“Ơ…” Lâm Huyên Di
tỉnh dậy, đầu giống như người bị say, đau nhức vô cùng. Ngửi thấy mùi
thuộc sực lên trong phòng bệnh, cô không khỏi chớp mắt ngơ ngác.
“Bệnh viện… ? Mình làm sao có thể ở chỗ này?”
Cô… Không phải đang quay phim sao? A! Đúng rồi! Vừa rồi lúc quay phim, cáp
treo tự dưng có vấn đề, tuyến dây thép bị đứt, sau đó… cô liền ngã xuống vách núi đen thẳng tắp. Vách núi đen! Lâm Huyên Di trong lòng cả kinh,
cô nhớ rõ bản thân té xuống vách núi đen cao một trăm mét. Trời! Không
phải là ngã tàn phế đấy chứ?
Ý thức được điểm ấy xong, Lâm Huyên
Di cẩn thận duỗi chân ra một chút, tốt, vẫn còn cử động được. Ngoại trừ
việc thân thế mệt mỏi, tứ chi không còn sức, cả người đau nhức mệt mỏi
thì dường như cũng không có gì trở ngại. Lâm Huyên Di nhẹ nhàng thở ra,
chậm rãi ngồi dậy.
Vừa đứng lên, cánh cửa đã bị một người đàn ông xa lạ mở mạnh ra, sau đó lại nhanh chóng đóng lại. Lâm Huyên Di nhìn
động tác liên tục của người xa lạ này, hơi hơi nhíu mi, nhanh chóng bấm
nút cấp cứu.
Người vừa tới đóng cửa lại, vẻ mặt giận dữ đi thẳng
đến trước mặt Lâm Huyên Di, mang theo cái vẻ ghét bỏ chỉ thẳng vào mặt
cô: “Cố An Kỳ (Qin: nghe cái tên này lại nhớ tới chị An Bình đáng
thương), trời ơi Cố An Kỳ, cô rốt cuộc là ngu đến mức nào mới hết? Bảo
diễn không diễn, bảo hát không hát! Đó là còn chưa nói đến chuẩn bị cho
cô một tiết mục giải trí, cô lại làm hỏng hết! Cô thật sự là một viên đá không thể nổi được! Trong tiết mục trừng phạt, giật điện đúng là có hơi quá, nhưng cô không thể nhịn được một chút sao? Cô có biết không, hôm
nay phần lên hình của cô đã bị cắt đi, không lấy được một xu nào cả! Ai… ngu xuẩn, thực sự ngu xuẩn… Tôi làm sao có thể xui xẻo như vậy? Lại trở thành quản lý của cô?!”
Lâm Huyên Di giơ tay lên ngửa bàn tay
của người đàn ông đó ra. Cô hoàn toàn không thể lý giải được người đàn
ông trước mắt rốt cuộc nói đến cái gì. Mở miệng ra là Cố An Kỳ, tên kia
rốt cuộc là loại người nào? Đang làm cái gì? Là tiết mục tuyển người mới sao?
“Quên đi, bây giờ tôi cũng không muốn so đo việc này với
cô. Cô nhanh nhanh thu dọn hành lý, chuẩn bị trả phòng bệnh, rời khỏi
bệnh viện. Về nhà trang điểm cho đẹp, buổi tối đi ăn cơm cùng Trương đạo diễn, nhớ rõ biểu hiện thật tốt, cố mà khiến ông ta cho cô chút vai
diễn.”
Ba năm gần đây, lịch trình của Lâm Huyên Di đều kín mít
hết, dự định năm nay sẽ quay chụp đĩa nhạc của ba bộ phim truyền hình
lớn, sang năm còn lại là bốn bộ điện ảnh rồi lại ra đĩa nhạc, muốn có
được cơ hội để cô quay chụp cho cũng là phải đạp lên nhau mà chớp lấy.
Hiện tại lại muốn cô tiếp người khác ăn cơm để có thể lấy được đất diễn, giành lại tỷ lệ xem? Người này thật là điên rồi!
“Không biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi cần nghỉ ngơi, bây giờ mời anh lập tức đi ra ngoài.” Lâm Huyên Di cau mày hạ lệnh đuổi đi, hiện tại đầu cô đang đau
nhức vô cùng, thầm nghĩ phải làmkhiến cho người này mau chóng rời đi, cô mới có thể nghỉ ngơi một lát.
“Cố An Kỳ! Cô nghĩ mình còn đang
đóng phim sao? Tôi cảnh cáo cô!Cô đừng mặt dày không biết xấu hổ! Tôi
bảo cô đi, cô phải đi cho tôi!”
