Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 34




Mọi lo âu buồn bực của Thần Dật đều tan thành mây khói sau khi Đường Văn Bác và ba cậu gặp nhau...

Còn hơn đứa con đẻ của mình, Thần Phong trò chuyện cùng Đường Văn Bác càng hòa hợp, có lẽ do đều là người trưởng thành. Sau khi gặp nhau, hai người cũng không có khẩn trương hay bất an gì nhiều, rất nhanh đã rà trúng chủ đề mà nói đến khí thế ngất trời.

Ngược lại, Thần Dật không thể nói chen vào được một câu, chỉ có thể chơi cùng Đường Lăng.Nhưng mặc kệ thế nào, nhìn thấy Đường Văn Bác và ông già nhà cậu trò chuyện hợp cạ như vậy, cũng là một chuyện tốt.

Sau khi rời khách sạn, Thần Phong cố ý kéo Thần Dật đến một góc tiến hành dặn dò.

"Phải đối xử tốt với người ta có biết không? Bằng không mày chết với tao!"

"Đúng là hên như chó, gặp được người tốt như vậy..."

Ê ê! Ông già, ai mới là con ông vậy? Ông nói như vậy mà nghe được à? Giống như đang chơi trò đổi vai diễn, Thần Dật cảm thấy Đường Văn Bác mới là con ruột của ba cậu, còn cậu thì là lụm ở ngoài đường về.

"Văn Bác à, đôi khi Thần Dật nó có hơi cứng đầu, có hơi chảnh chọe, nhưng con người nó rất tốt."

"Nếu mà nó làm sai chuyện gì, cứ quất nó không cần ngượng tay, dạy cho nó bài học! Nó mà dám đánh lại, con nói cho chú biết..."

"Ông già! Đủ rồi nha!"

Thật Dật xém nữa là phun ra lửa, có ai mà dìm con mình như cha cậu không?

Nhưng càng làm cho cậu cảm thấy cạn lời vẫn là Đường Văn Bác...

"Dạ, ngày mai con đi mua chổi lông gà." Ai đó mỉm cười.

Nè nè... Đường Văn Bác, sao anh lại học cái thói nói chuyện khi dễ người khác từ ông già vô lương tâm kia vậy?

"Ba ơi con cũng muốn!" Một giọng nói non nớt ở bên cạnh vang lên.

Ê ê... Đường Lăng, đừng quên ai mới lau nước mũi cho con!

Tóm lại, lần đầu họp gia đình coi như chấm dứt viên mãn.

Lúc về đến nhà đã hơi trễ, Đường Lăng mai còn đi học đã lên giường ngủ rồi, Đường Văn Bác kéo Thần Dật sang nói chuyện.

Kể từ lúc ở Bali giải phóng hormone, Thần Dật đem phòng của Đường Văn Bác dọn đến phòng mình, Đường Văn Bác cũng không nói gì, buổi tối dỗ Đường Lăng ngủ xong thì về phòng Thần Dật, hai người xem như đã chính thức quen nhau, tuy không mở miệng nhưng trong lòng đã rõ.

Tắm rửa xong, Đường Văn Bác đọc sách dưới đèn, cùng Thần Dật đang soạn nhạc kế bên tán gẫu.

"A Dật, cậu có muốn gặp lại mẹ không?"

"Có phải ông già kia hôm nay nói cái gì không?" Thần Dật buông bút, tay sờ lấy tóc anh, mặc dù hành vi sủng nịch này đối với đàn ông hơn 30 tuổi có hơi quái dị, nhưng cũng rất hưởng thụ.

Lúc trước Thần Dật đã nói cho Đường Văn Bác nghe một chút chuyện về mẹ của cậu, nhưng còn một số chuyện Thần Dật cũng chưa có nói, chắc là hôm nay Thần Phong đã nói một ít với Đường Văn Bác rồi.

Đường Văn Bác nghiêng đầu cười, không nói lời nào, xem như thừa nhận.

"Chuyện này nói sau, bây giờ... chúng ta ngủ thôi!" Cười lớn một tiếng, Thần Dật tắt đèn bàn, ban đêm tối như mực, gắt gao ôm lấy người đàn ông ấm áp bên cạnh.

Lần này ba của Thần Dật trở về, trừ việc muốn gặp "con dâu", còn nói cho Thần Dật nghe một số chuyện trong nhà, với lại chuyện quay phim lần trước đã bàn.

Thân là đạo diễn lớn, Thần Phong lợi dụng tư quyền cho con mình một vai diễn, nhưng cuối cùng có thể quay hay không còn phải xem quyết định của Thần Dật.

