Siêu Sao Trở Lại

Chương 106: Chương 106: Mục tiêu




Edit: Sabj

Tiêu Thắng Hinh một mình ngồi trong góc, tai đeo headphone, chăm chú đọc bản nhạc trong tay, thỉnh thoảng ngón tay còn gõ gõ vài nhịp trên lưng ghế dựa, vẻ mặt vui mừng thoải mái.

Cô không để ý tới chuyện bị cô lập. Chuyện này đã diễn ra không chỉ một hai ngày, nếu ngày nào cũng buồn rầu vì những việc lông gà vỏ tỏi như thế này, chẳng phải vĩnh viễn cô sẽ tự ái sống trong quá khứ mà đánh mất khả năng vươn lên trong tương lai sao? Lâm Huyên Di lúc sinh thời cũng làm như vậy, người khác khinh thường cô, cô cũng làm như không biết. Cố gắng tiến vươn lên, tạo dựng cơ hội cho bản thân mới là chuyện cô nên làm.

Nếu Lâm Huyên Di còn sống nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng, năm đó, “An Kỳ? Sao em lại tới đây?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, không phải cô đã quay xong phần của mình rồi sao?

Cố An Kỳ nhấc túi hoa quả trong tay, cười nói: “Đến thăm trường quay.”

“Em… đến thăm chị sao?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc đến mức giọng điệu cũng thay đổi. Cô không cho rằng Cố An Kỳ không biết chuyện cô bị chèn ép. Gần như tất cả mọi người đều biết Hứa Toa Toa chèn ép cô. Trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu người nhiều chuyện, với tốc độ nói một truyền mười, cho đến nay số người không biết hẳn là rất ít.

Nhưng Cố An Kỳ, cô ấy… vì sao cô ấy vẫn muốn nhảy vào họng súng mà đến thăm cô? Cô ấy không sợ bị liên lụy sao?

“Đương nhiên là tới thăm chị Thắng Hinh rồi, nếu không thì còn ai vào đây nữa?” Cố An Kỳ nở nụ cười ấm áp trả lời, tỏ vẻ thoải mái cười đùa. Nhưng chỉ có cô biết, trong lòng mình khó chịu đến mức nào. Tiêu Thắng Hinh gần đây sắc mặt đã tốt hơn, nhưng tình hình bị xa lánh vẫn chưa thấy chuyển biến, thậm chí còn càng thêm tệ đi.

“Chị Thắng Hinh gần đây ổn không?” Cố An Kỳ quan tâm hỏi, với quan hệ giữa cô và Tiêu Thắng Hinh bây giờ, cô cũng không chờ mong Tiêu Thắng Hinh sẽ nói thật, nhưng mà cô vẫn không kìm lòng được muốn hỏi, muốn nhận được một câu trả lời làm cô yên lòng.

“Tất cả vẫn coi như ổn, còn em?” Tiêu Thắng Hinh cười khẽ, dùng ánh mắt nhìn hậu bối đáng yêu nhìn Cố An Kỳ.

“Nói chung cũng coi như thuận lợi, gần đây em đang chuẩn bị vài việc để quay bộ phim mới.” Khóe mắt Cố An Kỳ dừng trên quyển sổ trong tay Tiêu Thắng Hinh, kết hợp với dáng vẻ đánh nhịp của cô, Cố An Kỳ đoán chắc thứ cô gửi đi Hà Viễn Hàng đã nhận được.

Khóe môi cô cong lên cười nhẹ. Tất cả mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu, giao Tiêu Thắng Hinh cho người vô cùng nghiêm khắc như Hà Viễn Hàng, Cố An Kỳ rất yên tâm.

Hà Viễn Hàng là nhạc sĩ cô thân thiết nhất trong giới âm nhạc, cũng là nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu trong nước. Mười năm trước Cố An Kỳ và anh quen biết, chẳng qua người ngoài không biết rõ quan hệ bạn bè giữa hai người, vì lĩnh vực hai người theo đuổi khác nhau nên ít khi xuất hiện cùng nơi.

Cố An Kỳ đánh giá rất cao năng lực sáng tác âm nhạc của Hà Viễn Hàng, mà Hà Viễn Hàng cũng đánh giá cao ca khúc do Cố An Kỳ viết. Kỳ thật những bài hát mà mười năm trước Tô Dật Phàm hát đều do Hà Viễn Hàng sáng tác.

Hà Viễn Hàng không phải người được chăng hay chớ*, một năm nhiều nhất chỉ tạo ra một đến hai album, đôi khi hai ba năm mới ra một lần, vì vậy yêu cầu rất cao, nhưng đương nhiên cứ là album của anh thì sẽ “bán rất chạy”.

