“Không nói rõ qua điện thoại được, lát nữa mình đến nhà cậu rồi nói tiếp.” Cố An Kỳ nói.
“Được.” Tiêu Thắng Hinh trả lời.
Cố An Kỳ cau mày, đi đến chỗ ở của Tiêu Thắng Hinh, dọc đường đi cô đều
vẫn cố gắng nhớ lại quan hệ của mình và Tô Dật Phàm, nhưng một chút cũng không nhớ ra.
Vì sao anh từng là người yêu cô mà cô không có một chút trí nhớ nào?
Cố An Kỳ vẫn tiếp tục không tin, cô rất tự tin vào trí nhớ của mình, không thể có chuyện xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không nhớ gì.Theo như lời của Tiêu Thắng Hinh, chắc hẳn cô và Tô Dật Phàm vô cùng thân thiết với
nhau, nhưng vì sao? Vì sao trong trí nhớ của cô không hề có chút kí ức
nào về người kia? Thậm chí có thể nói là trống rỗng? Với cảnh tượng mà
Tiêu Thắng Hinh miêu tả, cô có thể chỉ mặt điểm tên tất cả mọi người,
nhưng chỉ có một mình Tô Dật Phàm là không nhớ chút gì.
Giống như vị trí của anh trong đầu cô đã bị người ta tẩy đi sạch sẽ, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
“Thắng Hinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Cố An Kỳ vừa vào cửa đã hỏi, “Mình và anh ấy có chuyện gì? Sao lại chia tay?”
“Cụ thể chuyện này thì mình cũng không rõ lắm.” Tiêu Thắng Hinh nói, “Sau
khi ra mắt, vốn Tô Dật Phàm được sắp xếp để ra mắt với tư cách là một
nhóm nhạc nam trong nước, nhưng sau đó không biết vì sao, bỗng nhiên Tô
Dật Phàm phải ra nước ngoài phát triển.”
“Ra nước ngoài phát
triển?” Cố An Kỳ nhíu mày, “Chuyện đưa nghệ sĩ đã được huẩn luyện bài
bản trong nước ra nước ngoài đúng là hiếm. Không phải lại phải học lại
toàn bộ ngôn ngữ sao?”
Thường thì công ty sẽ gửi nghệ sĩ ra nước
ngoài phát triển với vài nguyên nhân sau. Thứ nhất, nghệ sĩ này trong
nước không quá nổi tiếng, cho dù tiếp tục phát triển cũng vẫn chỉ ở mức
đó, muốn tìm kiếm đột phá mà được gửi ra nước ngoài. Thứ hai, tính cách, diện mạo của nghệ sĩ có lẽ sẽ được yêu thích ở thị trường nước ngoài,
nhưng nếu công ty nhìn ra điểm này từ trước thì Tô Dật Phàm đã bị đưa ra nước ngoài ngay từ khi bắt đầu đào tạo rồi, sinh sống tại chính nơi đó
thì sẽ học được ngôn ngữ và thói quen sinh hoạt nhanh hơn, nhưng vì sao
lại kéo dài tới lúc sắp ra mắt, khi xác định hết thành viên cho nhóm
nhạc rồi mới đưa anh đi?
Cố An Kỳ trăm tư không thể giải. (Trăm
mối không lời giải: Nguyên văn 百思不得其解 – bách tư bất đắc kỳ giải: đại
khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết.)
“Cái
này thì mình cũng không rõ lắm, mình chỉ nhớ lúc ấy Tô Dật Phàm nói là
muốn ở lại, nhưng phía công ty không đồng ý, hơn nữa dùng hợp đồng ép
cậu ấy ra nước ngoài.” Tiêu Thắng Hinh nói, “Khi đó chẳng khác gì như
muốn lưu đày Tô Dật Phàm, trụ sở bên nước ngoài còn chưa được hoàn
thiện, ngay cả công ty cũng còn đang loay hoay chưa ổn định, các mối
quan hệ vẫn đang trong trạng thái lửng lơ, chưa nhờ cậy được gì. Tô Dật
Phàm đi như vậy chẳng khác gì bị hủy hoại, sau đó không biết cậu ấy đã
cố gắng như thế nào mà cho tới năm thứ ba đã có danh tiếng tại nước
ngoài, được công ty khác mời đi.”
“Mình vì anh ấy muốn ra nước
ngoài mà chia tay sao? Trong quá trình đó có xảy ra chuyện gì bất thường hay không?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.
