Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 23




"Lôi nó ra kia." Đem áo khoác cởi ra, Elvis ra lệnh cho thủ hạ lôi Thần Dật tới cái giá gần đó, Elvis không dễ để cho thằng kia thấy mình cùng Đường Văn Bác thân mật, hai bảo vệ đè mạnh Thần Dật quỳ trên mặt đất, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đằng sau ghế sofa.

Đường Văn Bác ngồi trên sofa, cúi đầu nhìn hai tay đang nắm lấy, không nói gì.

"Vincent." Elvis đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Văn Bác, viền tai và cằm.

Đường Văn Bác có chút phản kháng, quay đầu tránh né bàn tay đối phương, nhanh chóng cởi áo khoác ra ném sang một bên, tiếp tục ngồi đợi hành động tiếp theo của Elvis, dưới tình huống thế này, ai có thể ngờ được cậu ta làm gì tiếp theo chứ?

Elvis híp híp mắt, cậu biết mình đang ép Đường Văn Bác đến đường cùng, nhìn thấy trong mắt anh đang ẩn nhẫn thống khổ, căng thẳng đến mức có thể gãy bất cứ lúc nào.

Trong nháy mắt, Elvis có chút do dự.

Nhưng mà, chỉ cần nghĩa tới người thanh niên xa lạ kia đột nhiên tức giận, ngọn lửa ghen tị cơ hồ đem lý trí của Elvis đốt hết không còn một mảnh.

Hắn đố kị... đố kị đến phát điên...

Lạnh lùng liếc nhìn Thần Dật hai mắt tràn đầy phẫn nộ đang bị ép quỳ bên kìa, Elvis cười lạnh một tiếng, hắn muốn cho người kia biết, rốt cục ai mới chính là kẻ nắm quyền.

Ngay sau đó, Elvis liền đè bả vai anh áp xuống sofa.

Đường Văn Bác run lên một cái, lập tức xoay người ghé sát vào sofa, vùi đầu vào cánh tay của mình, không muốn chấp nhận cái hiện thực khiến người ta không thể chịu nổi này.

"Ưm..." Cảm giác được thắt lưng của mình bị người khác tháo ra, quần lập tức bị kéo xuống tận đầu gối, anh nhịn không được mà run nhẹ một cái, hai tay gắt gao nắm lấy sofa, mười ngón tay như muốn xuyên thủng lớp vải bọc.

Sự yên tĩnh trong căn phòng trở nên đáng sợ, thậm chí đến cả Thần Dật cũng không còn phát ra âm thanh vùng vẫy, cúi đầu nhìn sàn nhà sạch sẽ, mắt cậu trở nên mờ mịt.

Quả thực, cậu không nhìn được hai người ở trên ghế sofa đang làm cái gì, nhưng cũng không phải là thằng ngu không biết đằng sau sofa đó đang xảy ra chuyện gì.

Vì sao... mọi chuyện lại biến thành như vậy?

"Ư a —-" Trong phòng đang yên tĩnh bỗng dưng vang lên một tiếng rên đau đớn đầy áp lực, kế tiếp nữa là âm thanh lắc lư chói tai.

Ghế sofa không chịu nổi sức nặng hai gã đàn ông trưởng thành nên phát ra âm thanh, cùng với tiếng thở gấp thỏa mãn của một người thanh niên, tất cả đều khiến cho tim Thần Dật trở nên đau đớn, giống như bị ai đó đào khoét.

"Vincent..." Nhẹ nhàng gọi người dưới thân, Elvis gắt gao ôm lấy anh.

Đột nhiên đau đớn khiến Đường Văn Bác nhất thời kêu lên, cắn chặt khớp hàm, anh ép chính mình không được phát ra một âm thanh nào nữa.

"Sáu năm rồi có ai chạm vào anh chưa?" Mang theo thanh âm đố kị, Elvis cởi áo sơ mi của anh, cúi đầu hôn lên tấm lưng bóng loáng của.

"Chỗ này... vẫn mẫn cảm như vậy sao?" Mang theo tiếng cười, Elvis ác ý vuốt ve sườn eo của anh, người dưới thân lập tức run rẩy không thể khống chế.

Không có ý buông tha Đường Văn Bác, tất cả chỗ mẫn cảm của anh đều bị Elvis tấn công, kỹ xảo vuốt ve của hắn khiến Đường Văn Bác sắp không chịu nổi.

Sáu năm qua, thân thể sớm trở nên ngây ngô không thể chịu nổi khiêu khích như thế, cho dù trong lòng kháng cự thế nào, thân thể vẫn chân thực khiến Đường Văn Bác cảm thấy xấu hổ cùng sỉ nhục.

Sắp... không chịu đựng được nữa...

Anh không muốn như vậy, trước mặt người khác, vết sẹo của anh bị người ta vạch ra, không hề giữ lại.

Thật sự muốn anh hỏng mất rồi mới cảm thấy mỹ mãn sao?

