Siêu Sao Trở Lại

Chương 153: Hủy diệt




Edit: Sabj

“Khi tôi ở dưới lầu chờ cô thì nhìn thấy tên bác sĩ kia theo sau xe đến bệnh viện.” Chu Á Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội đi tìm hiểu cụ thể, người đó cũng đã bị gọi đến đồn cảnh sát hỏi chuyện rồi.”

“Cô đang nghi ngờ tên bác sĩ kia sao?” Chu Á Kiệt hỏi.

“Không…” Cố An Kỳ lắc đầu, “Không chỉ nghi ngờ, mà tên bác sĩ đó chắc chắn có vấn đề, hay nói cách khác anh ta cũng phải biết chút gì đó… Nếu biết được anh ta là bác sĩ khoa nào thì tốt…”

“Sao lại nói thế?” Chu Á Kiệt hỏi, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, “Ý cô nói chẳng lẽ chính anh ta là người thiết kế chuyện của Nha Nha sao? Vì sao không nghi ngờ Đường Hải Lâm?”

“Ừ, không biết vì sao, nhưng tôi lại có cảm giác đó. Nếu quả thật là do Đường Hải Lâm thì anh ta sẽ không ra tay vào thời gian và địa điểm như vậy. Anh ta có thể thuê ai đó ra tay vào lúc khác để khỏi bị nghi ngờ hơn chứ.” Cô luôn có cảm giác như có như không tên bác sĩ kia có liên quan đến chân tướng sự việc, có lẽ người đó cũng không rõ ván cờ của Nha Nha, nhưng lại bị dùng như quân cờ.

“Tin tức cụ thể chúng ta cũng không cần tìm hiểu đâu, ngày mai các tờ báo lớn sẽ đưa tin.” Chu Á Kiệt nói.

“Ừ.” Cố An Kỳ nhíu mày.

Cố An Kỳ không ngờ Nha Nha đột nhiên lại tung ra một chiêu như vậy khiến cô trở tay không kịp. Cô không biết dạo này Nha Nha suy nghĩ gì mà lại định đối đầu trực tiếp với Đường Hải Lâm dưới tình huống hai bàn tay trắng không có hậu thuẫn, không có sự giúp đỡ.

Nếu đây thật sự là cái bẫy của Nha Nha, như vậy cô ta định cùng Đường Hải Lâm cá chết lưới rách*.

(*hai bên cùng bị hủy diệt)

“Chu tiên sinh, có thể kín đáo tiết lộ chuyện Nha Nha và Đường Hải Lâm đã từng hẹn hò hay không?” Cố An Kỳ hỏi, với thực lực hiện tại của Nha Nha, để đối đầu với Đường Hải Lâm thì còn quá yếu, căn bản là không có phần thắng.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, Cố An Kỳ không quên vào lúc này nên lợi dụng Nha Nha.

“Cái này thì còn phải xem ngày trước họ có ảnh chụp chung hay không đã.” Chu Á Kiệt nói, “Nếu có, tung ảnh lên là chuyện quá đơn giản.”

“Có thể tìm trên Facebook, weibo hay gì đó xem, có lẽ họ sẽ xuất hiện trong ảnh của quần chúng. Còn nữa, một thời gian trước đây Nha Nha thường xuyên ra ngoài uống rượu, nếu tìm ở vài quán bar thì có lẽ sẽ thấy chứng cứ. Có thể sẽ thu được vài manh mối.” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nói, “Có lẽ mấy tấm ảnh đó không có gì mờ ám, hoặc có lẽ cũng xuất hiện vài người khác trong bức ảnh, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau chắc chắn sẽ có điểm bất thường. Dù sao cứ tìm được ảnh đi đã, sau đó dùng Photoshop sửa qua một chút, xóa những người bên cạnh đi thì cũng chẳng là việc gì khó.”

“Chúng ta ở đằng sau thổi gió góp vui, đằng trước cho Đường Hải Lâm và Nha Nha đối đầu với nhau.” Chu Á Kiệt phân tích, “Trước đây cô muốn giữ lại Nha Nha là muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao?”

“Có thể nói như thế, dù sao dùng hai người họ không phải tốt nhất sao?” Cố An Kỳ thờ ơ nói.

Chu Á Kiệt nhíu mày: “Cô định đồng thời tiêu diệt cả hai ngươi hay định diệt cỏ tận gốc Đường Hải Lâm trước?”

