói "Làm nhanh không?" (Chém)

"Nhanh mà, đem đồ ăn cắt ra xong là được." Đường Văn Bác cười nói

"Là canh gà à!" Thần Dật chạy vào, mùi vị thơm ngon làm cho cậu nuốt nước miếng, nhìn Đường Văn Bác bên cạnh hết rửa rau rồi xắt thức ăn trên thớt, nói "I chời! Ông một mình làm chậm quá, tui phụ cho!" Nói xong cũng chạy đi phụ rửa rau.

"Cám ơn."

"Cám ơn cái gì chứ, tui cũng muốn ăn cơm có được không, thật không biết đầu óc ông dùng để làm gì." Thần Dật lầm bầm mấy câu "Đừng tưởng tui là công tử bột, ăn cơm hay mấy thứ khác không cần động tay, tài nấu nướng của tui cũng không kém đâu! Hồi nhỏ, tui thường xuyên tự nấu cho mình ăn, rất lợi hại đó!"

"Haha, mẹ cậu dạy cậu nấu cơm sao?" Đường Văn Bác cười hỏi

Thần Dật dừng lại chốc lát, thanh âm buồn bực nói "Tui không có mẹ..."

"Sao không có mẹ chứ?" Đường Văn Bác hỏi ra vấn đề này rồi đột nhiên cảm thấy không đúng, hướng nhìn người bên cạnh, khuôn mặt Thần Dật đã lạnh xuống.

"Không có thì không có! Tui không có mẹ đấy, ông hỏi nhiều làm gì?" Thần Dật nhịn không được, hướng Đường Văn Bác quát lớn.

Một giây trước còn hòa hợp, không khí trong nháy mắt biến thành lúng túng.