Siêu Sao Trở Lại

Chương 42: Mười lăm bông hoa hồng trắng




“Đây là kịch bản chương trình, mọi người nhìn xem có vấn đề gì không.” Cố An Kỳ nhận lấy kịch bản từ phó đạo diễn, tiện thể đọc qua. Đại khái mở đầu chương trình đầu tuyên truyền một chút cho bộ phim mới của bọn họ 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》, sau đó tiến hành chia đội, đội nào thua sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Nói như vậy, người xem chờ mong nhất chính là phần trừng phạt, trừng phạt lần này là uống hết nước ép của một đống loại rau củ quả. Chất lỏng màu xanh kia không những kì lạ lại còn dính dính, chỉ nhìn thôi đã làm người ta cảm thấy ghê tởm, càng không nói đến chuyện uống hết.

“Cô nhớ phải thua đó, như thế sẽ tốt hơn.” Chu Á Kiệt khẽ nhắc nhở. Khán giả rất thích xem các sao luống cuống sau khi bị trừng phạt, như vậy họ cảm thấy sao thân thiết hơn, sao cũng là người bình thường mà thôi. Số lượng fan của Cố An Kỳ đang tăng lên, nếu cô thắng, không mang lại lợi ích gì, nhưng nếu thua… ngược lại cô sẽ nhận được nhiều thứ, tất nhiên với điều kiện là không để cho Lâm Hạc Quần phát hiện ra.

Cố An Kỳ híp mắt khẽ nói: “Tôi hiểu rồi.”

Trước khi chính thức phát sóng, mọi người làm ấm thân, đứng theo sơ đồ đã định.

“An Kỳ tiểu thư, vừa nãy có người gửi đóa hoa này cho cô.” Một nhân viên cầm một bó hoa hồng trắng đưa cho Cố An Kỳ.

Cố An Kỳ nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, anh có biết là ai gửi không?”

Nhân viên công tác lắc đầu, Cố An Kỳ nhận lấy hoa, mỉm cười cảm ơn.

Cô cẩn thận xem xét bó hoa hồng trắng trong tay. Bó hoa hồng trắng vẫn còn nhiều nụ chưa nở hết, ở phía trên được rắc bột màu vàng phấn. Phấn vàng này không những làm cho hoa hồng trắng càng thuần khiết diễm lệ mà còn giúp kéo dài thời gian nở hoa. Dưới là hoa hồng trắng kiều diễm trên là bầu trời đầy sao, nhìn qua trông thật đẹp mắt, nhưng sắc mặt Cố An Kỳ thì không thế nào tốt được.

Nhìn cái thiệp trên bó hoa, cô nhíu mày thật sâu. Trên thiệp viết “An Kỳ, ngoan, đừng trốn tránh anh nữa . Đêm nay tám giờ, anh sẽ ở chỗ cũ chờ em.” Chỗ cũ? Chỗ cũ nào? Sao cô không hiểu gì hết? Cách viết này vừa ngả ngớn lại có lệ, chẳng khác gì lừa gạt trẻ con, chẳng lẽ đây là người quen của thân thể này?

Cố An Kỳ cau mày, đếm số bông hoa hồng trắng. Quả nhiên chỉ có mười lăm bông. Mười lăm bông hoa hồng trắng tượng trưng cho lời xin lỗi. Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Cố An Kỳ im lặng, đưa bó hoa cho Chu Á Kiệt, dùng ánh mắt bảo anh xử lí nó.

Chưa nói đến việc cô không biết người kia nói chỗ cũ là chỗ nào, cho dù biết, cô cũng sẽ không đi. Cô không biết đó là ai, sao biết đó có phải cái hố chờ cô nhảy xuống hay không?

Cô, không bao giờ vì tìm ra chân tướng mà mạo hiểm.

Diệp Y Dung bên cạnh nhìn thấy Cố An Kỳ đưa hoa cho Chu Á Kiệt, hai mắt nhìn chằm chằm Cố An Kỳ rồi lại nhìn bó hoa, dường như muốn nhìn thấu xem trên mặt cô viết cái gì. Đợi đến khi Cố An Kỳ quay đầu, cô ta lại trở về với khuôn mặt tươi cười: “An Kỳ, có người tặng cô hoa à? Ai vậy?”