“Giữ Nha Nha lại cũng không có uy hiếp gì quá lớn.” Cố An Kỳ không trả lời thẳng mà nói vòng quanh. Hiện tại cô không những không thể tiêu diệt Nha Nha, mà còn phải giúp cô ta một tay. Cố An Kỳ biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng nỗi hận đối với Đường Hải Lâm đã vượt qua cả sỉ nhục mà Nha Nha gây ra cho cô. Nếu cứ để sự việc phát triển như thế này, có lẽ cả Đường Hải Lâm và Nha Nha đều bất lợi, nhưng Đường Hải Lâm sẽ chẳng tổn thất quá lớn, có lẽ lời ngon tiếng ngọt hai ba câu Alice sẽ lại bị anh ta lừa gạt, đây là kết quả mà Cố An Kỳ không muốn nhìn thấy, thứ cô muốn là anh ta phải biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí, nếu có thể, mãi mãi khiến anh ta phải sống trong cảnh túng quẫn, cả đời làm người thất bại.

Dùng cả đời của anh ta bù đắp lại cho tổn thương mà Tiêu Thắng Hinh đã phải chịu đựng, dùng cả đời đau khổ để trả nghiệm lại cảm giác của Tiêu Thắng lúc đó. Qúa công bằng? Đúng không?

Cố An Kỳ muốn gạt bỏ hoàn toàn Đường Hải Lâm, không tiếc trả giá mọi thứ, cho dù giữ lại nhục nhã ngày trước Nha Nha gây ra cho cô cũng không sao. Chu Á Kiệt hiểu rõ dự định của Cố An Kỳ, nhìn vào vẻ mặt của cô. Cố An Kỳ rất điềm tĩnh, lặng lẽ ngồi im, hai mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy cô chỉ như một người ngoài cuộc khoanh tay đứng nhìn, chưa từng tham gia, cũng chưa từng tiếp xúc với bất kì ai.

Mà có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh mà thôi, Chu Á Kiệt lắc lắc đầu, đưa Cố An Kỳ về nhà trọ của cô, sau đó đi chuẩn bị ít tài liệu.

Tin tức về Nha Nha ngày hôm sau đã ùn ùn bị truyền ra ngoài, dù sao thì cô ta cũng là một MC có tiếng tăm, trước đây chưa từng có quan hệ yêu đương với bất kỳ ai, nay đột nhiên lại lộ ra tin tức sinh non, quả thật khiến người ta phải rớt nổ kính mắt*. Các tòa soạn báo lớn vẫn đang tiếp tục đào sâu chuyện này, tìm hiểu xem cha đứa bé là ai.

(*nguyên văn: 跌破眼镜 chỉ sự việc gây bất ngờ, chấn động)

Nha Nha hiện tại đang lấy lý do cần nghỉ ngơi để tránh khỏi ánh mắt truyền thông, nhưng mọi người lại phát hiện trên weibo của cô ta xuất hiện một bài viết rất kì lạ: “Từ trước tới nay tôi chưa từng cầu xin anh điều gì, vì sao lại nhẫn tâm như thế? Vì sao?”

Những lời này của Nha Nha dường như đang ám chỉ người đẩy cô ngã cầu thang và cha đẻ đứa bé có mối liên hệ nào đó. Đây không phải là tình tiết trong phim tám giờ mọi người vẫn muốn xem sao? Mọi người giống như chìm trong bể cẩu huyết, dốc hết sức lực tra xét các nam nghệ sĩ đã từng tiếp xúc với Nha Nha trong khoảng thời gian này.

Ngay lúc đó, một bức ảnh chụp chung của cô ta và Đường Hải Lâm cùng với một cặp tình nhân khác được một phóng viên “vô tình” phát hiện ra. Mặc dù mọi người đều nghi ngờ đó có phải là Đường Hải Lâm hay không, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Dù sao Đường Hải Lâm vẫn gây dựng được danh tiếng vẫn khá tốt đẹp.

Trong khi mọi người còn đang do dự có nên đưa tin hay không thì cuộc sống của Đường Hải Lâm cũng không được thoải mái cho lắm. Nha Nha xảy ra chuyện, bị sinh non, anh ta là người đầu tiên lọt vào danh sách tình nghi bị mời đến sở cảnh sát lấy lời khai. Thậm chí đến thời gian phím trước khẩu cung với quản lý cũng không có anh ta đã bị dẫn đi, bị hỏi rất nhiều chuyện, ví dụ như quan hệ của anh ta và Nha Nha là gì? Có biết Nha Nha đang mang thai hay không? Lúc ấy anh ta đang ở đâu? Ai có thể làm chứng?

