Sau khi kết thúc buổi
thảo luận, Tô Dật Phàm lập tức theo Dương Văn Lâm rời đi. Lịch trình của anh đã bị xếp kín, vẫn còn rất nhiều việc mới kết thúc công việc hôm
nay. Cố An Kỳ nhìn bóng dáng anh rời đi, không đi theo mà ở lại giúp đỡ
chỉnh sửa lại tài liệu.
“An Kỳ, giữa cậu và Dật Phàm có phải
có gì đó hay không? Hình như cậu rất sợ anh ấy?” Dư Quả nằm úp sấp trên
bàn, tò mò xem xét Cố An Kỳ.
“Hửm? Vì sao lại cảm thấy như vậy?”
Cố An Kỳ tỏ vẻ vô tư hỏi, trong lòng vang lên hồi chuông báo động mãnh
liệt, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?
“Ừm, hình như hôm nay cậu có vẻ ít nói hơn, hơn nữa còn hơi bị trói buộc.” Dư Quả sáp lại,
như muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của Cố An Kỳ.
“Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi, mình không hề né tránh hay có quan hệ gì với anh Dật Phàm
hết.” Cố An Kỳ thản nhiên nói xong lại cúi đầu sắp xếp chồng sách, trên
mặt không có điểm gì bất thường.
“Ồ? Ảo giác…à?” Dư Quả nheo mắt lại, khi liếc nhìn Cố An Kỳ khóe miệng mang theo nụ cười quái dị.
Trần Văn Nhã vỗ đầu Dư Quả: “Được rồi, Quả Tử, đừng nhiều chuyện nữa, thu
dọn trước đi. An Kỳ, cám ơn cậu đã ở lại giúp, nếu không nói không
chừng…”
“Mình cũng có giúp được gì đâu, đừng nói kiểu long trọng
như vậy.” Cố An Kỳ mỉm cười, tùy ý nói, “Hôm nay dù sao mình cũng không
còn việc gì, ở đây cũng chẳng sao.”
Hôm nay Cố An Kỳ cũng không
phải không có công việc, chẳng qua đều đã bị Chu Á Kiệt hủy hết. Lần
trước Chu Á Kiệt thấy cảm xúc Cố An Kỳ không ổn định, sợ cô không kiểm
soát được cảm xúc mà xảy ra chuyện không hay, nên đã hủy bỏ vài lịch
trình để cô nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại tâm trạng, ngẫm lại xem
tương lai nên đi như thế nào, mục tiêu của mình rốt cuộc là gì.
Thật ra việc làm này của Chu Á Kiệt chẳng có ý nghĩa gì mấy, ngày hôm qua Cố An Kỳ đã điều chỉnh lại tốt tâm trạng của mình rồi, người luôn lấy lí
trí làm chủ như cô mất kiểm soát một lần cũng đủ làm cô tỉnh lại, sao có thể lại liều lĩnh va chạm với người khác chứ?
Cho dù trong lòng
có thù oán sâu đậm gì cô cũng sẽ không nói ra miệng. Chỉ cần để nỗi hận
đó dần dần, dần dần ngấm vào trong máu, nhập vào trong xương tủy là
được. Cô nên tránh ở một nơi bí mật gần đó để che giấu bản thân, chờ đợi thời cơ thích hợp chứ không phải lỗ mãng làm ầm ĩ ở đây.
Cố An
Kỳ không phản đối Chu Á Kiệt tự quyết định, nhưng cũng không tán thành.
Anh suy nghĩ cho bản thân, nhưng không hề để tâm đến tính cách của cô.
Quan hệ giữa họ dùng lợi ích để duy trì, nhưng cũng cần sự tín nhiệm.
Chu Á Kiệt làm như vậy hiển nhiên là không hề tín nhiệm Cố An Kỳ một
chút nào, hơn nữa anh cũng không tin cô có khả năng kiểm soát sự thù hận hay giận dữ.
