Cố An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh nói chuyện phiếm quên trời quên đất, màn đêm buông xuống lúc nào
không hay, Cố An Kỳ không muốn nửa đêm lại phải về nhà trọ nên ở lại
trong căn phòng ngày xưa của mình nghỉ ngơi một đêm.
Ở trong
căn phòng quen thuộc, nằm trên chiếc giường lớn đã ngủ không biết bao
nhiêu năm nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, lăn đi lăn lại cuối cùng mất ngủ.
Thật ra vừa rồi mặc dù cô đã nói kế hoạch cho Tiêu Thắng Hinh, nhưng không
tiết lộ toàn bộ, cũng không có nói cho cô ấy biết phải làm gì. Cô chỉ
nói một cách mơ hồ rằng mình có biện pháp lật đổ Đường Hải Lâm, nếu kiên nhẫn, cô sẽ có cách xoay chuyển tình thế. Cô không nói chi tiết, bởi vì cô biết có một số việc cho dù cô nói cho Tiêu Thắng Hinh, chưa chắc
Tiêu Thắng Hinh đã hiểu, mà cũng chưa chắc đã chấp nhận.
Nhìn lên trần nhà vẽ chi chit những ngôi sao, trong lòng cô âm thầm thở dài. Cô
hồi tưởng lại dáng vẻ ngày trước Tiêu Thắng Hinh và Đường Hải Lâm hạnh
phúc bên nhau, tay trong tay đi đến trước mặt cô, lại nghĩ tới nay Đường Hải Lâm dùng thủ đoạn hạng ba này hại Tiêu Thắng Hinh, trong lòng cảm
thấy đè nén.
Đây cũng là một trong những lý do khiến cô cố chấp
đến tận bây giờ không muốn yêu đương. Thứ tình cảm này quá mức mỏng
manh, đâm một phát là đứt, hơn nữa thật sự tâm tư của cô không còn chỗ
trống để chứa điều gì khác ngoài làm việc. Cô có lẽ quả thật là người
nhát gan thiếu cảm giác an toàn, thoạt nhìn như rất can đảm, rất nhiều
chuyện người ta đến thử còn không dám nhưng cô dám làm, song thực ra cô
chỉ là một người sợ bị tổn thương, không dám chạm đến thứ gọi là tình
yêu.
Ai, nghĩ mấy thứ đó có tác dung gì, bây giờ không phải vẫn
rất tốt sao? Thế giới này sẽ không vì cô một mình, vì cô dừng lại mà hết nhộn nhịp.”Cảnh còn người mất” có lẽ chính là tâm trạng bây giờ của cô…
Rõ ràng mọi sự vật xung quanh cô đều vẫn như vậy, nhưng cô lại thay đổi.
Thay đổi thể xác, thay đổi cơ thể, lại trải qua rất nhiều chuyện. Những
thứ vốn thuộc về cô nay lại trở thành vật sở hữu của người khác. Những
thứ cô vốn nghĩ là tốt đẹp, lại chỉ có vỏ ngoài giả dối.
Cho dù
bây giờ đã trở lại địa điểm ban đầu, cô vẫn không thể hòa nhập với nó.
Tâm tình thay đổi khiến cô cảm thấy xa lạ với nơi vốn rất quen thuộc,
lăn lộn một đêm, làm thế nào cũng không ngủ được.
Sáng hôm sau,
cô dậy sớm tắm rửa một chút. Tiêu Thắng Hinh còn dậy sớm hơn cả Cố An
Kỳ, làm điểm tâm cho cô. Điểm tâm là cháo nóng và trứng ốp lếp ưa thích
của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ mỉm cười, cầm một phần, khen tài nghệ nấu ăn của
Tiêu Thắng Hinh vẫn không hề giảm sút.
Ăn xong điểm tâm, cô chuẩn bị trở lại căn hộ. Tính thời gian, bây giờ về nhà là vừa vặn. Chu Á
Kiệt khoảng một tiếng nữa sẽ đến nhà đón cô.
“An Kỳ, cám ơn cậu.” Tiêu Thắng Hinh nói.
“Được rồi, ngày hôm qua cậu đã nói bốn mươi lăm lần rồi, nói nhiều những lời
này chẳng có ý nghĩa gì cả.” Cố An Kỳ mỉm cười, cầm túi xách đi ra
ngoài, “Cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa chắc mình không thể đến
được, có chuyện gì thì gọi thẳng điện thoại cho mình, đúng rồi, đừng
nhắn tin hay để lại hộp thư thoại. Mình không có mấy thói quen này.”
“Ừ, mình biết rồi.” Tiêu Thắng Hinh nói.
