Cố An Kỳ dùng tâm
trạng gì để thu xong chương trình kia chỉ sợ chỉ có cô hiểu. Bề ngoài
tuy rằng vẫn đối đáp trôi chảy, nhưng tâm tư lại bay về nơi nào đó từ
lâu.
Cố An Kỳ cực kì lo lắng cho Tiêu Thắng Hinh, không biết
tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào. Tiêu Thắng Hinh từ khi bắt đầu ra mắt đã được cô bảo vệ rất tốt, người khác không gặp khó khăn, hãm
hại thì con đường đi cũng không được bằng phẳng, nhưng Tiêu Thắng Hinh
lại chưa trải qua bao giờ. Trong giới không ít người đều nói Lâm Huyên
Di là người bao che khuyết điểm, người nào dám ra tay với người cô bảo
vệ, chắc chắn phải trả giá rất đắt, đến lúc đó không chết thì cũng mất
một lớp da.
Cố An Kỳ không phải người mềm lòng. Tính cách của
Tiêu Thắng Hinh như thế nào cô là người rõ ràng nhất, Đường Hải Lâm muốn chia tay thì cứ chia tay đi. Dù sao trong khoảng thời gian này Cố An Kỳ cũng ngứa mắt anh ta. Tiêu Thắng Hinh một khi không còn thế lực của cô
bên cạnh, anh ta lập tức đá văng Tiêu Thắng Hinh, loại đàn ông khốn nạn
như vậy không cần cũng được.
Trong giới giải trí tan tan hợp hợp
cũng không hiếm, Cố An Kỳ cũng chẳng quan tâm họ có chia tay hay không,
nhưng cô chỉ hận Đường Hải Lâm lại dùng thủ đoạn tồi tệ, hèn hạ đến như
vậy.
Đường Hải Lâm, anh đang muốn giết Tiêu Thắng Hinh sao?
Sau khi quay xong chương trình, Cố An Kỳ tẩy trang, thấy sắc mặt bản thân
xanh mét trong gương, cô thoa một lớp phấn hồng nhẹ lên mặt.
“An Kỳ, tiếp theo cô vẫn còn công việc nữa. Thời gian không còn kịp rồi, đi thôi.”
“Còn một công việc? Chu tiên sinh, tôi chắc chắn trí nhớ của tôi không kém
đến mức không nhớ được lịch trình kết thúc vào lúc nào.” Cố An Kỳ lạnh
lẽo nhìn Chu Á Kiệt, lạnh lùng nói.
“Việc này mới nhận được.” Chu Á Kiệt không hề nhìn Cố An Kỳ, chỉ tùy ý trả lời.
“Chu tiên sinh, anh có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.” Cố An Kỳ bình thản nói, nhìn thẳng vào Chu Á Kiệt.
Chu Á Kiệt im lặng rất lâu không nói gì, thấy Cố An Kỳ có xu hướng phun
trào lửa giận, trầm ngâm một tiếng mới nói: “Cố An Kỳ, thì ra cô vẫn
nhìn ra tôi đang cố ý đuổi cô đi. Tôi còn tưởng cô đã mất trí rồi. Cô
xem lại bản thân cô hiện giờ đi, không hề lý trí, đầu óc thì để đâu đâu. Với dáng vẻ này cô có thể làm được gì? Bây giờ hết lịch trình thì cô
định đi đâu? Cô đã chuẩn bị cho bước tiếp theo chưa? Nếu gặp đối thủ thì cô sẽ đối phó như thế nào? Cô lỗ mãng như vậy thì người cuối cùng bị
tổn thương không phải là Đường Hải Lâm, mà chỉ có cô và Tiêu Thắng
Hinh.”
“Lý trí một chút đi, tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra đã” Chu Á Kiệt thấy vẻ mặt Cố An Kỳ đã hơi thả lỏng, tiếp tục khuyên, “Đừng đánh khi chưa bày xong trận. Cô cũng là người thông minh, sao đến lúc
mấu chốt lại trở nên ngốc nghếch thế?”
“Tôi có nói tôi muốn can
thiệp vào chuyện của họ sao? Chu tiên sinh, hình như anh quá để mắt đến
tôi rồi?” Cố An Kỳ cười nói, nhưng trong đôi mắt nâu không hề có ý cười.
“Có ý nghĩ này hay không cô hiểu rõ hơn tôi. Cố An Kỳ, đừng nghĩ mọi người
đều là kẻ ngốc.” Chu Á Kiệt nói, “Cô đang bị hoảng loạn rồi, bình tĩnh
lại cho tôi.”