(*được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được)

Cố An Kỳ tất nhiên biết với năng lực xuất sắc của Hà Viễn Hàng thì người muốn anh sáng tác cho đã được xếp lịch đến mấy năm nữa, để anh nhận Tiêu Thắng Hinh Cố An Kỳ đã sử dụng vài mánh khóe, tuy nhiên nó cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ai. Cô chỉ hy vọng Tiêu Thắng Hinh có thể nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu của Hà Viễn Hàng, nhanh chóng rèn luyện giọng ca để sớm ngày trở mình.

Cố An Kỳ cười gật đầu với Tiêu Thắng Hinh, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô thêm một lúc.

Tô Dật Phàm vừa kết thúc cảnh quay, chuẩn bị nghỉ ngơi 10 phút, ăn tạm cái gì đó rồi tranh thủ bàn vấn đề hợp tác tiếp theo với Tiêu Thắng Hinh. Anh quét mắt nhìn phía sau, vừa quay đầu lại đã thấy Cố An Kỳ.

“A? Cố An Kỳ?” Tô Dật Phàm kinh ngạc nhìn người trong hậu trường.

Cô sao lại ở đây, lại còn cùng một chỗ với Tiêu Thắng Hinh? Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ người rất biết xem xét thời thế, cũng vô cùng thông minh, nhưng sao người luôn hiểu “đạo lý” của giới giải trí như cô lại có thể cười cười nói nói với Tiêu Thắng Hinh?

“Thắng Hinh, An Kỳ.” Tô Dật Phàm đi tới chào hỏi Tiêu Thắng Hinh và Cố An Kỳ.

“Chào anh Dật Phàm.” Cố An Kỳ đứng dậy chào Tô Dật Phàm, thuận thế để trống chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Thắng Hinh. Với đẳng cấp hiện tại của cô nhường chỗ ngồi cho siêu sao cũng không phải chuyện khác thường gì.

“A, Dật Phàm, quay xong rồi à ?” Tiêu Thắng Hinh hỏi. Thái độ của Tiêu Thắng Hinh với Tô Dật Phàm thoạt nhìn như bạn bè cũ gặp nhau, chẳng lẽ cô ấy biết Tô Dật Phàm lâu rồi? Cố An Kỳ sửng sốt, bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ cô thật sự từng thân thiết với người tên Tô Dật Phàm này sao?

“Ừ, Thắng Hinh, bây giờ rảnh không?” Tô Dật Phàm hỏi, “Mình muốn nói chuyện hợp tác kia với cậu.”

Cố An Kỳ là người hiểu biết, nghe xong lời của Tô Dật Phàm tất nhiên là biết nên làm gì. Cô biết điều cười cười, tìm vài lí do linh tinh để đi trước: “Chị Thắng Hinh, anh Dật Phàm, hai người cứ từ từ nói chuyện đi, em nhớ còn vài việc cho ngày mai chưa chuẩn bị xong, em đi trước đây.”

Tiêu Thắng Hinh không quá để ý, chỉ dặn dò Cố An Kỳ đi đường cẩn thận, còn Tô Dật Phàm chỉ gật đầu.

Đợi Cố An Kỳ đi rồi Tiêu Thắng Hinh mới lại ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Tô Dật Phàm.

“Dật Phàm, hình như cậu có sự đề phòng Cố An Kỳ?” Tiêu Thắng Hinh cau mày, nhìn vào mắt Tô Dật Phàm.

Tô Dật Phàm lắc lắc đầu, anh không phải đề phòng Cố An Kỳ, mà là không biết nên đối mặt thế nào. Cố An Kỳ cho anh cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một nghệ sĩ hạng ba nhỏ bé, nhưng bản lĩnh, kỹ năng lại như nghệ sĩ lâu năm đã thành tinh.

Lần này Cố An Kỳ tiếp xúc với Tiêu Thắng Hinh lại càng khiến anh mơ hồ khó hiểu. Hiện tại Tiêu Thắng Hinh vẫn chưa trở được mình, người có ánh mắt thấu hiểu như Cố An Kỳ sao có thể tùy ý đến thăm cô? Điều này khiến anh nghĩ mãi không ra.

“Cô ấy không phải người xấu, cậu đừng đề phòng như thế.” Tiêu Thắng Hinh dừng một chút rồi nói tiếp, “Cô bé đó rất giống Huyên Di, giọng điệu nói chuyện cũng giống, còn giống hơn cả cái cô tiểu Lâm Huyên Di gì đó. Cô ấy là hậu bối rất được, không phải người tâm cơ thâm trầm, tính toán người vô tội.”