“Một fan mà thôi…” Cố An Kỳ nhìn sâu vào cô ta , thản nhiên trả lời, sau đó xoay người đi tìm Lâm Hạc Quần thương lượng những điều cần chú ý trong trận đấu. Diệp Y Dung thấy Cố An Kỳ không muốn nhiều lời, không muốn nói tiếp, trong lòng lại chắc chắn người tặng hoa và Cố An Kỳ có điều gì đó khúc mắc. Cô ta nhíu mày, đắc ý nhếch môi.

Cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cô … Diệp Y Dung nhìn bóng dáng Cố An Kỳ bỏ đi , hèn mọn hừ lạnh một tiếng.

“Đếm ngược năm giây trước khi ghi hình, 5, 4, 3…” Đến 2 với 1 thì làm dấu tay ra hiệu bắt đầu.

“《 Ngôi sao thi tài 》, PK không lưu tình.” Hai MC cùng nhau nói.

“Mật Mật này, khách mời hôm nay của chương trình đều là thành viên của bộ phim truyền hình gần đây đó.” MC nam cười nhìn MC nữ nói.

“Đúng vậy, nghe người này người kia nói là có vài người trong số họ gần như không có thời gian hoạt động trùng nhau, hơn nữa tiến độ quay phim cũng nhanh, tôi lo họ không tới được đâu,.” MC nữ tỏ vẻ “Tôi rất lo lắng”.

“Tôi vừa mới nhìn thấy lúc trong cánh gà cô chỉ còn kém không chảy nước miếng mà! Thế nào, được kí tên chưa?”

“A, đáng ghét, chuyện này sao có thể đem lên sân khấu nói chứ ?”

Nữ nhân vật chính không thuận theo không buông tha nói, “Kí tên là tất nhiên rồi, không những thế mỗi người còn ôm tôi một cái ấm ơi là ấm đấy.”

“Ha ha, Mật Mật, khi ra ngoài nhớ chuẩn bị công tác phòng hộ nhé, cẩn thận bị oánh đó. Đoàn làm phim《 Bảo vệ cô bé lọ lem》 của chúng ta sao có thể để cô nói ôm là ôm chứ?” MC nam vừa nói xong, dưới sân khấu vang lên nhiều tiếng vỗ tay, một tiếng lại cao hơn một tiếng, nếu nghe kĩ, có thể nghe thấy có người gọi tên Lâm Hạc Quần.

“Chào mừng đoàn làm phim《 Bảo vệ cô bé lọ lem》 của chúng ta: đạo diễn Lâm Hạc Quần, Trịnh Văn Quân, Diệp Y Dung, và Cố An Kỳ!”

“Xin chào anh Triệu, chị Mật Mật, cùng toàn thể các khán giả và người đang theo dõi chương trình.”

Mấy người từ phía sau chậm rãi đi đến.

Mật Mật là một MC làm việc rất hiệu quả, chỉ chốc lát sau, bằng cách vô cùng hài hước đã giới thiệu lần lượt từng người, trong lúc nói chuyện cũng không bỏ sót một ai: “An Kỳ, đây là lần thứ hai em và Trịnh Văn Quân hợp tác, em có suy nghĩ gì không? Đợi lát nữa hai người ở hai đội đối đầu nhau, em đã chuẩn bị cho sự đối đầu này chưa?”

“Văn Quân là người hợp tác rất tốt, rất hay chăm sóc mọi người trong đoàn làm phim,làm việc cùng với anh ấy khiến người ta rất thoải mái. Để báo đáp cho sự chăm sóc trong khoảng thời gian này của anh ấy, em quyết định ‘Nhịn đau’ đem ‘Đại thuốc bổ’ vô cùng dinh dưỡng này cho anh ấy dùng.” Đôi mắt to của Cố An Kỳ tràn ngập “Hồn nhiên” cùng “Vô tội”, buổi nói chuyện khiến cho khán giả cười liên tục.

Chu Á Kiệt luôn nhìn Cố An Kỳ từ dưới sân khấu, càng cảm thấy không thể nhìn thấu tính cách thật của cô. Cô giống như người hai mặt, trong cuộc sống bình thường tuy không tính là ít nói, nhưng cũng không nhiều, song chỉ cần trên chương trình, cô luôn dí dỏm làm người ta phải chú ý.

Cô khá hiểu được cách đối phó với các câu hỏi bát quái, làm thế nào để trả lời vòng quanh, làm thế nào để điều chỉnh không khí. Cô dường như lúc nào cũng biết nên nói gì trên sân khấu, bản thân biểu hiện như thế nào thì đạt được kết quả tốt nhất.

Cho dù trên sân khấu có bao nhiêu người, cô luôn có thể nâng bản thân lên vị trí cao nhất, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.