“Tôi không hề hoảng loạn.” Cố An Kỳ nhắm lại mắt,
hít sâu một hơi. Cô biết mình nên làm gì, nên làm như thế nào, chẳng qua hiện tại cô đang quá tức giận nên khó có thể bình tĩnh. Cố gắng kìm nén cơn giận đã vô dụng, cô vô cùng muốn tìm một nơi để phát tiết, phóng
thích lửa giận nơi đáy lòng, “Tôi rất rõ mình đang làm gì, nên làm như
thế nào.”
“Đường Hải Lâm và cô chính là người của hai cấp bậc,
không những thế cô còn thấp hơn anh ta những hai cấp, cô nói đi, cô có
tư cách gì chọc đến anh ta?” Chu Á Kiệt mỉa mai, “Cố An Kỳ, tôi biết cô
rất có bản lĩnh, nhưng không có đầu óc, bản lĩnh gì đó cũng chỉ là đồ bỏ đi. Trước khi cô tỉnh táo lại tôi sẽ không cho cô có thời gian nghỉ
ngơi. Mau tỉnh lại đi.”
“Chu tiên sinh, tôi đang rất tỉnh táo,
tôi nói tôi vô cùng hiểu mình đang làm gì.” Cố An Kỳ làm dịu đi sự thù
địch trên người, cố gắng bình thản nói, “Bây giờ tôi chỉ muốn đi thăm
chị Thắng Hinh, để xem tình hình hiện tại bây giờ của chị ấy mà thôi.”
“Vào thời điểm mẫn cảm như thế này? Cố An Kỳ, cô tỉnh táo một chút đi” Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ vẫn không nghe lọt lời khuyên của anh, cơn tức cũng
bùng lên.
Cố An Kỳ yên lặng nhìn Chu Á Kiệt, chân thành mà tự tin nói: “Tôi không ngu ngốc, tôi biết mình nên làm gì. Chu tiên sinh, tôi
nói lại lần nữa, tôi rất rõ con đường tiếp theo phải đi thế nào. Tôi,
chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc phần thắng, cũng sẽ không để lại nhược điểm cho bất cứ kẻ nào nắm đươc. Tôi không bị oán hận làm hoảng
loạn, bây giờ tôi chỉ muốn đi boxing trút giận một chút.”
Cố An
Kỳ biết Chu Á Kiệt sợ cô xúc động lỗ mãng rồi làm ra chuyện gì đó không
thể vãn hồi, cuối cùng không những không chỉnh được Đường Hải Lâm mà còn hủy hoại cả sự nghiệp của cô. Chẳng qua, như lời cô đã nói lúc trước,
cô chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc phần thắng, nếu muốn ra tay,
vậy trước đó chắc chắn cô sẽ chuẩn bị hết mọi thứ.
Hiện tại cô
chưa thể đối kháng với Đường Hải Lâm, bởi vì lòng cô vẫn chưa ổn định,
vẫn bị sự giận dữ vây hãm. Nếu gặp Đường Hải Lâm, cô không chắc có thể
khống chế được bản thân không cho anh ta một cú đấm hay không. Vì vậy
cho dù như thế nào, trước khi cô gặp Đường Hải Lâm, phải điều chỉnh lại
tốt tâm trạng.
Vốn Cố An Kỳ định ngay sau khi kết thúc công việc
thì gọi cho Tiêu Thắng Hinh, nhưng hiện tại ngẫm lại, cảm xúc mình đang
không ổn định, đến lúc đó chẳng những không thể an ủi Tiêu Thắng Hinh mà còn có khi làm tâm trạng cô ấy tệ hơn.
“Chu tiên sinh, cảm xúc
bây giờ của tôi không hợp để can thiệp vào chuyện của Đường Hải Lâm và
chị Thắng Hinh, nhưng cũng không hợp để làm việc. Điều này chắc anh cũng rõ.” Cố An Kỳ lắc tay cười nhạt, “Giúp tôi hủy bỏ đi, tôi cần đi boxing trút giận.”
Cô không nói gì nữa, chỉ rời khỏi rồi đi đến trung
tâm boxing. Không giống nhiều cô gái khác thích tập yoga nhẹ nhàng để
giảm bớt căng thẳng, cô lại thích phương pháp bạo lực. Boxing chẳng
những giúp cô trong thời gian ngắn nhất giải tỏa hết cơn tức mà còn giúp cô tập trung tinh thần.
Cô đến trung tâm boxing tìm một bao cát, hung hăng trút giận cả buổi chiều, từng quyền từng quyền đều dốc hết
sức lực, khớp xương tay cũng đã phát đau nhưng tâm tình sảng khoái hơn
nhiều.
“An Kỳ, hôm nay chị xuống tay độc ác vậy, em thấy bao cát
kia sắp bị chị đập nát rồi . Có phải chị có chuyện gì không vui hay
không?.” Liêu Nhã Hân được Cố An Kỳ giới thiệu trung tâm boxing này, hôm nay cũng tới đây rèn luyện thân thể, không ngờ lại gặp Cố An Kỳ.