Mặc dù cô không nhớ rõ cảm
giác hay quyết định lúc ấy là gì, nhưng cô dám khẳng định, con mồi cô đã nhìn trúng cô sẽ không buông tha. Cho dù lúc ấy Tô Dật Phàm có thật sự
bị đuổi ra nước ngoài thì chắc chắn cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần là
cô thật lòng thích một thứ, chắc chắn cô sẽ không dễ dàng buông tay.
Yêu xa tuy rằng không cho cô cảm giác an toàn, nhưng cô tin nếu trong lòng
Tô Dật Phàm có cô chắc chắn sẽ thường xuyên cập nhật tình hình. Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao cô và Tô Dật Phàm lại chia tay?
“Không phải, ” Tiêu Thắng Hinh lắc lắc đầu, “Tô Dật Phàm đã cãi nhau với công ty,
nhưng công ty vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu bắt cậu ấy xuất ngoại,
hơn nữa sắp xếp thời gian rất gấp. Cụ thể bao lâu thì mình không nhớ,
chỉ nhớ Tô Dật Phàm nói gì cũng không chịu đi, khi đó cậu vẫn theo sát
cậu ấy như bình thường.”
“Chuyện khác thường… chuyện khác thường
thì mình không nhớ… nhưng mạo hiểm thì có một chuyện.” Tiêu Thắng Hinh
suy nghĩ rồi nói, “Cũng không biết cậu còn có nhớ hay không, khi Tô Dật
Phàm đang đi ở trên đường thì suýt nữa bị xe đụng, may mà cậu ấy phản
ứng nhanh né được, nhưng vẫn bị xước da.”
“À, đúng rồi, ngày đó
sắc mặt cậu rất khó chịu, cũng không biết vì sao mà không đến bệnh viện
với Tô Dật Phàm. Hôm đó cũng không biết cậu đã đi đâu, sau khi trở về
thì lại khuyên Tô Dật Phàm nên xuất ngoại, sau đó cãi nhau một trận ầm ỹ với cậu ấy.” Tiêu Thắng Hinh nhớ lại, “Lúc ấy mọi người đều hỏi cậu bị
làm sao nhưng cậu không chịu nói. Chỉ nói Tô Dật Phàm nhất định phải đi, khi chưa tạo dựng được con đường riêng của mình thì không được trở về.”
“Mình đã nói như vậy ư?” Cố An Kỳ kinh ngạc nói. Cô không phải người muốn dựa vào người khác để leo lên, cũng không quan tâm đến thân phận địa vị của bạn trai mình, sao cô có thể nói như vậy được?
“Ừ, cậu đã nói như vậy. Sau ngày Tô Dật Phàm đi, mặc dù cậu vẫn tươi cười nhưng trông rất có lệ.” Tiêu Thắng Hinh nói.
“…” Cố An Kỳ im lặng một lúc không nói gì, “Từ khi nào thì mình bắt đầu không nhắc đến Tô Dật Phàm nữa?”
“Ừm, sau khi Tô Dật Phàm đi, thật ra mọi người không ai dám nhắc đến cậu ấy
trước mặt cậu vì trông sắc mặt cậu vẫn không được tốt.” Tiêu Thắng Hinh
nói, “Sau đó vì tinh thần không tốt nên khi biểu diễn trên sân khấu xảy
ra một chuyện ngoài ý muốn, cậu bị ngã từ trên sân khấu xuống. May mà
sân khấu cũng không quá cao nên cậu cũng không có vấn đề gì, chẳng qua
chân bị gãy xương. Rất lâu sau đó, khi có người ngẫu nhiên đề cập tới
thành tích của Tô Dật Phàm ở nước ngoài cậu không hề có chút phản ứng
nào, vì thế mọi người đều nghĩ là cậu không muốn nghe chuyện của cậu ấy
nên đều tự bỏ đi.”
“Cái này mình có ấn tượng, có một thời gian
liên tục có người ở bên cạnh mình lảm nhảm Tô Dật Phàm ở nước ngoài nổi
tiếng như thế nào, vĩ đại ra sao.” Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, chớp chớp mắt, “Nhưng lúc đó trong trí nhớ của mình không hề tồn tại người tên Tô Dật Phàm này nên cũng không biết anh là ai.”
“Điều này thì mình
cũng không biết.” Tiêu Thắng Hinh nói, “Sau đó cuộc sống của cậu quay
trở lại quỹ đạo ban đầu, mình cũng không nhắc lại mấy chuyện này nữa.
Nếu không phải năm nay Tô Dật Phàm đột nhiên trở về, có lẽ mình cũng
quên mất cậu ấy.”
