Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 2




Có một người như thế này, khi anh ta đi trên đường cái thì toàn bộ thế giới đều trở thành phông nền...

Anh ta là ai vậy? Brother Sharp à?

Sai rồi... 0 điểm về chỗ!

Brother Sharp đã là quá khứ, đã trở thành truyền thuyết vĩnh cửu.

Nếu như ngay cả Thần Dật mà mày cũng không biết, hỏi cái, mày đến từ vũ trụ Smecta à? (Vũ trụ Smecta trong phim Star Wars)

Trong nước cậu đứng đầu, nổi tiếng tận hai sông ba đất (Đại Lục, Đài Loan, Hongkong), quét ngang Châu Á, gần đây mới từ nước ngoài về để chúc mừng sinh nhật hai mươi ba tuổi.

"Thần Dật! Em iu anhhhhh! Em bỏ hết vì anh vì anh óooo!"

"Anh Thần, tiền của em là của anh! Người của em cũng là của anh! Dẫn em theo với! Xé áo em lẹ đi! Bạo lực zô!"

Fan tự trọng! Mê trai tự trọng! Máy quay máy ảnh tự trọng! Thần tượng siêu sao của chúng ta sắp đến rồi!

Chiếc Rolls-Royce xa hoa đậu trước thảm đỏ, từng trận tiếng thét chói tai, khoảnh khắc cửa xe được phục vụ mở ra, thế giới... im lặng rồi!

Đúng vậy, im lặng, giống như phim điện ảnh bị tắt âm, trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều biến thành hình ảnh đen trắng, chỉ có một người mới có tư cách có được sắc thái.

Giày da bóng loáng dẫm nát thảm đỏ, thân hình thon dài mà rắn chắc bị âu phục màu đen bao lấy, khuôn mặt lạnh lùng như như băng sơn, chỉ cần cậu liếc mắt một cái, toàn bộ thế giới đều vì cậu mà toang, toang vl!

Trời sinh khuôn mặt anh tuấn, Sao Hỏa Smecta sao mà chịu nổi!

Phải biết rằng trên thế giới này còn có một loại... gọi là "khí chất".

Dù có phẩu thuật thẩm mỹ kiểu gì cũng không ra được, phẫu thuật xong còn muốn đi tự sát.

Giống như hiện tại, Thần Dật chỉ cần đứng trên thảm đỏ, không người nào dám lên tiếng, vẻ mị hoặc cùng ánh mắt cuồng quyến kia, khóe miệng treo lên nụ cười khinh miệt, thế giới lại trở nên muôn màu.

Tiếng thét chói tai —— vang lên!

Máy quay máy ảnh —— phát sáng liên tục!

Quần xì áo zú —— ném ra! Ném ra!

Thần tượng siêu sao Thần Dật đi mang theo gió, từng bước một, ngọn gió siêu sao này làm fan xỉu ngang tại chỗ.

Từng bước trong gió, từng bước từng giây, đi ngang qua chỗ nào là chết chỗ đó!

Vũ khí sinh hóa là cái vẹo gì, vậy cái này chính là vũ khí sinh hóa nè! Giết người không cần đổ máu, giết người bằng độ đẹp trai á!

Có mười người bảo vệ hộ tống, Thần Dật mặt lạnh đi vào khách sạn nơi cậu tổ chức tiệc.

"Hẹp pi bớt đề tú zu... Hẹp pì bớt đề tú zuuuu..."

Thần tượng siêu sao Thần Dật ngồi ở trên ghế, hai chân đặt lên bàn lớn đầy những món quà đẹp đẽ, một loạt nhân viên công tác đem cậu vây lại hát bài sinh nhật.

Mặt không chút thay đổi phất phất tay, một loạt nhân viên công tác lập tức câm miệng, từng người từng người rời đi.

"Thần Dật, hôm nay là sinh nhật cậu, sao không cười một cái vậy?" Làm người đại diện của Thần Dật, chú Lý đãi tiệc sinh nhật lúc này đây, không có những người khác, bởi vì Thần Dật không thích náo nhiệt, không có trang trí xa hoa, bởi vì Thần Dật chán ghét rườm rà chi tiết.

Khuôn mặt đen thui ngồi trên ghế quay đầu đầu, sau đó nhìn chú Lý trưng ra một nụ cười cứng ngắc, người nọ mí mắt run lên, nói: "Thôi thôi, con đừng có cười nữa."

"Qùa ba con tặng con đâu?" Thần Dật đưa tay nói.

"Ở chỗ này nè." Chú Lý đem thẻ tín dụng ra đưa cho Thần Dật, "Thần Đạo nói, ông ta hi vọng con có thể đến Hollywood phát triển, ông đã sắp xếp cho con một nhân vật, ba tháng sau là bắt đầu quay!"

