Tiêu Thắng Hinh giống
như được giải tỏa áp lực, khóc như mưa một hồi. Sau khi khóc mệt thì ngã xuống bên cạnh Cố An Kỳ, mơ màng ngủ thiếp đi.
Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ Tiêu Thắng Hinh hiện tại, trong lòng có cảm giác không nói nên
lời. Dù sao cũng là người cô đã dìu dắt rất lâu, giờ xảy ra chuyện này,
trong lòng cô sao có thể cảm thấy dễ chịu?
Từ trước đến nay Cố An Kỳ vốn không hề thích Đường Hải Lâm, không thể nói rõ lý do, chỉ là
trực giác ghét người này, nhưng vì Tiêu Thắng Hinh thích nên cô cũng
không nói thêm gì. Tình cảm dù sao cũng là chuyện của hai người, cho dù
cô thân thiết với Tiêu Thắng Hinh đến mức nào cũng không thể quyết định
thay cô ấy. Ngày trước cô cũng chỉ nhắc nhở để Tiêu Thắng Hinh hiểu rõ
Đường Hải Lâm có phải người cô ấy muốn tìm hay không mà thôi.
Lúc đó vẻ mặt Tiêu Thắng Hinh ngọt ngào, có niềm tin vững chắc rằng Đường
Hải Lâm và cô ấy sẽ cùng nắm tay nhau đi đến hôn nhân. Dáng vẻ hạnh phúc đó cho tới bây giờ Cố An Kỳ vẫn chưa quên, nụ cười tươi sáng ấy cô chưa bao giờ có được, vì vậy tại giây phút đó dù cô có tồn tại thành kiến gì với Đường Hải Lâm, cô đều chúc phúc cho hai người họ, bởi vì Tiêu Thắng Hinh cảm thấy cô ấy đã tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Trong vài năm đầu tiên, Đường Hải Lâm vẫn quan tâm Tiêu Thắng Hinh đầy đủ,
hoặc có thể nói anh ta săn sóc tỉ mỉ cho Tiêu Thắng Hinh trên nhiều mặt. Hai người có thể xem như đôi tình nhân chuẩn mực của giới giải trí. Cố
An Kỳ dù thế nào cũng không ngờ Đường Hải Lâm lại ti tiện, ghê tởm đến
mức khi không lợi dụng Tiêu Thắng Hinh nữa thì một cước đá văng cô, còn
tạo ra bức ảnh này.
Nhìn Tiêu Thắng Hinh ngủ còn vương nước mắt, trong lòng Cố An Kỳ tựa như nổi lên một cái gai, ăn không được, nhổ không ra.
Gương mặt đại diện cho thương hiệu mới mà Đường Hải Lâm và quản lý của anh ta nói đến Cố An Kỳ biết. Âu Dương Thừa đã từng đề cập với Cố An Kỳ, nói
là Đường Hải Lâm đã nhận được lời mời casting cho phim điện ảnh quảng
cáo của “Pamir”, muốn cô “giúp đỡ” nhiều hơn để anh ta có thể nhận được
vai nam nhân vật chính.
Cố An Kỳ cười lạnh, muốn cô quay phim với loại người đó ư? Cô bị teo não hay sao? Âu Dương Thừa luôn đặt lợi ích
lên đầu, từ trước tới nay Cố An Kỳ cũng luôn đánh giá cao anh ta ở điểm
này, chẳng qua giờ lúc này lại cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút
mâu thuẫn. Không sai, Âu Dương Thừa là ông chủ của một công ty, làm việc gì cũng nghĩ đến lợi ích đầu tiên. Chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn
cục, Cố An Kỳ cũng tình nguyện phối hợp vài “thủ đoạn”, chẳng qua… với
tính cách của cô, không thể hợp tác với loại người đen từ đầu đến chân,
ngay cả máu cũng đen như thế được.
Đường Hải Lâm, anh làm tổn
thương Tiêu Thắng Hinh vì lại muốn xuất hiện với hình tượng u buồn bị
tổn thương vì tình yêu một lần nữa sao? Được, anh muốn bị tổn thương,
vậy cô sẽ cho anh ta bị tổn thương luôn. Lúc này Cố An Kỳ rất bình tĩnh
cũng rất lý trí, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, mang theo vài phần cảm giác khiến người ta đoán không ra.
Cố An Kỳ sau khi thu xếp ổn
thỏa cho Tiêu Thắng Hinh thì trốn đi từ cửa sau. Cô còn có rất nhiều
chuyện phải làm, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Đường Hải Lâm dám động
thủ, vậy cô cũng sẽ không khách khí.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông”. Tiếng chuông di động của Cố An Kỳ đột nhiên vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ kết nối điện thoại.