“Mình biết.” Tô Dật Phàm thở dài, anh tất nhiên biết Cố An Kỳ không yếu đuối như Tiêu Thắng Hinh, cô tuy rằng khôn khéo linh hoạt, nhưng từ trước tới nay không phải người tùy tiện hại người khác. Tô Dật Phàm không biết vì sao mình lại đuổi Cố An Kỳ đi, có lẽ anh cũng không rõ trong nháy mắt kia mình có cảm giác gì.

Nếu diễn tả cảm giác của anh với Cố An Kỳ thì đó là, giống như Cố An Kỳ luôn vô thức trốn tránh anh, anh cũng như xa như gần mà nhìn bóng dáng Cố An Kỳ.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, cám ơn cậu lần này đã tìm cơ hội hợp tác đó cho mình. Cái khác không thể không nói nhưng hôm nào mình sẽ mời cậu ăn một bữa.” Tiêu Thắng Hinh cười nhẹ.

“Không cần khách khí, quen biết cũng đâu chỉ một hai năm. Cậu gặp nạn, mình có thể không giúp sao?” Tô Dật Phàm bình tĩnh nói, “Mấy ngày nay cũng khổ cho cậu.”

” ‘Khổ cái gì? Trong giới này lên lên xuống xuống là chuyện bình thường.’ nếu Huyên Di vẫn còn, chắc chắn cô ấy sẽ nói như vậy.” Tiêu Thắng Hinh hoài niệm nói.

Tô Dật Phàm trầm mặc không nói, tình cảm trong đôi mắt đen như đá obsidian có chút phức tạp. Tiêu Thắng Hinh còn có ảnh chụp chung với Lâm Huyên Di để nhớ lại, còn anh thì sao? Cái gì cũng không có, không có ảnh chụp chung, không có đoạn phim cùng nhau đứng trên sân khấu, anh chỉ có thể nhìn lại quá khứ của cô…

Từng lần… từng lần…

Tô Dật Phàm nói không nên lời đây là cảm giác gì, có trống rỗng, có bất đắc dĩ, còn có cả hối hận không thể cứu vãn. Chuyện đầu tiên khi anh trở lại căn hộ là mở tivi hoặc CD, nghe cô ca hát, xem cô diễn xuất. Cô đã đi lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn đang giậm chân tại chỗ, mờ mịt, chờ đợi không mục đích.

Anh cứ nhớ mong người đã đi xa là cô, không thể dừng lại.

Trong TV cô luôn cười ngọt ngào, cho dù mọi thứ đã thay đổi, Tô Dật Phàm luôn say sưa xem cảnh có cô xuất hiện, chỉ có thể dùng cách đó để xoa dịu sự thương tiếc trong lòng anh.

Rất nhiều lúc Tô Dật Phàm cũng không hề tao nhã như bề ngoài, anh biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nhiều khi anh bướng bỉnh, lại hay so đo. Anh đã xác định Lâm Huyên Di, cũng đã chuẩn bị xong tất cả. Nhưng từ sau khi Lâm Huyên Di qua đời sau, anh cũng mất đi mục tiêu.

Vẫn cố gắng làm việc như trước, người hâm mộ vẫn tăng lên, chỉ là cuộc sống đã mất đi một thứ không bù đắp lại được.

Thời điểm ban đầu khi anh mới ra nước ngoài phát triển, không thạo ngôn ngữ, lại bị người địa phương xa lánh, khi đó anh từng nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ tới ngày nào đó anh sẽ đứng trên đỉnh không còn ai ức hiếp, nghĩ tới sau khi sự nghiệp ổn định phải đi gặp Lâm Huyên Di, ở bên cạnh bảo vệ cô, cô không muốn nổi tiếng quá mức cũng không sao. Nhưng thật không ngờ, trước mấy hôm anh quyết định trở về, cô lại xảy ra chuyện… rơi xuống vách núi.

Buồn cười không? Điều này vừa khiến anh buồn cười vừa thấy bị chê cười.

Tiêu Thắng Hinh đã nhận ra Tô Dật Phàm thất thần, thở dài, cô cũng không biết nên nói gì. Chuyện giữa anh và cô ấy, với tư cách bạn bè cô chỉ có thể đứng nhìn.

Không biết Huyên Di may mắn hay bất hạnh, có người yêu cô sâu đậm như vậy, nhưng lại không đúng lúc, không kịp ở bên cô.

Ngược lại với người yêu của mình, Tiêu Thắng Hinh chán nản rũ mắt, thật lâu không thể nói gì.