Tiêu Thắng Hinh thật không ngờ không phải Cố An Kỳ cố tỏ ra lạnh lùng để tránh đề tài về Tô Dật Phàm, mà là cô ấy thật
sự không nhớ rõ. Khoảng thời gian Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ yêu nhau đã bị cô ấy quên không sót lại chút gì.
“Mình chỉ biết thế thôi, còn
lại thì không rõ.” Tiêu Thắng Hinh nói, “An Kỳ, không biết mấy thông tin đó có giúp gì được cho cậu hay không.”
“Có, cám ơn cậu, để mình sắp xếp lại một chút.” Cố An Kỳ nói.
Cô cần sắp xếp lại từng chuyện một cho rõ ràng để tìm hiểu rốt cuộc là
chuyện này là như thế nào, cô và Tô Dật Phàm rốt cuộc có quan hệ gì,
ngày trước lúc Tô Dật Phàm gặp chuyện không may, vì sao cô lại mất hồn
mất vía, từng chuyện từng chuyện một cô phải điều tra cho rõ.
“An Kỳ, thật ra có câu này, mình không biết có nên nói hay không…” Tiêu Thắng Hinh do dự.
“Cậu cứ nói thẳng đi.” Cố An Kỳ nói.
“Cho đến bây giờ Tô Dật Phàm vẫn chưa quên được cậu, cậu ấy thật sự rất yêu
cậu…” Tiêu Thắng Hinh nói, “Những kỉ vật của cậu bị công ty bán đấu giá, cậu ấy đều mua lại hết. Nghe nói nhà cậu ấy còn có một phòng dùng để
chứa những vật cậu đã từng sử dụng.”
“Mình không nhớ rõ anh ấy,
cũng không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra lúc trước. Anh ấy có yêu mình
hay không mình không biết, cũng không thể đoán.” Cố An Kỳ lắc lắc đầu,
bây giờ suy nghĩ của cô đang rất hỗn loạn, không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì.
“An Kỳ, ” Tiêu Thắng Hinh nói với Cố An Kỳ đang cố gắng nhớ lại, “Mình rót cho cậu cốc nước nhé.”
“Ừ, cám ơn cậu.” Cô thản nhiên nói, mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Những lời Tiêu Thắng Hinh nói đối với cô mà nói quá mức kỳ quái, về hành động của cô, mối quan hệ với Tô Dật Phàm, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện
khác nữa. Vì sao cô phải làm như vậy? Rốt cuộc thì lúc ấy cô muốn gì mà
lại làm như vậy?
Cô không phải chưa từng hoài nghi Tiêu Thắng
Hinh nói dối, nhưng sau khi kiểm tra nét mặt, hành động của cô ấy lại
phát hiện từng hành động cử chỉ đều không mang một phần giả dối nào,
cách nói chuyện cũng rất tự nhiên, cũng không có hành động nào kỳ lạ.
Cô quen biết Tiêu Thắng Hinh đã lâu, những động tác nhỏ Tiêu Thắng Hinh
làm khi nói dối cô đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lúc này đúng là cô ấy không nói dối.
“Vì sao mình chỉ quên mỗi Tô Dật Phàm? Vì sao chỉ quên một mình anh?” Cô day day huyệt thái dương, thật sự không thể lí giải.
“An Kỳ, nước này.” Tiêu Thắng Hinh đưa một cốc nước cho Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ nói cảm ơn, giơ hai tay nhận lấy rồi từ từ uống.
Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng mang lai cảm giác sảng khoái, Cố An Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại một ít.
Tiêu Thắng Hinh còn nói thêm vài chuyện khác mà cô không quá chắc chắn. Cô
ấy kể lại rất nhiều cảnh tượng, đối với cô dường như đã từng quen biết,
mà lại mang theo một cảm giác xa lạ. Từng lời nói của Tiêu Thắng Hinh cô đều nghe cẩn thận, trong đó có một chuyện khiến cô khá hoang mang, đồng thời nâng cao cảnh giác.
Ngày trước từng có người lái xe suýt
nữa đâm vào Tô Dật Phàm, mà vào lúc đó phản ứng của cô lại là chạy đi
tìm người khác, hay là trong chuyện này có điều gì đó cô chưa biết? Có
lẽ nào… người lái chiếc xe kia liên quan đến lần cô bị rơi xuống vách
núi hay không?
Cố An Kỳ nhăn mày, nghĩ lại tin tức vừa nghe được, im lặng không nói.
Nếu đúng là có liên quan, vậy thì mọi chuyện càng thêm khó giải quyết…