“An Kỳ, lập tức về công ty.” Chu Á Kiệt đơn giản nói.
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ không hỏi là chuyện gì, chỉ ngắt máy rồi bảo tài xế quay xe đi đến công ty.
Dọc theo đường đi Cố An Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều, xem người nào có thể trở
thành trợ lực, người nào sẽ trở thành lực cản của cô. Sau khi cân nhắc
rất lâu, không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Chu Á Kiệt
khi anh khuyên bảo cô, bình tĩnh phân tích lại lời của Chu Á Kiệt khi
đó, dường như không phải anh phản đối cô trả thù Đường Hải Lâm, ngược
lại, anh khuyên cô nên tỉnh táo lại, sau đó nói sau.
Chẳng lẽ… Chu Á Kiệt cũng có hận thù với Đường Hải Lâm sao? Cố An Kỳ nhíu mày, không thể đoán ra quan hệ giữa hai người đó.
“Cô gái, đến nơi rồi.” Tài xế nhấn mạnh nói.
Cố An Kỳ hoàn hồn, thanh toán tiền rồi xuống xe. Cô đi thẳng vào tòa nhà
“Đông phong”, không biết vì sao, người xung quanh cô luôn bắn tới những
ánh mắt như hâm mộ lại như ghen tị. Đây là chuyện gì xảy ra?
Ai
cũng lén lút đánh giá cô, cũng không dám tới gần, chẳng qua trong ánh
mắt của không ít người như có thể phóng ra hai ba con dao lăng trì cô.
Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, dường như cô cũng không hề đắc tội với những
người này, chẳng lẽ là liên quan tới việc bây giờ cô tới công ty sao?
Cũng không nghĩ nhiều, cô lên tầng định đi tìm Chu Á Kiệt.
Chu Á Kiệt không ở trong phòng làm việc, sau khi hỏi mới biết anh đang ở
trong văn phòng của Âu Dương Thừa. Cố An Kỳ cảm thấy kỳ quái, nếu không
phải chuyện lớn, trên cơ bản Chu Á Kiệt đều để cô chờ ở văn phòng, sao
bây giờ lại thành văn phòng của Âu Dương Thừa?
Cố An Kỳ cau mày, mang theo vài phần hoài nghi lên tầng.
“Cốc cốc” cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Âu Dương Thừa ở bên trong nói.
Cố An Kỳ thu lại cảm xúc rồi đi vào. Sau đó cô nhìn thấyÂu Dương Thừa, Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm đã ngồi ở bên trong. Đây là trận địa gì vậy?
Hai quản lý lớn cộng thêm ông chủ?
“Còn một người nữa, chúng ta chờ một chút.” Âu Dương Thừa không nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ, chỉ tùy ý nói.
Còn một người nữa? Cố An Kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thêm, vẫn duy
trì vẻ mặt vốn có, ngồi xuống bên cạnh Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm.
Cũng không biết đợi bao lâu, cửa bị mở ra, người đi vào thì ra là Tô Dật Phàm.
Sắc mặt Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm không hề thay đổi, dường như đã biết
từ trước, xem ra người không biết gì chỉ có một mình cô. Cố An Kỳ nhìn
Âu Dương Thừa, đang đợi anh tiếp tục chủ đề.
“Đến đủ rồi thì bắt đầu thôi.” Âu Dương Thừa miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.
“An Kỳ, bộ phim 《 Tình yêu cuối cùng 》Dật Phàm sẽ diễn vai nam chính, chi tiết cụ thể vẫn chưa xác định nhưng đại khái là cậu ấy đã nhận nhân vật này.” Âu Dương Thừa nói.
Trong lòng Cố An Kỳ nhảy dựng, Tô Dật Phàm tham gia diễn 《 Tình yêu cuối cùng 》? Làm sao có thể?
“Lịch trình trong nửa năm tới của anh Dật Phàm không phải đã bị xếp kín rồi sao?” Cố An Kỳ hỏi.
“Đúng lúc vừa quay xong một bộ nên đang có chút thời gian rảnh.” Tô Dật Phàm
đáp, “Bộ phim này tôi rất thích. Với tôi mà nói diễn vai này là một sự
lựa chọn đúng đắn.”
“Có Dật Phàm gia nhập, có lẽ sẽ không cần lo
lắng vấn đề nhà tài trợ.” Âu Dương Thừa bình tĩnh phân tích, “Trước mắt
đã có vài doanh nghiệp gọi điện đến muốn tài trợ rồi.”