Hôm nay lịch trình ít nên Chu Á Kiệt đã kết thúc
công việc của Cố An Kỳ, muốn đưa cô về nhà. Cố An Kỳ biết lý do vì sao
anh làm vậy, nhưng lại không vạch trần dụng ý của anh, chỉ lặng lẽ dựa
vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chu Á Kiệt luôn bí mật xem xét Cố An Kỳ, thật ra , hôm nay Cố An Kỳ đã tỉnh táo hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, cả người thoạt nhìn như đã khôi phục trạng thái ban đầu. Nếu
không phải Chu Á Kiệt vẫn nhớ như in khuôn mặt đáng sợ oán hận lúc đó
của Cố An Kỳ, chắc anh sẽ nghĩ trí nhớ mình có vấn đề. Chẳng qua anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Cố An Kỳ, tin tưởng cô sẽ không ra loại
chuyện gây tổn hại mặt mũi.
Chu Á Kiệt vẫn không thể nhìn thấu Cố An Kỳ, cô là một diễn viên xuất sắc, nếu cô đã muốn ngụy trang thì Chu Á Kiệt tuyệt đối không thể đoán được suy nghĩ của cô, cho nên anh chỉ có
thể dùng tới chiêu này, dùng thời gian mài mòn sự oán hận trong lòng Cố
An Kỳ.
“Chu tiên sinh, có chuyện gì sao?” Cố An Kỳ không chút để ý nói, ngay cả mí mắt cũng chưa mở.
“Không có gì.” Giọng nói Chu Á Kiệt vẫn bình thản như trước, chẳng qua đại não lại bắt đầu suy nghĩ.
“Ừ…” Cố An Kỳ cũng không nhiều lời, thay đổi góc độ rồi tiếp tục ngủ. Chu Á
Kiệt có nghi ngờ hay giở thủ đoạn nhỏ với cô thì cô cũng chẳng quan tâm, nhưng cô không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm khi ngủ, cảm
giác đó khiến cô không thể ngủ được, như bị kim châm ở sau người, rất
khó chịu.
Xe nhanh chóng chạy tới nhà Cố An Kỳ, Chu Á Kiệt vẫn ở
dưới lầu, cho đến khi tận mắt thấy Cố An Kỳ bước vào tòa nhà đi lên cầu
thang mới yên tâm rời khỏi.
Kỳ thật Chu Á Kiệt không biết lúc ấy
Cố An Kỳ vẫn chưa vào nhà. Cô vẫn đứng sau cây cột, thấy Chu Á Kiệt đã
đi cô mới lén đi từ con đường nhỏ ra ngoài.
Cố An Kỳ vẫn không
thể yên tâm Tiêu Thắng Hinh. Dáng vẻ bơ vơ, suy sụp khi đó của Tiêu
Thắng Hinh vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ của cô. Với dáng vẻ như vậy cô
rất lo cho trạng thái tinh thần của cô ấy. Thật ra, đây không phải lần
đầu tiên Cố An Kỳ phát hiện Tiêu Thắng Hinh muốn tìm đến cái chết, trên
cổ tay cô ấy đã có hai, ba vết sẹo mờ nhạt. Thoạt nhìn chỉ như những vết thương bình thường, nhưng thực ra vết cắt lại rất sâu, tựa như mọi
người muốn dồn cô ấy vào chỗ chết, nếu không phải mệnh cô ấy lớn, tránh
khỏi động mạch chủ thì không biết cô ấy đã chết biết bao nhiêu lần.
Những biểu hiện gần đây của Tiêu Thắng Hinh đang tố cáo một điều —— Tiêu Thắng Hinh đang muốn tự tử, gần đây đã có khuynh hướng tự hành hạ bản
thân , Cố An Kỳ lo cho Tiêu Thắng Hinh một mình ở trong biệt thự, cô rất sợ Tiêu Thắng Hinh nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà tự sát.
