Siêu Sao Trở Lại

Chương 126: Cừu hay là sói?




Edit: Sabj

Không lâu sau, nhân viên tuyên bố bắt đầu tuyển chọn, các nam nghệ sĩ lần lượt đi vào. Không ít người lén liếc về phía này vài lần, thấy Cố An Kỳ ngồi trên ghế giám khảo của “Pamir” thì ít nhiều cảm thấy ngạc nhiên.

“Pamir” làm công tác bảo mật khá tốt, ngoài nhân viên ra thì ít người biết Cố An Kỳ đảm nhận vai nữ chính lần này, khi thấy một diễn viên nhỏ bé hạng hai lẫn giữa đám đạo diễn quốc tế, sắc mặt mọi người dường như đều hơi khó chịu hoặc khinh thường, giống như cho rằng chắc chắn cô đã đi cửa sau.

Cố An Kỳ thu hết phản ứng của họ vào trong mắt, không hề tỏ ra tức giận. Cô biết với địa vị trước mắt của mình thì không đủ tư cách diễn quảng cáo này, nếu không phải giám đốc của “Pamir” coi trọng cô, tuyệt đối cô không thể giành được vai diễn này một cách thuận lợi như vậy. Người khác có nghi ngờ cô thì cũng không phải không có căn cứ.

Từ trước đến nay Cố An Kỳ không quan tâm đến ánh mắt người khác, cho nên cô cũng lười giải thích, người khác hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Chẳng qua hôm nay với tư cách là giám khảo, cô có nhiệm vụ phải thuyết phục được người khác, nếu không những người bị loại sẽ không phục. Xem ra muốn ngồi an ổn ở vị trí này thì trước hết phải làm vài động tác làm nóng cơ thể cái đã.

Khóe miệng Cố An Kỳ hơi hơi cong lên, tuy nhiên cô vẫn không nói gì.

“Vòng thi thứ nhất kiểm tra gu thẩm mỹ thời trang và khả năng nhận diện thương hiệu của các vị.” Cố An Kỳ nói vào micro, “Đợi lát nữa những bộ quần áo mùa đông được ưa chuộng nhất sẽ được đem lên. Trong đó có của ‘Pamir’ và các thương hiệu khác, mời các vị phân loại, sau đó nhận xét điểm đặc sắc của mỗi bộ trang phục. Tối thiểu mỗi người phải nhận xét ba bộ.”

“Chúng tôi tới đây để tham gia tuyển chọn gương mặt đại diện, không phải đến tham gia tuyển chọn nhà thiết kế thời trang” một nghệ sĩ ở dưới bất mãn nói, dường như những lời này cũng đánh trúng vào tâm tư của nhiều người, mọi người đều nhìn Cố An Kỳ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

“Giày da cá sấu là hàng nhái, nếu tôi đoán không sai, chắc là da bò. Quần dài nỉ màu đen của hãng Neil, sản phẩm của mùa đông năm 2009, chất liệu tốt và tôn dáng nên rất được ưa chuộng, áo sơ mi trắng Torbay, sản phẩm của mùa thu năm 2009, được thiết kế bởi nhà thiết kế người Ý Meyer, bó sát người nhưng không thấm mồ hôi, là dòng sản phẩm nổi bật của nhãn hiệu này. Còn có áo khoác kaki caro Hansgrohe này, sản phẩm của mùa xuân 2011, được thiết kế với màu sắc khá táo bạo rực rỡ, các gam màu phối hợp với nhau rất tinh tế, được không ít người trẻ tuổi yêu thích. Caravat là sản phẩm mới nhất của Pamir, hoa văn màu xanh tạo cảm giác thanh lịch, giá trên thị trường hiện giờ là ba ngàn. Về bút máy anh cài trước ngực, hẳn sản phẩm của Shirley vào năm 1996 nhái lại của Yelken, mặc dù Shirley làm giả rất giống nhưng chung quy vẫn không tinh tế bằng sản phẩm năm 1876 của Yelken.” Cố An Kỳ thờ ơ nói rõ ràng nguồn gốc của quần áo phụ kiện “Còn cần tôi nói thêm không?”

“Cô…” Người đó kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ. Cố An Kỳ không xuống tận nơi xem xét cẩn thận mà chỉ quan sát từ xa trang phục của anh. Thế nhưng cô chẳng những nói đúng toàn bộ, mà cái nào hàng thật, cái nào hàng nhái, sản xuất năm bao nhiêu cô đều chỉ ra rõ ràng.