Cố An Kỳ mỉm cười, nói xong thì đi ra ngoài. Kỳ thật không phải cô không
quen nghe hộp thư thoại, mà chỉ sợ điện thoại bị trộm thì không hay cho
lắm. Cô luôn là người làm việc cẩn thận, dưới bất kì tình huống nào cô
cũng sẽ không để lại nhược điểm. Cố An Kỳ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không
có bất kì cảm xúc nào, chỉ yên lặng đi lên lầu.
“Linh cái leng
keng linh cái leng keng đông” chuông di động vang lên, Cố An Kỳ nhìn tên người gọi trên màn hình, khóe miệng hơi cong lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“Tôi là Chu Á Kiệt, tôi đã ở dưới nhà, cô chuẩn bị xong thì xuống đây đi.”
Cách nói chuyện của Chu Á Kiệt hơi cứng ngắc như đang có chuyện không
hài lòng.
“Cho tôi 5 phút, tôi xuống ngay đây.” Cố An Kỳ nói.
“Được.” Chu Á Kiệt cũng không nhiều lời, nói xong lập tức ngắt máy.
Cố An Kỳ về tới nhà, sau khi thay quần áo thì lập tức đi xuống. Tất nhiên
cô nghe ra được cảm xúc trạng Chu Á Kiệt hôm nay không ổn định, chẳng
qua lý do vì sao thì không nằm trong phạm vi cô có thể suy đoán.
“Hôm nay cô phải đến ‘Pamir’ xem casting.” Chu Á Kiệt nói.
“À.” Cố An Kỳ thờ ơ gật đầu, không nói gì thêm.
“Trong đó có Đường Hải Lâm.” Lông mày Chu Á Kiệt nhíu lại, bổ sung một câu.
“À…” Cố An Kỳ vẫn trả lời lạnh nhạt như trước, dường như có gặp Đường Hải Lâm hay không cũng chẳng liên quan đến cô.
Chu Á Kiệt đợi Cố An Kỳ trả lời, nhưng đợi mãi cẫn chưa nhận được câu trả
lời anh muốn: “Không phải cô rất hận anh ta sao? Sao hôm nay…”
“Sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy chứ gì?” Cố An Kỳ cười khẩy, “Công việc
là một chuyện, cảm xúc cá nhân lại là một chuyện khác, hai chuyện này
tôi phân biệt rất rạch ròi. Hơn nữa, anh ta có tới tham gia tuyển chọn
hay không thì có liên quan gì đến tôi? Chu tiên sinh không phải hy vọng
tôi có thể bình tĩnh đối mặt với ‘Tiền bối’ Đường Hải Lâm hay sao? Sao
bây giờ lại khiêu khích tôi xông lên?”
“Cô…” Chu Á Kiệt sững sờ,
vốn anh tưởng với dáng vẻ oán hận, tức giận ngút trời của Cố An Kỳ lần
trước thì lần này chắc cũng sẽ giận dữ đến đầu bốc khói, nhưng anh không ngờ Cố An Kỳ lại bình tĩnh như vậy.
“Chu tiên sinh, tôi muốn xác định rõ với anh một chuyện.” Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp “Có lẽ ngày đó tôi hơi luống cuống, hơi xúc động thật, nhưng việc gì nên làm,
việc gì không nên làm tôi vẫn hiểu rõ ràng. Tôi đã nói rồi, ngày đó sau
khi trút hết ra ngoài tôi đã đè chuyện này lại, không để cho nó ảnh
hưởng đến cảm xúc của tôi. Những lời này tôi không phải thuận miệng nói
mà là thật lòng.”
“Cô đã tự hiểu được như thế thì tôi sẽ không nói thêm nữa, tự cô lo liệu đi.” Chu Á Kiệt rầu rĩ nói.
“Ừ.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, não cũng bắt đầu hoạt động. Lời dặn của Âu Dương Thừa vẫn văng vẳng bên tai, anh muốn Cố An Kỳ giúp Đường Hải Lâm
gian lận để anh ta giành được vai nam nhân vật chính. Chẳng qua, cô
không định để Đường Hải Lâm giành được dễ dành như vậy…
Đôi mắt Cố An Kỳ hơi hơi nheo lại, khóe miệng nở một nụ cười khinh bỉ.
Vị trí của Đường Hải Lâm ở đâu sao cô có thể không rõ. Diễn xuất nhiều
nhất cũng chỉ đạt sáu trên mười, diện mạo tuy cũng tốt, nhưng trong giới người có diện mạo xuất sắc không hề ít, so với Hàn Dịch Phong và Tô Dật Phàm, anh ta chẳng là gì. Còn vì sao anh ta lại nổi tiếng như vậy, đối
với Cố An Kỳ mà nói, vĩnh viễn đều là câu hỏi không có lời giải.
Đường Hải Lâm ơi Đường Hải Lâm, nếu anh ta đã tự mình dâng đến cửa thì sao cô còn phải khách sáo?
Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nên xử lý Đường Hải Lâm như thế nào trong lòng
cô tất nhiên đã có tính toán, không cần người khác phải bày mưu tính kế
hộ.
Nếu cô không lột được một lớp da của Đường Hải Lâm thì đã quá uổng phí thời gian bao nhiêu năm cô lăn lộn trong giới giải trí.
“Đến rồi, xuống xe đi.” Chu Á Kiệt ngắn gọn nói.
“Ừ.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói, cả người đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Hôm nay “Pamir” mời khá nhiều nam nghệ sĩ để tham dự lần tuyển chọn nam
diễn viên chính lần này. Cố An Kỳ làm nữ nhân vật chính nên cũng được
mời đến làm giám khảo.
Cố An Kỳ không thích đi đường lớn đông
người, cố ý chọn đường nhỏ đi tắt vào phòng họp. Đang đi trên tầng ba
của”Pamir”, cô loáng thoáng nghe thấy đằng trước vang lên tiếng nói
chuyện của người nào đó, bước chân cô dần dần chậm lại, nheo mắt lại bí
mật nhìn về phía kia.
“Hải Lâm, lần này cậu nên biểu hiện cho tốt, phải nắm được cơ hội này.”
“Hừ, diễn cùng với bình hoa kia thì có gì thú vị?” Cách nói chuyện của Đường Hải Lâm có ý xem thường Cố An Kỳ “Sao tôi có thể phát huy khả năng diễn xuất chứ?”
Cố An Kỳ nghe thấy chẳng những không tức giận mà còn
suýt nữa thì cười to, Đường Hải Lâm không biết xấu hổ còn dám nói cô là
bình hoa? Còn nói diễn cùng cô thì không thể phát huy khả năng diễn
xuất? Cố An Kỳ lắc lắc đầu, ngay cả Tô Dật Phàm cũng không dám nói với
cô câu này. Dám nói diễn cặp với cô thì không phát huy được khả năng,
chỉ sợ cũng cũng chỉ có anh bạn trước mắt này.
Đúng là tự đánh giá quá cao bản thân…
“Cô ta có phải bình hoa hay không cũng không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần nhớ vai diễn này có thể nâng đỡ cho cậu là được.”
“Ừ, tôi sẽ cố hết sức. Chẳng qua chỉ là quảng cáo điện ảnh mà thôi, tiểu Case*”
(*tiểu case: chỉ những việc nhỏ, dễ giải quyết)
Đường Hải Lâm không thèm để ý trả lời, lại còn chèn thêm cả ngoại ngữ. Cố An
Kỳ suýt nữa bị anh ta làm tức quá hóa cười, quả thật càng ngày càng
không rõ sao “Hoa Dương” lại muốn nâng đỡ tên này lên.”Pamir” là công ty có thương hiệu nổi tiếng quốc tế, có biết bao nhiêu người muốn có cơ
hội được đóng quảng cáo này? Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí này
không buông? Anh ta thì hay rồi, cho mình là nhất, khinh thường bộ phim
điện ảnh của “Pamir”.
Đường Hải Lâm và quản lý của anh ta đứng
nói chuyện một lát rồi rời đi. Cố An Kỳ lúc này mới xuất hiện, tiếp tục
đi về phía phòng họp.
Cô là giám khảo tới thứ ba, ngồi trên ghế
giám khảo không ngờ gặp lại rất nhiều người quen cũ. Đó đều là các đạo
diễn và giám sát sản xuất quốc tế đời trước đã từng hợp tác với cô, Cố
An Kỳ cảm thấy kinh ngạc, bây giờ cô mới biết “Pamir” coi trọng quảng
cáo lần này đến mức nào.
Cô đơn giản chào hỏi mấy vị đạo diễn và
giám sát sản xuất đó, mấy người đó cũng thân thiện đáp lại. Trong đó có
mấy người là người nước ngoài, Cố An Kỳ cũng tận dụng dùng tiếng mẹ đẻ
của họ để nói chuyện. Tóm lại ở đó có bao nhiêu người ngồi thì Cố An Kỳ
chào hỏi bấy nhiêu, vô cùng chu đáo, không lạnh nhạt một ai. Cố An Kỳ
hàng năm quay phim ở nước ngoài, vài câu ngoại ngữ đơn giản cô có thể
đối phó, hơn nữa đã hiểu rõ tính cách của họ nên nhanh chóng trở nên
thân thiết.
Tiếp theo vài người của “Pamir” lần lượt đến, sau đó chuẩn bị bắt đầu tuyển chọn.
Cố An Kỳ nheo mắt, khóe miệng khẽ cong lên, trò hay, chỉ mới bắt đầu thôi.