Máy bay hạ cánh ở sân bay Tân Sơn Nhất, người con trai ấy bước xuống lấy chiếc kính đen đeo vào rồi bước đi ra khỏi nơi sân bay ồn ào đó.
Anh ta đi đến nơi cánh đồng hoang cách đó 200m, một chiếc moto cực khủng được dựng sẵn với một người đàn ông mặc đồ đen. Người đàn ông cúi đầu chào anh:
- Chào cậu chủ! Cậu đã về.
- Ừm... nó vẩn tốt chứ? Anh vỗ tay vào chiếc moto.
- Vâng, nó vẫn rất tốt ạ.
- Được rồi, đi đi.
Người đó chào anh rồi quay đi. Anh ngồi lên chiếc moto thân yêu của mình lên ga rồi phóng thẳng. Vi vu trên con đường, anh nhìn lại thành phố nơi mà anh đã rời đi suốt 5 năm qua. Nó quá mới quá xa lạ, những nhôi nhà cao tầng đã mọc lên rất nhiều so với lúc trước.
Anh lấy điện thoại gọi cho đàn em:
- Alô! Đại ca, có việc gì sai bảo?
- Gửi cho tôi địa chỉ nhà của cái tên thần tượng Vũ Kỳ gì đó, nhanh lên!
- À... chờ chút... có rồi đại ca, để em đọc, số nhà 8401, phố X, đường Y, Tp.HCM. À đại— tút... tút...
Tên đàn em chưa kịp nói hết câu thì anh ta đã tắt máy, tăng ga đến nhà em rể hờ.
************************
9h sáng nhà Vũ Kỳ
Tại căn phòng khách đầy căng thẳng, 4 con người đang dùi đầu miệt mài vào máy tính, chả ai nói với ai câu nào, chỉ nghe tiếng bàn phím gõ. Họ đã như vậy suốt 6 tiếng đồng hồ, không ăn không nghỉ. Bây giờ trong đầu họ chỉ có việc làm thế nào để tìm thấy nơi cô đang bị giam cầm.
Rồi tiếng điện thoại của Nhi vang lên phá tan sự căng thẳng đó, mọi công việc đều dừng lại, họ chờ đợi hi vọng sẽ là một tin tốt. Nhi bắt máy, đầu dây bên kia là Tuấn Khang:
- Sao rồi anh Khang? Đã tìm thấy chưa?
- Anh đã cố nhưng hầu như tín hiệu đó không hoạt động.
- Sao chứ? Không lẽ Vy nó không bật thiết bị lên... ôi trời! Vy ơi là Vy sao cái trí thông minh của mày không hoạt động vào lúc này chứ! Vậy thôi anh cứ làm những gì có thể, em cúp máy đây...
Nhi tắt máy rồi lắc đầu, vậy là tia hi vọng cuối cùng củng bị dập tắt. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác chua xót và sợ hãi, anh sợ ai đó sẽ hại cô, cướp mất cô khỏi tay anh. Nhưng tại sao anh lại có cảm giác như vậy? Cảm giác này anh đã từng trải khi Thùy Linh bước ra khỏi vòng tay của anh để đến bên người khác, nó củng giống như vậy chẳng lẻ anh đã... yêu cô rồi sao? Yêu? Hahaha không ngờ anh lại có cái cảm giác như vậy sau khi thất bại trong mối tình đầu tiên. Tưởng rằng anh sẽ không thể yêu ai được nữa khi mà chính anh đã đóng cửa trái tim mình lại nhưng giờ nó đã tự mở để cho cô bước vào trái tim anh ngự trị nó.
Oanh đột nhiên hét lên phá tan suy nghĩ của anh:
- Aaaa... tao mệt lắm rồi đó nhen, mật khẩu ổ đĩa không mở được, khó quá à!
- Mật độ bảo mật tin tức của Hắc Thủy đúng là cao thật, có cố gắng đột nhập đến thế nào củng không được. Nhi nói bất mãn.
Trong lúc đang chán nản, họ nghe được tiếng rú ga của xe moto vào sân nhà rồi tắt hẳn sau đó là tiếng bước chân đi vào nhà khá vội, nó ngày càng gần hơn. Nhi, Ngân và Oanh quay lại xem và sau đó biểu hiện trên gương mặt họ thay đổi hẳn, đó là ngạc nhiên và sợ hãi.
Họ đồng thanh hét lên khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc và nụ cười nửa miệng:
- ANH KEN!!!
Anh đến trước mặt họ nở nụ cười quá sức “thân thiện”:
- Hi! Ba đứa lâu rồi không gặp, khỏe chứ hả? À mà chắc chắn là khỏe rồi ngày nào củng quậy hết mà.
- À... vâng! Nhi run sợ.
Anh đang thắc mắc anh chàng này là ai, định hỏi thì anh ta đến trước mặt anh mở lời:
- Anh chắc là Vũ Kỳ, chồng sắp cưới cùa Khải Vy?
- Đúng, là tôi, mà anh là –
Chưa kịp nói hết câu anh đã nhận được một cú đấm giáng trời của người con trai đó, anh ngã ra sàn trên mặt in hằng vết đỏ, môi rỉ ra giọt máu. Anh nghệt mặt ra chả hiểu gì cả. Người đó như hiểu điều anh định nói:
- Tôi là Ken, tên thật là Trương Hoàng Minh Luân.