"Hollywood?" Thần Dật nhãn tình sáng lên, sau đó lại nhạt xuống, nói với chú Lý, "Ba con đúng là điên rồi, biết rõ tiếng Anh của con tiếng có tiếng không mà còn muốn con quay phim á?"

"Không quay được không?" Thần Dật oán giận nói.

"Ha ha." Chú Lý cười cười, "Được, chú hiện tại liền gọi điện thoại cho Thần Đạo, nói con không đi."

"Đừng đừng đừng!" Thần Dật cầm lấy tay chú Lý, hỏi, "Ba tháng có thể học được Tiếng Anh chứ?"

"Chuyện này cứ để cho chú!" Chú Lý vỗ ngực nói.

Thần Dật nhìn bánh sinh nhật, oán hận nói: "Sinh nhật cái gì chứ..." Cậu chàng đem bánh sinh nhật một cước đá bay.

Đi Hollywood đó, cậu dĩ nhiên muốn rồi, nhưng mà nghĩ đến việc học tiếng Anh, học từ vựng, Thần Dật đã cảm thấy đầu óc của mình sắp nổ tung. Cậu ghét tiếng Anh... Ghét đến nỗi cậu không thèm quan tâm những gì liên quan đến tiếng Anh...

Nhất là —— Gíao viên Anh ngữ!

——————————————

Cuộc sống một người, kỳ thật không cần nhiều tiền lắm.

Đường Văn Bác mua nhiều nhất là sách, tiếp theo chính là bánh ngọt.

Bởi vì đọc sách nhiều, cho nên anh bị cận thị siêu nặng.

Bởi vì ăn bánh ngọt nhiều, vợ cũ đã hạn chế anh ăn đồ ngọt.

Lúc chưa ly hôn, bạn có thể tìm ra được tung tích đồ ngọt ở đáy giường của Đường Văn Bác, đỉnh giá sách, trong tủ quầy sưu tầm.

Sau khi ly hôn, sở thích ăn đồ ngọt của Đường Văn Bác được nghênh ngang lộ ra ngoài.

Cuộc sống ba điểm trên một đường thẳng, trường học, ký túc xá, thư viện, đương nhiên còn có —— tiệm bánh ngọt.

Lịch dạy ở trường đại học cũng không nhiều, ly hôn xong có hôm Đường Văn Bác đột nhiên cảm thấy cuộc sống quá mức chán nản, quá mức không thú vị, quá mức cứng nhắc lại còn không thể thay đổi.

Mình phải thay đổi một chút thôi! Đường Văn Bác ở trong lòng lớn tiếng hò hét.

Nhưng là phải thay đổi như thế nào?

Đi quẩy làm quen bạn mới ha —— mà anh lại không uống rượu.

Chơi game —— ai ai ai, sao cái này lại miễn phí, còn cái này thì phải xòe tiền, ủa tự dưng đi chưa được mấy bước đã bị người khác giết chết?

Đeo ba lô đi du lịch vòng quanh —— không được, anh bị mù đường.

Muốn thay đổi cuộc sống mỗi ngày như một này của mình, nhưng anh đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không biết muốn thay đổi như thế nào.

Mang hộp cơm đi ra từ căn tin trường học, một đống học sinh vây quanh phía trước ở bản thông báo, Đường Văn Bác đi tới, sau đó nhìn đến sáu chữ —— Tuyển dụng thầy dạy Anh ngữ.

"Điều kiện biến thái vãi! Thứ nhất, không truy tinh; thứ hai, có năng lực kiềm chế mãnh liệt; thứ ba, tiếng Anh pr0 hơn người London; thứ tư, tiếng Mỹ vjp hơn người New York; thứ năm..."

Một cái thông báo quảng cáo tuyển dụng, ước chừng liệt kê hơn tám mươi điều kiện...

Điêu vậy, đùa nhau à?

Nhìn thù lao kìa: có đầu bếp riêng chuẩn bị sẵn cơm ba bữa, biệt thự tư nhân ở thoải mái, phương tiện máy bay tư nhân đều có thể xuất hành...

"Dạy xong thì trả lương trăm vạn, thiệt hay giả vậy?" Học sinh bên cạnh ồn ào.

Đường Văn Bác liếc mắt nhìn phương thức liên lạc, mang hộp cơm đi mất.

Ba ngày sau ——

"Đúng vậy! Chính là anh! Ngày mai đi làm!" Trong văn phòng, nhân viên phỏng vấn đeo mặt nạ kích động vỗ vai một người nam nhân mang kính mắt.

Sau khi Đường Văn Bác rời đi, chú Lý tháo mặt nạ ra, thở dài: "Thế giới này cũng có người thỏa mãn điều kiện à..."