Không biết kiềm chế đã được bao lâu, mỗi giây trôi qua dài như cả một thế kỷ.

Elvis vẫn chưa chú ý tới người dưới thân càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng không thể khống chế sự run rẩy của mình, cứ thế mà đắm chìm vào nỗi khát khao tích tụ nhiều năm qua, đem đối phương ôm vào trong lòng, Elvis luôn bất mãn với phản ứng như người chết của Đường Văn Bác.

Một khi đã đạt được, thì con người ta lại càng muốn đạt được nhiều hơn, người tham lam như vậy không thể thỏa mãn ngày một ngày hai như thế.

Ngay lúc Elvis muốn lật người Đường Văn Bác lại, anh đột nhiên vùng mạnh lên, giống như cá mất nước, vùng vẫy trên bờ, từng ngụm từng ngụm hô hấp, khiến cho tất cả mọi người có mặt sửng sốt.

"Không được —-" Dùng lực đẩy Elvis ra, Đường Văn Bác lập tức cuộn người mình lại nép vào trong góc sofa, hai tay gắt gao ôm lấy đầu, anh không thể khống chế được mà run rẩy toàn thân.

Ai mà không muốn bản thân trở nên kiên cường, ai mà không muốn mình phong khinh vân đạm, mặc kệ tất cả những chuyện không vui chứ.

Vết thương lòng đã như thế, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ kiên cường, nói chuyện có vui vẻ thế nào, cũng không thể bỏ qua cái vết thương này mà có thể cướp đi tánh mạng người khác.

Anh che lấy miệng mình, nước mắt không thể khống chế cứ thế chảy xuống, đã không còn lớp vỏ bọc của ngày xưa, càng không có sự bình tĩnh và thanh thản thường ngày.

Anh chật vật ôm lấy chính mình, không chịu buông ra.

"Ưm—" Thần Dật một bên quỳ gối chỉ có thể nghe thấy được thanh âm của anh, không có cách nào để nhìn thấy Đường Văn Bác đang bị gì, cậu tiếp tục vùng vẫy, mặc kệ hai tay bị khống chế sắp gãy đến đến nơi, cũng chẳng thể nhấc cái đầu gối đang quỳ của mình đứng lên, bụng đột nhiên bị đạp một cái khiến cậu trở nên bất lực.

Cậu chẳng thể... làm được gì cả...

Người bị hành, có lẽ không chỉ có mỗi Đường Văn Bác.

"Vincent..." Sự thay đổi đột ngột kia khiến Elvis bị dọa, hắn chưa từng... chưa từng thấy bộ dáng kinh hách quá độ này của Đường Văn Bác.

Elvis định vuốt lấy người đang run rẩy, bất quá hắn vừa chạm đến gần, Đường Văn Bác liền đem tay hắn đẩy ra.

Cả người cuộn mình lại trong góc, thở dốc từng ngụm, Đường Văn Bác thử khống chế sự run rẩy của mình và không cho nước mắt chảy ra, cũng không muốn nhìn Elvis một cái, và cũng chẳng muốn đối phương nhìn thấy mặt mình.

Hai tay che mặt, Elvis lảo đảo lui về phía sau.

Mình đã làm gì? Mình vừa mới làm gì?

Nhìn quần áo anh không chỉnh tề ở trên sofa, đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi, đôi môi run rẩy kia, đều là do hắn tạo thành.

Tại sao tất cả lại biến thành như vậy?

Nhất thời bị cảm giác ghen tị lấn mất lý trí, sau sáu năm thì hắn cũng chẳng thay đổi gì, mà lại càng ảnh hưởng đến cảm giác muốn yêu, muốn bảo hộ của hắn.

Hối hận quá nhiều, nhưng cũng chẳng có cách nào để thời gian quay lại.

"A!" Không dám nhìn tới bộ dáng thất kinh của Đường Văn Bác, Elvis xoay người đạp đổ cái tủ, "rầm" một cái, tủ rượu đổ xuống, tiếng thủy tinh vỡ và mảnh thủy tinh loang lổ trên mặt đất, tạo thành những mảnh nhỏ.

Thần Dật một bên nhắm mắt lại, quay qua chỗ khác nước mắt liền chảy xuống.

"Thằng... chó chết!" Elvis đi tới trước mặt Thần Dật, tiện tay từ trên mặt đất nhặt lên một mảnh thủy tinh, một tay nắm lấy tóc Thần Dật khiến cho cậu ngẩng đầu lên.

Vẫn chẳng thể nói chuyện, Thần Dật vẫn như cũ lạnh lùng liếc lấy đối phương, coi như không nhìn thấy mảnh thủy tinh trong tay đối phương đang hướng tới yết hầu của mình.