Không thể
không nói, Tô Dật Phàm thân là thiên vương, sức hấp dẫn phòng bán vé là
không thể nghi ngờ, nhà tài trợ phía sau anh tuyệt đối cũng không thể
khinh thường. Mặc dù hiện tại thực lực của “Đông phong” vẫn không bằng
“Hoa Dương” và “Thời đại tinh thượng”, nhưng Tô Dật Phàm lại giúp “Đông
phong” có thể so sánh với hai công ty kia.
Có lẽ sẽ có doanh
nghiệp băn khoăn bên “Thời đại tinh thượng”, nhưng vẫn còn rất nhiều
người nhìn thấy lợi ích thương mại trên người Tô Dật Phàm.
《 Tình yêu cuối cùng》 là bộ phim điện ảnh đầu tư nhỏ, sẽ không quá gây ồn ào,
mà với sức hút phòng bán vé của Tô Dật Phàm thì số tiền được tài trợ sẽ
không hề ít.
Người không thích “Thời đại tinh thượng” một mình
độc chiếm tài trợ rất nhiều, mà người muốn tài trợ cho Tô Dật Phàm lại
càng nhiều hơn. Sự gia nhập của Tô Dật Phàm không thể không nói đã cho
đoàn làm phim 《 Tình yêu cuối cùng》một cơ hội tốt.
Cố An Kỳ nghe Âu Dương Thừa phân tích mới biết ban đầu người Dư Quả muốn chọn làm nam nhân vật chính chính là Tô Dật Phàm, chỉ vì lịch trình của Tô Dật Phàm
quá kín, trong vòng một năm đã bị lấp đầy nên đành từ bỏ. Sau đó Kiều
Trí Viễn lại vô cùng chân thành muốn diễn vai này, Trần Văn Nhã thấy
diễn xuất anh ta cũng tốt, nhân phẩm cũng không tệ lắm nên mới chọn anh
ta.
Sau đó lại liên quan tới chuyện tài chính, thời gian quay của đoàn làm phim cũng bị hoãn lại, mà Tô Dật Phàm lại đúng lúc quay xong
một bộ phim, đang trong thời gian rảnh rỗi, thời gian hai bên lại trùng
khớp với nhau nên mới lại tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác , Tô Dật Phàm
cũng có cơ hội tiếp tục tham gia diễn bộ phim này.
“Đúng là trùng hợp.” Cố An Kỳ thầm thở dài một tiếng từ đáy lòng.
“Thời gian sau này sẽ quay phim cùng nhau, hai người làm quen với nhau đi.” Âu Dương Thừa nói.
“Anh Dật Phàm, sau này còn cần anh giúp đỡ nhiều hơn.” Cố An Kỳ cười đứng dậy trước, vươn tay với Tô Dật Phàm.
Khi nào thì cô cần người khác giúp đỡ ? Tô Dật Phàm buồn cười nhìn Cố An
Kỳ, biết cô cũng chỉ nói cho có lệ, vì thế cũng chỉ đơn giản lên tiếng
rồi bắt tay.
“Đoàn làm phim đã có kinh phí rồi, diễn viên hình
như cũng đóng góp không ít, đại khái hai ngày sau sẽ bắt đầu quay, hai
người hãy chuẩn bị đi, chi tiết cụ thể có thể thảo luận sau. An Kỳ, Dật
Phàm diễn xuất rất tốt, nhớ học tập cũng như lãnh giáo nhiều hơn đó” Âu
Dương Thừa híp mắt nói, thoạt nhìn như đang nói với Cố An Kỳ, nhưng thật ra đang nhắc nhở Tô Dật Phàm, muốn anh giúp đỡ Cố An Kỳ, cùng một công
ty giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.
Cố An Kỳ thuận thế nói: “Đến lúc đó còn mong anh Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn.”
Tô Dật Phàm sao có thể không nhìn ra vở kịch của Âu Dương Thừa, anh dưới
đáy lòng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên gật đầu:
“Được.”
Tô Dật Phàm nhìn ra được Âu Dương Thừa rất coi trọng Cố
An Kỳ, muốn mở đường cho Cố An Kỳ. Nếu Cố An Kỳ là người không có năng
lực hay bản lĩnh gì, anh sẽ không chấp nhận cạm bẫy của Âu Dương Thừa,
nhưng anh cũng nhìn ra được Cố An Kỳ là một hạt giống tốt, có bản lĩnh,
tư cách để đi lên. Đối với hậu bối có tài, Tô Dật Phàm luôn giúp đỡ rất
nhiều, cho nên lúc này anh cam tâm tình nguyện nhận sự sắp xếp như vậy,
còn hứa hẹn nghiêm túc.