- Anh làm gì vậy? Anh hỏi khi chưa hiểu ra tại sao mình bị đánh.
- Vy bị bắt cóc không phải là do cậu hay sao mà còn hỏi.
- Do tôi? Hừm... củng phải.
- Hừ, là cô người yêu Thùy Linh xinh đẹp của cậu đã bắt Vy, tại sao khi chia tay rồi không giải quyết cho xong để bây giờ liên lụy đến Vy nữa hả? Ha, tôi nói cho cậu biết Khải Vy mà có chuyện gì là cậu sẽ không xong với tôi đâu.
Anh đứng dậy lau vết máu ở môi, đứng đối diện với ken:
- Khoan đã, anh là gì của Vy?
- Tôi là anh kết nghĩa cùa Khải Vy.
Đột nhiên không gian im lặng đến lạ thường, ba cô gái kia đang ngồi co ro trên ghế sofa sợ hãi với luồng ám khí tỏa ra từ hai người họ. Oanh lên tiếng can ngăn:
- Hai anh có thể ngừng trận chiến này lại không? Bây giờ cứu Vy là việc quan trọng nhất, chuyện gì để từ từ tính sao.
Luân ngồi phịch xuống ghế sofa lấy trong túi áo ra một cái Usb cắm vào chiếc máy tính gần nhất của Ngân để trên bàn, rồi sau đó bắt đầu lướt các ngón tay trên bàn phím một cách nhanh nhẹn. Chỉ sau 5 phút, Luân đã tìm ra nơi cô đang bị gian cầm. Mọi người bắt đầu xuất phát. Ba cô gái yên vị trên chiếc Audi màu đỏ bóng loáng của Oanh, Vũ kỳ và Minh Luân mỗi người một con moto, ba chiếc xe rờ khỏi nhà với tốc độ chóng mặt 80km/h.
Với tốc độ bàn thờ như vậy chỉ chốc lát họ đã đến nơi, đó là 1 toàn nhà bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô thành phố, xung quanh cây cỏ mọc um tùm, rêu bám đầy các bức tường trông thật là u ám.
Bỗng nhiên có một tiếng súng vang lên “ĐOÀNG” mọi người giật mình ngỡ cô có chuyện gì. Họ lấy vũ khí của mình ra, ba cô gái với ba thanh kiếm nhật loại ngắn, Minh Luân và Vũ Kỳ mổi người một khẩu súng chạy thật nhanh vào trong.
Vừa vào bên trong họ đã bị một đám tay sai của Thùy Linh chặn lại. Minh Luân tức giận quát lên:
- Tụi bây chán sống rồi hả? Tránh ra cho tao!
Một đám chẳng phản ứng gì tới lời nói của Luân, Ngân lên tiếng với một gương mặt đầy sát khí:
- Anh Ken cứ để cho tụi em xử lý, anh với anh Kỳ đến chổ của Vy đi!
- Được vậy đám này giao cho tụi em. Nói xong Luân và Vũ Kỳ bắn chết mấy tên ở cầu thang rồi chạy đi.
Oanh vung vài đường kiếm như để khởi động sẳn tiện khích lệ bọn chúng cho sung lên một chút:
- Lâu ngày không vợt ngứa nghề quá bây! Là đàn ông thì chủ động cho sung miếng coi.
Oanh vừa nói xong một đám tụi nó cùng nhau xong lên. Ba cô gái rút những thanh kiếm ra khỏi bao, những thanh kiếm sắt bén vừa được mài dũa sal bao ngày không sử dụng, Nhi đanh mắt lại môi nở nụ cười quỷ mỵ ra hiệu bắt đầu cuộc chơi.
Họ tiến lên xong vào đám lính của Linh vung những nhát kiếm điêu luyện, lần lượt từng tên một gục xuống, những âm thanh xé toạc da thịt và tiênh hét thất thanh càng làm cho khung cảnh thêm đáng sợ.
Chỉ vài phút cuộc chơi đã kết thúc vá người chiến thắng là những cô gái máu lạnh, dấu hiệu kết thúc trận chiến là nụ cười chiến thắng trên môi họ. Lấy khăn và nhẹ nhàng lau đi những vết máu dính đầy trên lưỡi kiếm rồi tra và vỏ. Nhi nói những lời sau cùng dành cho bọn chúng:
- Sau này có thể à không chắc chắn các người sẽ không thể nào dùng vũ khí linh hoạt được như trước nữa, các người sẽ phải cần một thời gian để đi nối lại các khớp tay và chân đấy, nghỉ ngơi đi!
Vừa nói dứt câu, một tiếng súng lại vang lên “ĐOÀNG” linh cảm có chuyện chẳng lành xảy ra, họ tức tốc chạy lên tầng ba của ngôi nhà mở tung cánh cửa của căn phòng chính.
Và khung cảnh mà họ thấy khiến cho nổi căm hận Thùy Linh càng sâu thêm.
..................................
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo
“Hận Càng Thêm Hận”