Tiêu Thắng Hinh chỉ là tin sai người nên bị Đường Hải Lâm lừa mà thôi. Có lẽ chuyện này xảy ra cũng có một phần trách nhiệm của Tiêu Thắng Hinh, nếu cô không bất cẩn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra một cách tự nhiên như vậy, nhưng dù sao cô cũng chỉ là người bị hại.
Sai lầm không phải do cô, mà do Đường Hải Lâm. Cô không nên sống trong hối hận, trong đau khổ, không nên để tên Đường Hải Lâm tiếp tục khoác vẻ ngoài giả
nhân giả nghĩa, u buồn thâm tình lừa bịp mọi người.
Tiêu Thắng
Hinh cho dù tự làm mình bị tổn thương, Đường Hải Lâm nghe được cũng sẽ
chẳng đau lòng cho cô. Chỉ sợ nếu biết, anh ta sẽ cười nhạo cô, nói cô
ngu, cười cô ngốc.
Đường Hải Lâm, tên cặn bã đó sao có đủ tư cách khiến Tiêu Thắng Hinh phải tự hành hạ chính mình?
Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ không mang theo chút độ ấm nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, giống như Đường Hải Lâm đang đứng trước mặt cô. Từ cơ
quan ở hòn non bộ, Cố An Kỳ lại đi vào khu biệt thự từ cửa sau. Chẳng
qua lần này cô không lấy chìa khóa mở cửa mà gõ gõ cửa.
“Ai đó?” Tiêu Thắng Hinh cảnh giác kêu.
“Thắng Hinh, là mình, An Kỳ.” Cố An Kỳ nói, ngữ điệu cực kì bình tĩnh.
“Huyên Di, à không, An Kỳ…” Tiêu Thắng Hinh bịt kín miệng, nhanh chóng sửa lời rồi kéo Cố An Kỳ vào phòng, “Đi vào nói chuyện đi.”
“Ừ.” Cố An
Kỳ cầm vài thứ đi theo Tiêu Thắng Hinh, “Đây, xôi gà lá sen cậu thích
nhất này, mình mua lúc đi qua đường Dương Khang nên vẫn còn nóng, mau ăn đi.”
Tiêu Thắng Hinh nhận lấy, nhưng không lập tức mở ra ăn mà
cúi đầu khẽ hỏi: “An Kỳ… Cậu… Cậu không trách mình sao? Chuyện mình đã
làm sai…”
“Trách cậu gì chứ? Cậu có gì để mình phải trách sao ?
Cậu cũng đã định cảnh báo mình nhưng lại xảy ra chuyện như vậy thì không thể tránh được. Quên đi, dù sao bây giờ mình đang sống rất tốt, đừng
nói chuyện lúc trước nữa. Có lẽ đây cũng là kiếp nạn mà mình tránh cũng
không được.” Cố An Kỳ mỉm cười, hơi chua xót nói. Nếu cô không rơi xuống vách núi đen, không có “sự cô ngoài ý muốn” thì có lẽ, hiện tại cô vẫn
đang đứng trên đỉnh vinh quang của giới giải trí mà diễn phim của cô,
hưởng thụ sự tán thưởng của mọi ngươi, thoải mái trải qua cuộc sống minh tinh.
Đúng, ban đầu khi nghe được tin này, ngoài sự khó có thể
chấp nhận ra thì quả thực cũng có hơi giận cá chém thớt Tiêu Thắng Hinh, nhưng đã qua một buổi tối, cộng thêm phải chứng kiến cuộc sống khó khăn của Tiêu Thắng Hinh lúc này, trong lòng cô không còn tồn tại nhiều cảm
xúc tiêu cực như vậy nữa.
“An Kỳ… Xin lỗi.” Tiêu Thắng Hinh nói xong cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi, đã nói đây không phải lỗi của cậu rồi, đừng ủ rũ như vậy nữa. Mau
ăn cơm đi, ăn xong mình có chuyện muốn thương lượng với cậu.” Cố An Kỳ
cười, vỗ vỗ vai cô.