Đột nhiên, từ phía ghế sofa vang lên tiếng chai rượu bị đập bể, Elvis đang cầm miếng thủy tinh trong tay định đâm vào cuống họng của Thần Dật cũng quay sang nhìn, chẳng biết từ lúc nào, Đường Văn Bác đã đứng ở một bên, trong tay cầm thật chặt một nửa chai rượu đã nát, đưa phần bén nhọn của thủy tinh đến cổ tay mình.

"Vincent..." Elvis kinh hoàng vứt bỏ miếng thủy tinh xuống "Bỏ chai rượu xuống đi, không được làm bậy, được không?"

"Thả cậu ấy ra." Cố giữ khoảng cách với Elvis, anh nhạt nhẽo nói.

"Vincent, đem cái chai chết tiệt đó bỏ xuống đi, anh muốn em làm gì cũng được, xin anh..." Một bên muốn người đối diện mình tỉnh táo lại, Elvis một bên cố gắng tiến tới Đường Văn Bác.

Nhìn thấy Elvis muốn nhích lại gần mình, Đường Văn Bác không nói hai lời liền giơ chai rượu trong tay hướng cổ tay hung hăng rạch xuống, cánh tay áo màu trắng lập tức nhiễm phải màu máu đỏ tươi.

"Oh! Không— không—" Cảnh tượng trước mắt cơ hồ khiến Elvis phát điên, hắn thống khổ ôm lấy đầu mình để không thể nhìn vết thương khiến hắn đau lòng kia.

"Thả nó ra! Thả ra!" Xoay người thét lớn để thủ hạ thả Thần Dật ra, Elvis cũng không dám tiến gần Đường Văn Bác lần nữa.

"Oh god... my god..." Elvis mãi quanh quẫn một chỗ, luống cuống mà bất lực "Vincent, quăng chai rượu đi đi, em đã thả nó ra rồi, xin anh, quăng cái chai rượu chết tiệt ấy đi!"

Đường Văn Bác không nói gì, mắt nhìn thấy Thần Dật đã được thả ra, môi cậu ấy cắn chặt, vội vàng từ mặt đất đứng lên.

"Ông đang làm cái gì vậy? Vứt cái bình đi, xin ông đó..." Thần Dật ngậm miệng mình lại, trơ mắt nhìn từng giọt máu của anh theo cánh tay mà nhỏ từng giọt xuống đất, không dám cử động mạnh sợ kích động đến đối phương.

Chậm chạp đi đến cái cửa phía sau tủ đựng rượu, Đường Văn Bác nắm thật chặt chai rượu vẫn không chịu buông ra.

"Để anh đi..." Nhìn hai bảo vệ vẫn như cũ mà đứng trước cửa, thanh âm anh có chút khàn khàn.

Hai bảo vệ nhìn về phía Elvis, trưng cầu ý kiến của đối phương.

Ngay trong lúc Elvis đang do dự, một lần nữa anh rạch tay của mình.

"Trời ơi — tránh ra, tất cả tránh ra!" Elvis tiến lên đuổi hai bảo vệ chặn cửa đi, căng thẳng cùng đau khổ khi nhìn thấy cánh tay đang dần bị nhuộm đỏ của anh, hắn không dám động một chút nào hết.

Đường Văn Bác không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh tiêu sái bước đến cửa, nhìn về phía Thần Dật đang sửng sốt, mở miệng nói: "Lại đây..."

Không dám ngăn cản, Elvis trơ mắt nhìn Thần Dật cùng Đường Văn Bác rời khỏi chỗ này.

"Thưa ngài, có cần cử người đuổi theo không?" Một bảo vệ lên tiếng, cẩn thận nhắc nhở.

Elvis lắc lắc đầu, xoay người chán nản ngồi xuống sofa, vùi đầu vào hai cánh tay.

Trong thang máy, anh vẫn cầm chai rượu thật chặt không chịu buông ra, căng thẳng đến nỗi nhìn như con nhím toàn thân đều là gai.

Thần Dật đứng cạnh Đường Văn Bác thật cẩn thận thử tiếp cận nam nhân, Đường Văn Bác đột nhiển ngẩn đầu nhìn cậu, Thần Dật lập tức ngừng lại, ôn nhu nói: "Không sao đâu... bọn nó sẽ không đuổi theo đâu, vứt cái chai rượu đó đi."

Anh không nói gì, mắt  tuy là nhìn Thần Dật nhưng Thần Dật biết, kỳ thật Đường Văn Bác đang căng thẳng cực độ đã có chút mất đi lý trí.

Thần Dật hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng đưa tay ra, anh lùi phía sau một bước, nắm chặt chai rượu không rời.

"Ông chú, tui là Thần Dật... tui sẽ không tổn thương ông đâu." Thần Dật tận lực phát ra âm thanh dịu dàng của mình, thần kinh cực kỳ căng thẳng, khẩn trương cao độ, Thần Dật sợ Đường Văn Bác sẽ làm cái việc ngu ngốc gì đó, nên không dám đến gần anh nữa.