"Tiếng Anh như hạch cũng không sao, mày đi thử vai trước đã!"

Mệnh lệnh từ ông già, Thần Dật tất nhiên phải nghe theo, hơn nữa cậu đã sớm có kế hoạch đem trọng tâm sự nghiệp đặt lên mảng điện ảnh, tuy rằng bây giờ mới ở cùng Đường Văn Bác không quá một tháng, nhưng vì tương lai của bọn họ, Thần Dật đành ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng cuối cùng, Thần Dật vẫn sợ Đường Văn Bác không vui.

"Thật sự không sao à?" Sau khi đem chuyện này nói cho Đường Văn Bác, Thần Dật ngoài ý muốn nghe thấy đối phương đồng ý.

"Cậu cũng không phải thú cưng của tôi, không cần thường xuyên ở nhà." Thấy Thần Dật kinh ngạc, Đường Văn Bác cười nói "Hơn nữa chuyện này ba cậu cũng đã nói với tôi rồi..."

"Cái ông già này..."

"Cậu đừng hiểu lầm, ông ấy có hỏi ý kiến của tôi rồi." Đường Văn Bác bổ sung nói "Tôi cũng muốn thấy A Dật đóng phim điện ảnh, nhất định sẽ rất đẹp trai, làm cho tôi thấy rất tự hào."

"Nhưng mà em đi một tháng lận á... anh ở một mình có được không?" Ngoại trừ lo lắng Đường Văn Bác ở một mình, còn có sự tồn tại của Elvis.

Mấy ngày trước Đường Văn Bác đã thẳng thắn nói cho cậu biết, lần gặp Elvis ở công viên, lần gặp Elvis lúc Đường Lăng tan học, giờ cái thắng đó chuyển kế hoạch ăn mềm rồi à?

Mặc kệ Elvis có thật tình hối cải hay không, Thần Dật đối với thằng đó không có hảo cảm.

Đường Văn Bác thông minh, tất nhiên sẽ hiểu được Thần Dật lo lắng cái gì, bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mặt đang nhăn lại cắn phải khổ qua, anh cười nói "Tôi biết tôi rất mê người, nhưng tôi không phải là người tùy tiện."

"Xin lỗi, em không có nghi ngờ anh, chỉ là em sợ không có em ở đây, thằng đó lại làm gì xằng bậy." Ôm lấy anh lưu luyến không rời, Thần Dật chua xót thở dài, tuy bọn họ đã ở cùng một chỗ, đã kết giao với nhau, nhưng vẫn cảm thấy đối phương sẽ đột nhiên biến mất.

"A Dật..." Anh thì thào.

"Hả?"

"Phụ nữ nước Mỹ bốc lắm á..." có chút sầu lo.

"... Ngài Đường Văn Bác, tôi thề tuyệt đối sẽ không nhìn đồi núi bậy bạ!"

"A Dật, tôi tin cậu!" Cười tủm tỉm, đẩy Thần Dật ra, đi đến lau chùi cây chổi lông gà gia pháp.

"Ặc... em biết rồi!" Chảy cả mồ hôi lạnh.

Giỡn tới giỡn lui, lúc chân chính ly biệt lại lưu luyến không rời.

Trên máy bay tiến đến nước Mỹ, Thần Dật nhìn thật lâu tấm hình kẹp trong ví. Vì không để mất đi giá trị một tháng chia lìa này, cậu nhất định phải giành lấy được vai diễn, thử vai nhất định thành công!

Đường Văn Bác không được ra sân bay tiễn Thần Dật, vì là do có một đống phóng viên, cũng là vì muốn tránh loại đau lòng khi phải xa nhau này.

Tuy Thần Dật đi Mỹ, nhưng chỉ cần có thời gian, Đường Văn Bác sẽ nhận được điện thoại đường dài từ Thần Dật, hoặc là gọi video cùng với đối phương.

Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản, thiệt á! Hoàn toàn không hề nói "Anh có muốn em hong?" "Hôm qua em mơ thấy anh..." "Em rất nhớ anh, ngủ một mình buồn hiu à..." hay mấy câu buồn nôn tương tự.

Quần áo mặc cũng rất đầy đủ, một cái cũng không cởi, áo quần nửa trong nửa ngoài, hay là áo sơ mi hấp dẫn, hay là vừa mới tắm ra linh tinh gì gì đó cũng không có đâu! Mày tin hong? Thiệt á! Đều là sự thật!