“An Kỳ, chuyện gì? Cậu nói thẳng đi.” Tiêu Thắng Hinh hỏi, “Nếu có thể làm mình chắc chắn sẽ giúp cậu.”
“Ăn xong nói sau, không việc gì phải vội.” Cố An Kỳ từ từ nói, giúp Tiêu Thắng Hinh mở mấy hộp thức ăn ra.
Làm việc không thể nóng vội, không thể chỉ vì lợi ích trước mắt. Nếu lo
lắng quá mức thì sớm muộn cũng phá hỏng mọi chuyện. Mọi chuyện sẽ đến từ từ, cũng phải từ từ cân nhắc. Nếu muốn thắng người khác, vậy trước hết
phải giữ vững bước chân, làm chủ nhịp điệu bản thân, sau đó mới có thể
nghĩ cách tấn công người khác.
Tiêu Thắng Hinh nhìn Cố An Kỳ rồi
ngoan ngoãn ăn cơm, cô biết tính tình của Cố An Kỳ, nói một là một, nếu đã nói thảo luận sau khi ăn thì trước lúc ăn sẽ không để lộ nửa chữ.
Tiêu Thắng Hinh nhanh chóng ăn hết đồ ăn rồi mới hỏi: “An Kỳ, rốt cuộc
có chuyện gì? Mình có thể giúp gì cho cậu không?”
Cố An Kỳ mỉm cười nói: “Thắng Hinh, mình chỉ muốn hỏi cậu, cậu có hận Đường Hải Lâm hay không, có muốn trả thù không?”
“Mình muốn, tất nhiên là mình muốn, cho dù trong mơ mình cũng muốn trả thù,
mình hận không thể lột da, rút gân anh ta, để anh ta cũng nếm thử mùi vị bị người ta phỉ nhổ, chỉ trỏ, thân bại danh liệt.” Tiêu Thắng Hinh
nghiến răng nghiến lợi nói, hiển nhiên là cô hận Đường Hải Lâm, hận đến
cực điểm.
“Nhưng mình biết, bây giờ mình chẳng làm được gì, đến
năng lực phản kích còn không có, nói những lời này có tác dụng gì.” Đầu
Tiêu Thắng Hinh cúi thấp xuống, dường như sự tức giận ẩn chứa trong cơ
thể tại giây phút đó bị chọc thủng một lỗ hoàn toàn thoát ra ngoài.
Tình hình bây giờ của Tiêu Thắng Hinh rất tệ, có thể nói là trước sau đều có quân địch*. Với loại scandal này, theo như lẽ thường, “Thời đại tinh
thượng” đã phải có hành động ngay lập tức để bảo vệ hình tượng, rửa sạch thanh danh cho cô. Cho dù giữa cô và “chị cả” Hứa Toa Toa có tranh chấp gì thì cô cũng là nghệ sĩ của “Thời đại tinh thượng”. Mặc dù các mối
quan hệ và độ nổi tiếng của cô không bằng Lâm Huyên Di, Hứa Toa Toa và
vài người khác trong “Thời đại tinh thượng”, nhưng ít nhất hàng tháng cô vẫn có thể kiếm về cho “Thời đại tinh thượng” một khoản tiền không nhỏ, thật sự cô không biết vì sao nỗ lực trong nhiều năm như vậy lại đổi lấy sự bỏ rơi nhẫn tâm của ông chủ.
(*nguyên văn: phúc bối thụ địch 腹背受敵)
Sau khi scandal nổ ra, “Thời đại tinh thượng” chẳng những không làm sáng tỏ với bên ngoài mà còn không cho cô xuất hiện ở nơi công cộng, đến lúc cô nghĩ mình không thể ngồi chờ chết, chuẩn bị đi làm sáng tỏ thì cô lại
bị “Thời đại tinh thượng” giam lỏng, không cho cô tham gia chương trình
nào, không cho cô ra khỏi nhà, không cho cô nói rõ chân tướng chuyện này ở bất kì trường hợp công khai nào.