“Không sao, chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ bên công việc nhưng đã giải quyết
xong rồi, vì vậy hơi vui mừng một tẹo.” Cố An Kỳ cười nói, tức giận, oán hận trong lòng đã được giải tỏa, hiện tại cô khôi phục trạng thái lý
trí ban đầu.
“Chị có chuyện gì có thể nói với em và Vũ Phỉ, đừng
cứ giữ trong lòng.” Liêu Nhã Hân cũng biết Cố An Kỳ không thích làm
phiền người khác nên mới khuyên như vậy. Nói thật, đây là lần đầu tiên
cô thấy Cố An Kỳ đấm bao cát mạnh như thế.
“Ừ.” Cố An Kỳ tán gẫu với Liêu Nhã Hân một lúc rồi về nhà.
Tiêu Thắng Hinh gần đây đang là tâm điểm, chắc đoàn làm phim cũng sẽ không
đến. Cố An Kỳ suy nghĩ rồi gọi điện thoại choTiêu Thắng Hinh.
“Alo, tôi là Tiêu Thắng Hinh, hiện tại tôi không thể nhận điện thoại, mời
nhắn lại sau tiếng ‘tút ——’, cám ơn.” Tiêu Thắng Hinh không nhận điện
thoại, bên kia chỉ vang lên tiếng cô đã thu âm từ trước.
Cố An Kỳ cũng không kinh ngạc hay thất vọng, Tiêu Thắng Hinh không nhận điện
thoại đã nằm trong dự kiến của cô, lý do là vì cô ấy còn phải trốn tránh truyền thông và vài người muốn moi tin.
“Chị Thắng Hinh, em là
Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ dừng một chút, vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vào giây phút đó lại không biết mở miệng như thế nào. Từ trước đến nay
cô không biết an ủi người khác, xảy ra chuyện lớn như vậy cô cũng không
biết phải nói gì mới tốt, “Em tin chuyện này không giống báo chí viết.
Chị Thắng Hinh, mọi chuyện rồi sẽ qua, chị đừng tức giận, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị … Chúc chị luôn mạnh khỏe.”
Cố An Kỳ bí từ, không
biết nên nói gì nữa, đành chuẩn bị ngắt máy. Vừa định bấm xuống nút tắt
thì điện thoại lại kết nối được. Sau đó vang lên những tiếng “lách cách
loảng xoảng”, rồi “tút tút tút…” Cuộc gọi bị ngắt.
“Alo?Alo? Alo? Thắng Hinh, cậu có ở đó không?” Cố An Kỳ hoảng sợ, trong lòng nhảy lên một dự cảm không tốt.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Tiết Tiểu Bảo: “Alo, Tiểu Bảo, là chị đây.
Giúp chị tra xem Tiêu Thắng Hinh bây giờ đang ở đâu được không?”
“Chị? Sao đột nhiên chị lại muốn tìm cô ta?” Tiết Tiểu Bảo nghe Cố An Kỳ nói
muốn tìm Tiêu Thắng Hinh, trong lòng nhất thời kinh hãi. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chị Huyên Di đã biết chuyện Tiêu Thắng Hinh ở đoàn làm phim lúc đó?
“Chị vừa gọi điện cho cậu ấy, trong điện thoại vang lên mấy âm thanh rất kì
lạ, có thể cậu ấy đã xảy ra chuyện.” Cố An Kỳ lo lắng nói, “Em cứ tìm
giúp chị xem nhà cô ấy ở đâu đi, mạng người quan trọng hơn.”
Tiết Tiểu Bảo vốn đang định nói gì đó nhưng lại nhịn xuống: “Cô ta đang ở trong ngôi nhà cũ của chị, ngôi biệt thự ý.”
“Được, chị biết rồi. Cám ơn em, Tiểu Bảo.” Cố An Kỳ nhanh chóng ngắt máy, sau đó lập tức xông ra ngoài.
Tiết Tiểu Bảo nhìn cuộc gọi kết thúc, trong lòng lại thở dài. Chị Huyên Di
quan tâm, để ý Tiêu Thắng Hinh như vậy, nếu biết ngày đó khi chị ấy rơi
xuống vách núi, Tiêu Thắng Hinh cũng có mặt ở đoàn làm phim, hơn nữa vô
cùng có khả năng là hung thủ hại chết mình, chị ấy sẽ bị đả kích như thế nào anh rất khó tưởng tượng được.
“Ai… Hy vọng tất cả đều chỉ là dự đoán của mình.” Tiết Tiểu Bảo thở dài, sắp xếp lại tài liệu “sự kiện Lâm Huyên Di rơi xuống vách núi”.