“Đến tham dự tuyển chọn gương mặt đại diện cho công ty thời trang lớn nhất mà không có bản lĩnh thì chẳng phải sẽ khiến người ta cười vào mặt sao?” Cố An Kỳ bình tĩnh nhìn đám người ở dưới, quan sát phản ứng của từng người, “Nếu ai còn bất kì phản đối nào thì xin mời bước ra ngoài.”

Sau việc này, không ai còn dám có dị nghị gì về Cố An Kỳ nữa. Dù sao Cố An Kỳ cũng đã nói đến thế rồi, mọi người đành im lặng, chỉ có thể chịu đựng đợi vòng thi bắt đầu. Vài nhân viên của “Pamir” cười với Cố An Kỳ, dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cố An Kỳ mỉm cười lịch sự đáp lại, không nói gì thêm.

Giành được vị trí gương mặt đại diện này mang đến bao nhiêu áp lực trong lòng cô đương nhiên hiểu rõ.”Pamir” yêu cầu nhân viên cao đến mức nào Cố An Kỳ cũng đã nghe nói, cho dù bạn là ai, chỉ cần làm việc ở “Pamir” thì phải giống Cố An Kỳ vừa rồi, có khả năng phân biệt nhãn hiệu. Vị trí gương mặt đại diện của”Pamir” đối với Cố An Kỳ mà nói là một cơ hội quảng bá hình ảnh rất tốt, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ, vì vậy sau khi giành đươc vị trí này cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Để lần sau có thể tiếp tục đặt quan hệ hợp tác hai bên cùng hài lòng, luyện tập vài bài tập nhỏ như thế này cũng là điều cần thiết.

Nghe qua thì có vẻ rất khó đối với Cố An Kỳ, nhưng thật ra không hề khó nhằn như bề ngoài. Nếu quan tâm đến thời trang, thường xuyên xem tạp chí theo mùa thì sẽ biết cách phân tích xu hướng thời trang của mùa đó, từ đó muốn nghiên cứu sản phẩm hot nhất cũng không phải việc khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn đầu cơ trục lợi* thì phải biết cách bắt được vài chi tiết nhỏ.

(*dùng sự khôn lỏi để đạt được lợi ích)

Thương hiệu là do con người sáng tạo ra, mang màu sắc cố định cá nhân, các thương hiệu lớn đều có sở thích riêng, giống như chiếc áo khoác kaki caro này.

Cố An Kỳ quan sát hành động của những người bên dưới, khi nhìn thấy Đường Hải Lâm, cô nở nụ cười lạnh lùng, cô đúng là không ngờ Đường Hải Lâm lại dùng tới chiêu này.

Đứng cạnh Đường Hải Lâm là một nam nghệ sĩ đeo kính râm cao xấp xỉ anh ta. Người đó luôn nói thầm gì đó, miệng mở ra rồi lại đóng vào, dường như là đang nói với Đường Hải Lâm, còn Đường Hải Lâm vẻ mặt khinh khỉnh kiêu ngạo hếch mặt lên, không thèm để người kia vào mắt như đó là vệ sĩ của anh ta không bằng.

Cố An Kỳ gật gật đầu nhìn cặp đôi này, cô cũng vốn không trông đợi việc Đường Hải Lâm sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Anh ta được sắp xếp cho một hai người đứng bên cạnh giúp đỡ cũng là chuyện thường tình. Sao cô có thể quên thế gian lận là thủ đoạn phổ biến trên thế giới này chứ? Cuộc thi này không hề có quy định không thể “giúp đỡ lẫn nhau”, cho nên xét theo một mức độ nào đó mà nói thì cũng coi như đã dung túng cho hành vi này rồi.

Cố An Kỳ nhướn mi, khóe miệng thờ ơ cong lên, Đường Hải Lâm, anh đừng bị loại quá sớm, tôi đã chuẩn bị vài thứ cho anh đây. Xem ra đã đến lúc tiến hành bước thứ hai, Cố An Kỳ trầm ngâm nhìn vào một góc.

“A…” Lông mày Cố An Kỳ khẽ nhíu lại, dùng tay chống đầu.

“An Kỳ tiểu thư, cô ổn chứ, có khó chịu ở đâu không?” Nhân viên bên cạnh hỏi.