Lòng Tiêu Thắng Hinh đã nguội lạnh, nhưng cũng bất lực, không làm được bất cứ cái gì. Cô có thể trách ai? Trách Đường Hải Lâm tàn nhẫn đê tiện? Hay trách ông chủ “Thời đại
tinh thượng” bỏ đá xuống giếng, bức cô vào đường cùng? Từ khi chuyện xảy ra, Tiêu Thắng Hinh đã tự hỏi mình không chỉ một lần, nhưng vĩnh viễn
không tìm được đáp án.
“Chỉ cần cậu muốn trả thù, hơn nữa chắc chắn không hối hận, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“An Kỳ, nhưng cậu…” Hiện tại địa vị của cậu còn thấp hơn cả mình, sao có
năng lực chống lại Đường Hải Lâm? Tiêu Thắng Hinh không nói ra câu này,
nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Cố An Kỳ đang nói đùa.
“Yên tâm đi, mình sẽ không làm chuyện đẩy mình vào khốn cảnh đâu.” Cố An Kỳ nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Tiêu Thắng Hinh, chậm rãi nở nụ cười mỉm, “Cậu cũng biết mình mà, mình chưa bao giờ làm chuyện mà mình chưa nắm
chắc.”
“Vậy mình phải làm gì?” Tiêu Thắng Hinh sau một lúc suy nghĩ hỏi Cố An Kỳ.
“Cậu chỉ cần chắc chắn nói cho mình biết, cậu có nỡ bức Đường Hải Lâm đến
tình cảnh mà cậu đã nói hay không?” Cố An Kỳ nói “Mình không phải đang
nói đùa với cậu, cậu phải suy nghĩ thật kĩ rồi hãy nói cho mình biết,
một khi kế hoạch đã bắt đầu, cho dù là mình cũng không thể kết thúc giữa chừng.”
Tiêu Thắng Hinh và Đường Hải Lâm yêu nhau đã nhiều năm,
có tình cảm rất sâu đậm. Cố An Kỳ không sợ điều gì khác, chỉ sợ lúc đó
Đường Hải Lâm lại chạy theo Tiêu Thắng Hinh cầu xin tha thứ, mà Tiêu
Thắng Hinh mềm lòng lại ngốc nghếch thu hồi ý định trả thù, mong cô dừng tay giữa đường thì lại đẩy cô vào tình thế khó xử, biến cô thành người
hai mặt.
“An Kỳ, mình không còn chút tình cảm nào với anh ta nữa, thật đấy.” Tiêu Thắng Hinh nói, “Anh ta đã hại mình như thế, vĩnh viễn
mình cũng sẽ không quên mối thù này. Sự nhục nhã đó mình đã khắc sâu vào trong tim, mãi mãi không quên.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, có vẻ như
đã hài lòng với câu trả lời của Tiêu Thắng Hinh. Sau khi đã xác định
được tâm ý của Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ nhanh chóng nói kế hoạch của
mình cho Tiêu Thắng Hinh.
“Phần lớn chuyện này mình sẽ giải quyết, Thắng Hinh, cậu chỉ cần…” Cố An Kỳ nói, “Sau đó như vậy… Như vậy, thành công.”
Tiêu Thắng Hinh nheo mắt: “Việc này chắc chắn có thể thành, An Kỳ, cám ơn cậu. Cám ơn cậu đã giúp mình.”
“Cậu đó.” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, “Mọi chuyện trước khi hoàn thành đều có thể
xảy ra rủi ro, đừng quá chắc chắn hay tin vào kế hoạch này quá.”
“Ừ, mình biết rồi.” Tiêu Thắng Hinh cảm kích nói, cô thật không ngờ Cố An
Kỳ vẫn tình nguyện giúp cô lôi tên cặn bã kia xuống đài.