“Vị tiên sinh này, tôi khuyên anh lập tức rời đi nơi này, nếu không thì đợi lát nữa bác sĩ cùng bảo vệ sẽ mời anh đi ra ngoài.” Lâm Huyên Di không chút kiên nhẫn nói. Cô vừa mới thức tỉnh không bao lâu, thân thể còn yếu ớt quá, đối phương đã không
cho mình nghỉ ngơi thì thôi, lại còn luôn miệng đứng đó mà chửi bới sỉ
nhục, dù là Lâm Huyên Di tính tình bình tĩnh đến mấy cũng nhịn không
được .
“Cố tiểu thư, cô tỉnh lại rồi sao, có chỗ nào không thoải mái à?” Như để xác minh lời nói đó là của cô, một y tá từ cửa đi vào.
“Tốt! Tốt! Tốt! Cố An Kỳ!” Đối phương giận dữ, nói liên tục từ ‘tốt’, “Cô có
bản lĩnh thì tối hôm nay đừng đến! Cô đừng quên hợp đồng của cô còn có
nửa tháng nữa mới hết hạn ! Hoặc là viết lại giao kèo mới, hoặc là bị
đuổi ra khỏi “làng giải trí châu Á”, quyền quyết định là của cô!” Người
nọ lo lắng sợ bị bảo về đuổi ra ngoài, ngoan cố ném lại một câu độc địa
rồi đi ra ngoài.
“Không tiễn.” Lâm Huyên Di ngồi ở trên giường
bệnh từ từ nhắm hai mắt nói. Thật sự như một con chó điên, nhìn thấy
người liền cắn.
Sau khi đưa người kia đi, Lâm Huyên Di rời khỏi phòng bệnh đặc biệt đi ra toilet làm vệ sinh một chút.
Trên bồn rửa mặt ở toilet có một cái gương không lớn lắm, Lâm Huyên Di nhìn
vào gương, thấy hình ảnh hiện ra trong gương là một khuôn mặt thanh tú
đẹp đẽ thì bỗng sửng sốt. Người kia mặt mày thanh tú, sắc mặt có chút
tái nhợt, lông mi dài rủ xuống mí mắt. Đôi mắt trong như nước mùa thu ấy giờ phút này lại trừng lớn, cô khó có thể tin nhìn vào gương, Lâm Huyên Di hơi hơi lui ra phía sau từng bước, người trong gương cũng đi theo
lui lại từng bước.
Này… Dùng sức cấu véo mặt, khuôn mặt như trước không có gì thay đổi, vẫn là hai gò má ngây ngô thanh tú kia, xem ra
cũng không phải là đi phẫu thuật.
Lâm Huyên Di kinh hãi không
dứt, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, người dựa vào tường, cố gắng trấn
tĩnh lại. Cô ngã từ cái vách đã cao tầm trăm mét đó vốn là là dữ nhiều
lành ít, cộng thêm trên vách núi còn có cả đống đá ngầm, va chạm như
vậy, còn sống quả thực là không thể tin được
Chẳng lẽ cô bị tráo hồn? Vậy thì linh hồn của nguyên chủ thân thể này ở đâu? Thể xác cô đang ở đâu?
Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, phiền muộn mở van nước, hắt nước lạnh vào mặt, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh lại.
Thời điểm bây giờ cô cần bình tĩnh, ít nhất trước hết cần phải làm rõ thân
thế của thân thể này đã. Hiện tại cách ăn mặc này không thể giúp cô biết được chuyện của chủ nhân này, nếu không lỡ để lại hậu quả sau này, cô
không dám suy nghĩ.
Theo như lời nói của người đàn ông vừa rồi,
chủ nhân của thân thể này hình như tên là Cố An Kỳ, lần nhập viện này
đại khái là vì khi tham gia tiết mục giải trí thì bị điện giật, làm cho
cô ta phải khẩn cấp đi cấp cứu.
Sự tình đã xảy ra lâu như vậy,
còn không có phóng viên đến phỏng vấn để viết báo, điều này có thể cho
thấy địa vị của nguyên chủ thân thể này trong làng giải trí không cao.
Cộng thêm cái tiết mục sự cố điện áp kia, còn bị người đời chỉnh cho đến mức độ này, xem ra những ngày trước của Cố An Kỳ không hề tốt chút nào.
Đáng lẽ ra phải đứng trên bục thềm cao nhất trong giới showbiz, nay lại
trọng sinh thành một nghệ sĩ nhỏ bé. Nói ra việc này, chắc chắn ai cũng
sẽ không tin được mà còn cười vào mặt cho. Lâm Huyên Di tự giễu lắc lắc
đầu, trên mặt hiện ra một tia cười khổ.
“Cố tiểu thư, cô có làm sao không?” Y tá thấy “Cố An Kỳ” đứng ở toilet lâu như vậy mà không đi ra, liền lo lắng gõ cửa toilet.
Lắc lắc đầu, Lâm Huyên Di chỉnh lại biểu cảm của mình rồi mở cửa: “Bây giờ tôi có thể làm một cuộc kiểm tra toàn thân chưa?”
“A, được, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp, vui lòng chờ chút.” Y tá hơi ngẩn người ra, sau đó hồi đáp rồi chạy nhanh đi.
Trong thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, ở trong đại sảnh có một chiếc TV,
đang phát tin mới nhất trong ngày.”Tin tức mới nhất cho biết, nghệ sĩ
nổi tiếng Lâm Huyên Di trong quá trình quay phim, dây cáp có trục trặc,
bị rơi xuống vách núi đen, đến nay sống chết không rõ, tỷ lệ phần trăm
còn sống không nhiều. Trước mắt đang cố gắng tìm được người…”
Lâm Huyên Di hãi hùng, yên lặng đứng ở một bên trong góc phòng, thân mình không chịu nổi mà cứ run lên.
“Cố tiểu thư, cô không sao chứ?” Y tá quan tâm hỏi.
Cố An Kỳ cúi thấp đầu, chớp chớp mắt: “Tôi không sao, có thể bắt đầu kiểm tra rồi sao?”
“A, vâng, mời đi hướng bên này…”
Trong thời gian một buổi chiều, Lâm Huyên Di làm xong phần kiểm tra toàn thân từ chiều cao, nhóm máu, đều phải kiểm tra hoàn chỉnh. Nhìn chung mà
nói, thân thể này đến có thể xem như khỏe mạnh, lần điện giật lúc trước
cũng không làm ảnh hưởng đến thân thể. Chẳng qua dạ dày của cô không
phải tốt lắm, dễ dàng mắc bệnh, cần phải ăn uống cẩn thận, đúng giờ cơm
phải ăn. Lâm Huyên Di nghe vậy, gánh nặng trong lòng cũng dần thả lòng.
Việc thủ tục xuất viện rất đơn giản, căn cứ theo chứng minh thư để tìm nơi ở rồi tìm được gia đình của Cố An Kỳ. Làm Lâm Huyên Di đến chỗ ở của Cố
An Kỳ, cô thực kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm . Cho tới bây giờ cô chưa
từng nghe thấy nhà của bất kì ngôi sao nàoại ở trong cái ngõ nhỏ như
thế này.
Dọc đường đi cô có gặp mấy bác gái trung niên, hình như
họ rất quen thuộc với Cố An Kỳ, nhiệt tình chào hỏi nàng, gọi “Tiểu Cố”, “Tiểu Cố” . Lâm Huyên Di nhìn những gương mặt xa lạ thân thiện kia, có
đôi chút không thích ứng được.
Đến khi nàng tìm được ngôi nhà nhỏ của Cố An Kỳ, cả người đã mỏi mệt quả muốn nằm bẹp xuống. Nơi Cố An Kỳ
là ở lầu hai, Lâm Huyên Di khi bước lên cầu thang thì liên tục tiếng
“hắt xì hắt xì” vang lên, thật làm cho cô sợ hãi nhỡ có rơi xuống kia.
Sau khi mở cửa, sự căng thẳng về thần kinh của Lâm Huyên Di mới nới lỏng xuống.
Nhà Cố An Kỳ rất nhỏ, chỉ rộng có mười lăm m², đồ đạc của gia đình chả đáng bao nhiêu, ngoại trừ cái giường cũ nát cùng cái bàn học nhỏ kia đã bị
mòn hết bốn cạnh, cũng chỉ có cái tủ quần áo nho nhỏ ở đầu giường, xem
cái tủ kia chế tạo thô ráp cùng loại gỗ rất bình thường, Lâm Huyên Di
đoán rằng nó là đồ thủ công.
Nhà Cố An Kỳ tuy rằng thực cũ nát
hơn nữa lại rất nhỏ, còn có chút nhạt nhẽo, nhưng lạ là không biết tại
vì sao lại làm cho Lâm Huyên Di có cảm giác an tâm lạ thường, thật giống như khiến cô trở về những ngày chưa dấn thân vào giới showbiz, dường
như mang theo một chút hương vị ấm áp hoài niệm.
Hết thảy lại trở về điểm xuất phát…
Nhiều năm qua cố gắng phấn đấu đều biến thành hư không, tiền tài, địa vị tất
cả đều mất, muốn có lại chắc chắn phải một lần nữa bắt đầu. Hỏi ông trời rằng như thế này là công bằng hay là bất công?
Khóe miệng nhếch lên tự giễu, nàng không tiếng động nở nụ cười.
Có lẽ trên đời ở đâu đó còn có một thứ gọi là —— duyên số. Cho dù là tráo ồn, thay đổi thân phận, thì chính bản thân vẫn là người luẩn quẩn trong cái vòng tròn này.
Nếu không có cách nào khác trở lại thân thể trước kia, thế thì cứ như vậy dựa vào thân thể Cố An Kỳ này mà làm lại từ đầu…
Một ngày nào đó, cô sẽ trở về vị trí cao nhất…
Lâm Huyên Di dựa vào chiếc giường có hơi cứng, dần dần chìm vào giấc ngủ.