Trong lòng Đường Hải Lâm rất hận, lúc đó Nha Nha gọi anh ta đến lấy cái chìa khóa dự phòng, nhưng ai biết cô ta sẽ ngã cầu thang, anh ta thật sự không ngờ Nha Nha dám tàn nhẫn với bản thân để tính kế anh ta, cô ta điên rồi sao? Ngã từ trên cầu thang xuống, kết cục xấu nhất sẽ là “chết”, cô ta không muốn sống nữa sao? Dù gì cô ta cũng đã bị anh ta vứt bỏ, cứ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ là được rồi, vì sao cứ gây ra lắm chuyện như vậy chứ? Có thai thì cứ đi phá là được, việc gì phải kéo cả anh ta xuống nước? Việc gì phải gây xôn xao dư luận? Loại đàn bà chết tiệt.

“Đường Hải Lâm tiên sinh, mời anh phối hợp với cuộc thẩm vấn của chúng tôi, anh và Nha Nha tiểu thư có quan hệ gì?” Viên cảnh sát hỏi lại lần nữa.

“Tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ mới gặp vài lần mà thôi. Cô ta đang muốn vịn vào tôi để leo lên, anh có hiểu không?” Đường Hải Lâm tâm phiền ý loạn, ngay cả hình tượng cũng không duy trì được.

“Vậy anh có suy đoán gì về cha của đứa bé trong bụng cô ấy hay không?” Viên cảnh sát mặt không chút thay đổi, tiếp tục hỏi.

“Làm sao tôi biết được? À, đúng rồi, có thể là Liêu Chính Bình, dù sao hai người họ vẫn vô cùng thân thiết với nhau.” Đường Hải Lâm vì muốn thoát khỏi diện tình nghi mà hắt nước bẩn lên Liêu Chính Bình.

Sau đó cảnh sát lại hỏi anh ta vài chuyện nữa, anh ta đều cố gắng thanh minh cho mình mà đẩy sự nghi ngờ lên người khác.

“Cám ơn sự hợp tác của anh, nếu còn vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh.” Cảnh sát nói.

“Vụ án này có tiến triển gì không? Tôi đã thoát khỏi diện tình nghi chưa?” Đường Hải Lâm khẩn trương hỏi, anh ta đang cực kỳ sợ hãi, lúc Nha Nha ngã xuống quả thật anh ta có ở đó, nhỡ điều tra ra điều này thì anh ta phải làm sao bây giờ? Không, anh ta không hề đẩy Nha Nha, không làm gì cô ta hết, đừng lo, đừng lo.

“Đây không phải chuyện mà anh nên hỏi, nếu còn vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên lạc với anh.” Cảnh sát không chịu tiết lộ một chữ, Đường Hải Lâm đành phải cắp đuôi ra ngoài.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Quản lý của Đường Hải Lâm Văn tiên sinh cau mày hỏi.

“Văn tiên sinh, anh phải cứu tôi, nhất định phải cứu tôi.” Đường Hải Lâm túm chặt lấy áo sơmi của Văn tiên sinh, giống như đang trôi nổi giữa đại dương mênh mông bắt được một cây cọc gỗ.

“Nói rõ ràng mọi chuyện ra đã rồi thương lượng sau.” Văn tiên sinh thúc giục anh ta nói rõ mọi chuyện.

Đường Hải Lâm không giấu Văn tiên sinh chuyện gì, một năm một mười nói ra toàn bộ, cuối cùng còn hung hăng chốt một câu: “Tôi không thể ngờ mụ đàn bà kia âm hiểm đến mức dám làm chuyện này hãm hại tôi.”

“…” Văn tiên sinh nhìn Đường Hải Lâm, sau một lúc im lặng mới nói, “Anh nói với cảnh sát như thế nào?”

“Tôi nói tôi không hề hẹn hò với cô ta, không biết đứa bé trong bụng cô ta là của ai, còn chuyện có mặt ở đó thì tôi nói là tôi đến đài truyền hình để thăm bạn.” Đường Hải Lâm ngu ngốc, nhưng anh ta cũng biết đài truyền hình có lắp camera, cho dù anh ta không nói, sau này chắc chắn cũng sẽ bị điều ta ra.

Văn tiên sinh nghe vậy nhưng vẫn không thở phào nhẹ nhõm: “Anh và Nha Nha có tấm ảnh nào quá thân mật hay không?”

“Ảnh thân mật à? Không có.” Đường Hải Lâm nói, “Với việc này thì tôi luôn cẩn thận, chưa bao giờ chụp ảnh một mình với cô ta, dù sao cô ta cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chơi chán thì bỏ đi.”

Lúc này Đường Hải Lâm căn bản không biết, ảnh của anh ta và Nha Nha đã trở thành tin tức mà báo chí chuẩn bị đăng tải.