Gì mà chat X, dụ X, điện thoại XXOO gì đó đều không có...

Sau khi Thần Dật rời đi, buổi tối Đường Văn Bác chơi với con, buổi sáng điều hành tiệm cafe.

Tiệm cafe dưới sự cố gắng của anh cũng đã khai trương, Đường Văn Bác mỗi ngày bận bịu bổ sung sách mới cho tiệm, vừa khai trương khách cũng không nhiều, sau này khách hàng thường xuyên đến hơn, khách mang khách, cửa hàng càng bận rộn.

Tuy Đường Văn Bác là ông chủ, nhưng trang trí cửa hàng là Thần Dật, recipe của tiệm là do Elvis âm thầm giúp đỡ, quản lý cửa tiệm thì tuyển người, anh chỉ cần mỗi ngày vui vẻ lắc lư ở trong tiệm, cùng khách hàng tâm sự về trời, về sách, rất nhàn nhã.

"Chào mừng quý khách đã đến." Đôi khi Đường Văn Bác cũng sẽ đích thân tiếp khách.

"Elvis..." Đường Văn Bác mặc đồng phục đứng ở cửa, sửng sốt nhìn thanh niên xuất hiện trước mặt, rồi sau đó nở nụ cười ôn hòa "Mời vào trong."

Nhẹ nhàng uống một ngụm cà phê, hương vị thơm nồng tỏa ra bốn phía trong khoang miệng, Elvis nhếch miệng, nhìn người đàn ông còn đang mặc đồng phục đối diện "Cũng là tay nghề làm cà phê của anh tốt."

Đường Văn Bác cười không nói chuyện, anh biết Elvis nhất định sẽ tới, nhưng lúc này anh vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên, song đến cùng lại rất hoang nghênh người em trai này tới.

Một người muốn thay đổi, cần thời gian, mà muốn thấy sự thay đổi của một người, cùng cần thời gian.

Đánh giá sự việc một cách ẩu tả trước khi nhìn rõ mọi thứ sẽ không công bằng với những người có mong muốn thay đổi, cũng như là một loại tổn thất đối với người khác.

Đường Văn Bác không biết Elvis sao lại có nhiều thời gian như vậy, hầu như chiều nào cũng ghé quán nhâm nhi cà phê, có đôi khi anh bận rộn tiếp đón những vị khách khác, không thể quan tâm đến Elvis, đối phương cũng chỉ im lặng uống cà phê, đọc sách, nghe nhạc, không có oán giận, cũng không làm chuyện gì quá đáng như trước kia.

Ngược lại, Elvis cũng giải thích với anh rất nhiều lần, đồng thời cũng cho anh thấy rất nhiều lần.

"Em sẽ không bỏ cuộc, nhưng em sẽ không ép buộc anh, em không bắt anh thuộc về em, em chỉ hy vọng anh có thể hiểu được tấm lòng này."

"Đừng đuổi em đi, được không?"

Con người cũng có thịt có máu, đối mặt với ánh mắt dịu dàng nhưng đau thương của Elvis, Đường Văn Bác cũng sẽ có cảm giác.

"Đương nhiên sẽ không đuổi em đi, em là em trai anh mà."

Biết rõ đối phương không muốn nghe những lời này, nhất là nửa câu sau, Đường Văn Bác vẫn tàn nhẫn nói cho hắn nghe rằng, dù là xuất phát từ ý nghĩ cá nhân của anh, hay xuất phát từ lúc anh và Thần Dật bên nhau, Đường Văn Bác cũng không muốn cho Elvis một chút mơ mộng.

Nếu không sẽ không công bằng với Thần Dật, cũng không công bằng với Elvis.

Có lẽ được hưởng thụ hai người đàn ông yêu cùng một lúc là chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng đó không phải là điều Đường Văn Bác muốn, Đường Văn Bác cũng không cảm thấy được loại chuyện này có cái gì để kiêu ngạo hay tự hào, đáng để khoe.

"Trước kia em làm nhiều chuyện khiến anh đau lòng, quãng thời gian còn lại, cho em một ít cơ hội bù lại đi."

"Em bao anh ăn đồ ngọt là được rồi." Anh cười, trả lời.

Thời gian Thần Dật rời đi đã gần nửa tháng, từ trước tới giờ Đường Văn Bác chưa từng đọc tin giải trí, nhưng vì trong nhà có một siêu sao nên cũng anh bắt đầu đọc tin showbiz. Mà gần đây mỗi lần anh cầm báo lên đọc, thì toàn là scandal của Thần Dật thôi.