“Xin lỗi, có thể cho tôi một ly nước ấm không? Cám ơn.” Cố An Kỳ dùng tay phải ôm đầu, miễn cưỡng cười nói.

“Được, cô chờ một chút.” Người kia nói rồi nhanh chóng đi về phía phòng nghỉ của nhân viên.

“Cô không sao thật chứ?” Đạo diễn Khưu Chính Bình hỏi.

“Tôi không sao, chẳng qua bị chứng đau đầu ngắt quãng* mà thôi.” Cố An Kỳ ôm đầu, có vẻ như rất khó xử nói.

(*đau đầu ngắt quãng: hai, ba ngày mới đau một lần)

“Như thế này đi, sau khi vòng thi kết thúc cô hãy tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát.” Quản lý của “Pamir” thân thiết nói.

“Vâng, cám ơn.” Cố An Kỳ lịch sự nói, gật đầu với cô ấy bày tỏ sự cảm ơn.

“An Kỳ tiểu thư, trà của cô.” Nhân viên nói.

“A, cám ơn cô.” Cố An Kỳ mỉm cười, chậm rãi đưa ly trà có độ nóng vừa phải đến bên miệng, từ từ uống hết.

Dùng ly trà che tầm mắt của người khác, đôi mắt cô trống rỗng nhìn vào bên trong. Không giống các giám khảo khác đang múa bút thành văn ghi chép hay phân tích cái gì đó, cô chỉ bình tĩnh lạnh nhạt nhìn những nghệ sĩ bối rối đi tới đi lui trên sân khấu.

Không ngoài dự đoán của Cố An Kỳ, Đường Hải Lâm vượt qua vòng thi đầu tiên, mà nam nghệ sĩ đứng bên cạnh anh ta cũng thế.

Đường Hải Lâm và nam nghệ sĩ kia vô cùng hiểu biết về thiết kế cũng như xuất xứ của trang phục, trình bày cực kì rõ ràng rành mạch. Đường Hải Lâm miệng lưỡi trơn tru đang phân tích cái nhìn của mình đối với vài thương hiệu, sau đó như vô tình dìm chúng xuống để nhân cơ hội đó nâng “Pamir” lên. Cố An Kỳ không hề quan tâm màn ba hoa chích chòe của Đường Hải Lâm, nhưng ngược lại lại có hứng thú với con cừu nhỏ bên cạnh anh ta. Người đó rõ ràng có năng lực hơn hẳn Đường Hải Lâm, bài thuyết trình của Đường Hải Lâm cũng là anh ta dạy, nhưng trong lúc đang nói về thương hiệu “Dale”, anh ta”dường như” quá lo lắng nên nói sai một từ. Mặc dù đã lập tức sửa lại, nhưng ấn tượng vẫn bị giảm đi, không được cao như của Đường Hải Lâm.

Mọi chuyện thật sự trùng hợp như vậy sao? Cố An Kỳ nheo mắt, dường như rất có hứng thú nhìn cuộc chiến trên sân khấu.

Đây có phải cừu thật không? Hay là sói đội lốt cừu? Con cừu này có cắn ngược lại con sói hay không? Hiện giờ cô rất có hứng thú quan sát mọi chuyện, cũng rất mong chờ hành động tiếp theo của người đeo kính đen kia.

Sau khi danh sách được công bố, mọi người dần dần tản ra, đi nghỉ ngơi mười phút chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo. Vừa rồi mọi người thấy Cố An Kỳ dường như hơi khó chịu nên để cô đi nghỉ ngơi một lát, bao giờ bắt đầu lại gọi cô.

Cố An Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích. Nhân viên đưa cô đến phòng nghỉ của nhân viên rồi đóng cửa lại. Cố An Kỳ lập tức thu lại biểu hiện đau đớn, hờ hững nhìn vào một cái hộp nhỏ rồi cười nhạt.

Sabj: Hôm nay ta vừa xem lại từ khoảng sửa lại xưng hô của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân thì phát hiện ra rất nhiều lỗi. Mặc dù ta đã beta trước khi post nhưng có thể do buồn ngủ hoặc không nhìn kỹ hoặc do n lý do khác mà không thể tìm ra hết các lỗi. Vì vậy mong mọi người khi đọc truyện nếu có phát hiện lỗi sai do đánh máy, sai chính tả, câu cú nghe chưa thuận thì hãy comt hộ dưới hộ ta. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều.