Để mặc người trước mắt thắt nơ dùm mình, tất cả đều là nhà thiết kế danh tiếng. Trong gương là gương mặt người đàn ông khiến bao cô gái điên cuồng, thân phận và năng lực khiến bao người đàn ông khác ghen ghét, tổng giám đốc Đường thị, người đàn ông độc thân sáng giá hàng đầu trong giới thượng lưu.
“Mấy người ra ngoài hết đi.” Đường Nguyễn Khanh nhìn nhà thiết kế, chuyên viên trang điểm trong phòng, lạnh nhạt mở miệng nói.
Những người trong phòng quan sát sắc mặt sao lại không nhìn ra tâm trạng của vị tổng giám đốc sắp đính hôn này không tốt chứ. Cùng nhau trao đổi ánh mắt rồi yên lặng ra ngoài, người đi cuối còn cẩn thận giúp đóng cửa lại.
Thô lỗ kéo cái nơ xuống, cho đến khi nó lỏng lẻo rời hẳn ra y mới có thể cảm giác mình thở được một chút. Vô lực ngồi xuống sofa, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, y đột nhiên nhớ lại ngày y gặp được Cảnh An Tước. Hôm đó là một ngày mưa hay trời trong xanh như bây giờ?
Đúng rồi, ngày đó khí trời nặng nề buồn bực, những đám mây xám xịt giống như là muốn đổ cơn mưa. Không như ngày hôm nay, ánh mặt trời tỏa ra đến chói mắt, khí trời trong xanh, nhưng so với tâm trạng ngày y lần đầu tiên gặp được người kia lại càng nặng nề hơn. Giễu cợt đưa tay ra che hai mắt, hóa ra bản thân còn chưa từ bỏ ý định sao? Dù cho hiện tại thế này, vẫn chưa thể từ bỏ sao?
“Cậu chủ, đến giờ rồi, cậu có bên trong không?” Tiếng người quản gia bên ngoài cánh cửa vang lên, mang theo cảm giác cẩn thận lẫn kính sợ.
Đứng dậy nhìn vào chiếc gương thật to, nhìn sang cái hộp nhẫn trên bàn. Ngón tay của y dừng một chút, rồi rất nhanh bỏ cái hộp vào túi áo. Nhìn lòng bàn tay mình, cười hoảng hốt. Kéo cửa phòng ra, ôn hòa hỏi “Khách mời đến đủ rồi hả?”
“Vâng. Các vị khách đã đến đủ.” quản gia nghĩ nghĩ “Ông Tiếu và hai cậu bên ấy còn chưa tới.” Gần đây hai người thừa kế của Tiếu gia đang đấu nhau ác liệt, nghe nói cậu hai nhỉnh hơn một chút, nói chung cũng chẳng biết thiệt giả thế nào. Dù sao thì cậu hai trước kia chỉ hoạt động trong giới giải trí, so với cậu cả làm tổng giám đốc thì rõ ràng ít kinh nghiệm hơn nhiều, thế mà lại có thể đấu thắng cậu cả sao? Lời đồn luôn nửa thật nửa giả, làm cho người ngoài chẳng cách nào nắm rõ.
“Tôi biết rồi.” Đường Nguyễn Khanh cài lại nút áo ở măng-sét “Đi thôi.” Nghiêng người đóng cảnh cửa phía sau lại. Người kia, qua hôm nay chỉ sợ bản thân ngay cả tư cách nhớ cũng chẳng còn. Lời lỡ nói ra có khi còn không cứu vãn nổi, huống chi đã quyết định như vậy. Cũng đừng hối hận nữa.
Bữa tiệc đính hôn được tổ chức trong khuôn viên cực lớn của biệt thự Đường gia. Biển hoa nhân tạo được dựng lên, vòm hoa mộng ảo như cảnh cô gái lọ lem và hoàng tử bước ra từ phim thần tượng. Đan Á Đồng mặt vô cảm nhìn cảnh trước mắt, xoay người đến gần bàn tiếp tân giao tiền mừng. Số tiền rất lớn, làm cho Tạ Huân và Lộ Phàm ở đằng sau vừa nhìn thấy liền tặc lưỡi trong lòng. Thằng nhóc này hào phóng nhỉ. Mà dù sao cũng có một Tiếu Tử Mặc, chút tiền đó có là gì chứ.
Hai người tiến đến giao tiền mừng, hơn nữa chỉ có thể miễn cưỡng bằng với Đan Á Đồng. Thằng nhóc này đi lung tung khắp lên, thế mà đưa tiền mừng trước mặt bọn họ, là cố ý đây! Hai người đều là nhà đại diện hàng đầu, sao có thể mừng ít tiền hơn một ca sĩ mới vào nghề chứ.
“Tôi nói này, sao anh lại đào tạo ra một yêu nghiệt như thế hả?” Tạ Huân nhìn thiếu niên bước đi thanh lịch ở phía trước, có chút bực bội, liền phàn nàn “Có thể thay đổi xoành xoạch như thế. Cũng chẳng biết thằng nhóc Tiếu Tử Mặc có phải mù mắt chó không mà nhìn trúng cậu ta.”
Lộ Phàm đẩy kính mắt, cực kỳ bình tĩnh mở miệng “Cậu ta có mù mắt chó hay không thì tôi không biết. Nhưng có một chuyện tôi rất rõ, nếu anh những lời này với Tiếu Tử Mặc, anh sẽ bị cậu ta đánh thành đầu heo, còn nếu những lời này bị Đan Á Đồng nghe thấy thì mắt của anh rất nhanh sẽ biến thành mắt chó.”
Tạ Huân kéo kéo cổ áo, tuy hắn rất muốn phản bác lời của Lộ Phàm, nhưng sự thật thắng hùng biện, hắn cũng chẳng có cách nào bác lại.
Đan Á Đồng nghe được hai người đang xì xào bàn tán ở đằng sau, đứng lại, quay đầu ra sau nhìn về phía hai người, nói “Sắp bắt đầu rồi, các anh không đi vào sao?”
“Khụ, thì chúng tôi đang đi nè.” Tạ Huân nhìn đôi mắt như cười mà không phải cười của đối phương, quyết định không muốn khiêu chiến với yêu nghiệt chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đáng sợ rồi, đành ngoan ngoãn đi theo sau Đan Á Đồng vào phòng. Ba người tìm một vị trí ngồi xuống, nghe tiếng đàn dương cầm đang tấu lên bản nhạc hạnh phúc, Lộ Phàm đột nhiên phì cười một tiếng.
Tạ Huân thắc mắc nhìn Lộ Phàm, không biết phải là ảo giác hay không mà hắn có cảm giác Lộ Phàm hình như không mong đợi gặp cô tiểu thư họ Cảnh lắm thì phải.
Có lẽ Lộ Phàm là người duy nhất biết được quan hệ của Cảnh Nhứ Nhan và Cảnh An Tước. Ngay sau đó liền thấy người nhà họ Cảnh bước ra. Đan Á Đồng nhìn vẻ khó chịu hiếm thấy trên mặt Lộ Phàm. Người này rất ít khi không phân biệt trái phải mà đi ghét một người, nhìn bộ dạng chắc là vì mình mà bất bình thay nhỉ. Đan Á Đồng cong khóe miệng lên, đột nhiên cảm thấy cái mặt co quắp đeo kính trước mặt lại đáng yêu lạ.
Tạ Huân phát hiện ra bầu không khí giữa hai người bên cạnh mình có chút kì quái, sao cả hai người này đều kỳ lạ như nhau vậy? Chẳng lẽ đây là sự ăn ý giữa người đại diện và nghệ sĩ? Nhưng mà hắn và Tiếu Đại Thiên Vương hình như không có sự ăn ý kì lạ thế này thì phải?
Chỉ một lúc sau, liền thấy Đường Nguyễn Khanh và Cảnh Nhứ Nhan dọc theo dàn hoa trồng đi về phía hội trường. Mọi người ở đây đều đứng dậy vỗ tay. Đan Á Đồng chậm rãi dậy, chậm rãi vỗ tay, mắt liếc nhẹ qua ngó Cảnh Nhứ Nhan từ trên xuống dưới. Hình như không có điểm gì đặc biệt, xem ra vợ của ông già đó cũng không quá đẹp, ít nhất trông kém hơn bà già sinh ra cậu.
Đi qua cổng hoa, theo lối đi đến khu vực khách khứa, tầm mắt Đan Á Đồng rơi lên một người đàn ông ngồi ghế hàng đầu bên nhà gái. Một bộ vest hoàn hảo, mái tóc hoa râm, thời gian đã lưu lại những dấu vết rõ ràng nơi khóe mắt ông ta, người đàn ông này già thấy rõ.
Một người đàn ông như vậy, có chỗ nào đáng giá khiến những người đàn bà phải si ngốc đến phát điên nhỉ. Dời tầm mắt đi, Đan Á Đồng cũng không biết bản thân là đang cảm thấy đáng tiếc cho người đã mất, hay là cảm thấy buồn cười nữa. Cứ thế mà chết đi, đáng giá sao?
Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung, có đáng giá hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới cậu. Chẳng thèm quan tâm những người xung quanh đang bận rộn nói lời chúc phúc, Đan Á Đồng cứ như vậy trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi của mình.
“Này…” Tạ Huân mở to hai mắt, không dám tin nhìn bóng lưng của Đan Á Đồng. Thằng nhóc này làm cái gì thế, lúc này bỏ đi chẳng phải là chẳng thèm nể mặt Đường Nguyễn Khanh sao?
Lộ Phàm như đang suy nghĩ gì đó nhìn bóng lưng Đan Á Đồng. Trong quang cảnh khách khứa vui mừng thì Đan Á Đồng lại hiện rõ vẻ lạnh lùng.
Đường Nguyễn Khanh không biết vì sao lại thấy Đan Á Đồng đứng một mình ở một bên. Thật sự thì y rất ít khi quan tâm đến nghệ sĩ này, vì cậu ta có nhiều cử chỉ giống người kia nên đã từng có lần y tưởng người kia đã trở lại. Nhưng, ai cũng biết đó là chuyện không thể, sau đó bản thân cũng dần xa lánh thiếu niên để bản thân giảm bớt những ảo tưởng không thực tế với đối phương, mà cũng là để tránh khiến thằng em họ tự dưng ăn dấm chua.
Hóa ra dáng người thiếu niên này rất thanh mảnh, nhìn chung thì rất sạch sẽ, không có vẻ quyến rũ như trên phim. Cậu ta mặc một bộ vest màu trắng đứng trên cỏ, giống như hoàng tử nhỏ rời xa sự ồn ã, tao nhã không tả xiết. Y không thấy rõ ánh mắt của cậu, nên không biết cậu có nhìn y không. Nhưng y cảm thấy, thiếu niên đứng xa xa hình như đang chống lại cái gì đó, nên mới đứng từ xa mà nhìn, lạnh lùng và quật cường.
Cái từ ngữ “cô độc” đột nhiên xuất hiện trong đầu, Đường Nguyễn Khanh nhíu mày. Mà ngay lúc này, một thanh niên mặc vest màu đen xuất hiện bên cạnh thiếu niên. Cho dù xa như vậy, y vẫn có thể thấy được nụ cười rạng rỡ của thanh niên đó. Trên môi cong lên thành nụ cười tự giễu, mình điên rồi sao? Đang suy nghĩ gì đấy?
Cho dù là cô độc, cũng sẽ có người làm bạn, ít nhất… cũng may mắn hơn chính mình. Đường Nguyễn Khanh nghiêng đầu nhìn cô gái đang ôm cánh tay của mình, đáy mắt không có một tí tình cảm. Người bản thân yêu thương đã không còn, giờ người đứng bên cạnh là ai thì liên quan gì?
Tiếu Kỳ Thậm nói chuyện với Đan Á Đồng, nhưng một lúc sau lại bị ông Tiếu gọi điện thoại tới triệu đi. Tiếu trung khuyển trước khi rời đi còn cọ cọ Đan Á Đồng một hồi rồi mới chịu đi. Đan Á Đồng nhìn bóng lưng của hắn, cười bất đắc dĩ. Người này sao mà giống chó thế, nhưng mà… ngược lại thật đáng yêu.
Đàng trai và đàng gái có vẻ là đã trao nhẫn cho nhau xong. Khánh khứa trò chuyện rôm rả cùng nhau. Người đánh đàn dương cầm cho buổi lễ đương nghiên là hoàng tử dương cầm. Xem ra buổi lễ này đã tốn không ít tiền. Đan Á Đồng tay đút túi quần, từ từ đi đến bên cạnh thanh niên đang đánh dương cầm, mỉm cười mở miệng nói “Tôi chơi một bài được không?”
Thanh niên nhìn cậu một cái, rõ ràng nhận ra cậu là ai “Đây, hóa ra là Đan đại minh tinh, đương nhiên có thể rồi.” Nói xong liền đứng dậy nhường ghế cho Đan Á Đồng. Anh cũng muốn biết kỹ thuật đàn của đứa con cưng làng giải trí này thế nào.
Ngôn Ngôn, con phải học thuộc bài này nhé. Ba con thích nhất bản nhạc này đấy, con biết chưa? Người đàn bà ấy nhiều lần nhấn mạnh.
Ngôn ngôn, sao mày còn không nhớ kỹ hả. Chỗ này sai rồi, đánh lại đi.
Lướt nhẹ phím đàn. Đan Á Đồng nheo mắt nhìn lên vầng dương trên không trung. Mẹ, đây là lần cuối cùng tôi giúp mẹ, người đàn ông kia có thể nhớ tới mẹ hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi nữa. Cười giễu, cúi đầu nhìn những phím đàn đen, trắng. Người đàn bà vì yêu mà trở nên cuồng loạn, cũng chẳng biết là đáng thương hay đáng hận.
Ai cũng không chú ý người đánh đàn đã thay đổi, bọn họ chỉ thấy khúc nhạc này hình như tràn đầy khát vọng tình yêu, sự kỳ vọng với tương lai, quả thật rất phù hợp với không khí bây giờ. Chỉ có một người đàn ông sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bàn tay cầm ly rượu run lên nhè nhẹ, dường như là toàn bộ sức lực của bản thân đều bị rút hết sạch.
“Ba, ba sao thế ạ?” Đường Nguyễn Khanh và Cảnh Nhứ Nhan đi đến bên cạnh Cảnh Thế An, Cảnh Nhứ Nhan lo lắng hỏi “Có phải người không thoải mái ạ?”
“Không có việc gì.” Cảnh Thế An miễn cưỡng cười cười, nhìn về phía con rể tương lai của mình “Nguyễn Khanh, chàng trai đánh đàn là ai thế?”
Đường Nguyễn Khanh đang định nói là một thiên tài dương cầm được mời đến, nhưng khi nghiêng đầu nhìn lại mới hơi sững sờ. Hóa ra là Đan Á Đồng. Trong trí nhớ, lúc Đan Á Đồng còn ở cô nhi viện vốn không được học qua đàn dương cầm. Sao cậu ta lại có thể đánh đàn hay như vậy chứ?
“Anh Nguyễn Khanh, đó chẳng phải là nghệ sĩ công ty anh à?” Cảnh Nhứ Nhan đã từng gặp qua Đan Á Đồng một lần, có chút ấn tượng “Cậu ta đánh đàn cũng khá nhỉ.”
Không phải con của cô ta, nếu là con của cô ta thì giờ hẳn cũng đã hơn 30 tuổi rồi, mà đứa bé kia thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi gì đó. Nhưng, bản nhạc này, cậu ta sao lại biết? Khúc nhạc này chính là do cô ta sáng tác, hơn nữa đã từng chơi thử trước mặt mình, còn thiếu niên này, sao có thể đánh được?
Xong một khúc nhạc, Đan Á Đồng như là đã hoàn thành được một việc, liền cười thoải mái. Cậu đứng dậy, nói khẽ với thanh niên ở sau lưng “Cảm ơn.”
Thanh niên lúc này mới lấy lại được tinh thần, cảm khái “Không ngờ anh lại đánh hay như vậy!”
Ánh mắt Đan Á Đồng lóe sáng, không nói gì, chỉ khoát khoát tay “Tôi phải đi rồi, tạm biệt.” Đi hai bước, cậu quay đầu lại nói “Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Thanh niên nhún vai “Tôi rất chờ mong.”
“Á Đồng.” Chưa đi được bao xa thì Đan Á Đồng đã bị người gọi lại.
Đan Á Đồng quay đầu lại, trên mặt là nụ cười ôn hòa “Tổng giám đốc.” cậu liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Khanh, Cảnh Nhứ Nhan không ở đây.
Đường Nguyễn Khanh thấy nụ cười khách khí trên gương mặt chữ điền, đột nhiên trong lúc đó không biết bản thân muốn nói gì. Khi nhìn bóng lưng rời đi của cậu, chẳng hiểu sao y lại gọi lại. Y có chút xấu hổ, vội ho một tiếng “Cậu muốn đi sao?”
Đan Á Đồng khóe mắt nảy lên. Nhiều khách như vậy, chuyện vài người ra về là rất bình thường, nhưng sao đến mình lại bị chủ nhà thấy được? Cậu mỉm cười “Vâng, tôi nhớ ra còn một số việc phải làm. Hôm nay là ngày lành của Tổng giám đốc, xin chúc mừng.”
Đường Nguyễn Khanh cười khổ một tiếng, không lên tiếng, bàn tay nắm ly rượu thật chặt, con mắt dài nhỏ nhiễm lên một tia u buồn.
Đan Á Đồng đương nhiên nhìn ra Đường Nguyễn Khanh đối với Cảnh Nhứ Nhan kia căn bản không có cái gọi là tình yêu, chỉ sợ ngay cả tình cảm anh em cũng không có. Cậu giương cái cằm lên “Cô Cảnh rất đẹp.” Được rồi, cậu thừa nhận lời này tác dụng an ủi là con số không.
Đối với lời nói khô cằn không biết là an ủi hay cảm thông, Đường Nguyễn Khanh chỉ có thể cười, sau đó nói “Nếu cậu có việc thì đi trước đi.”
Đan Á Đồng gật đầu cười, những sợi tóc nhỏ vụn dán trên trán cậu “Tổng giám đốc, xe Ferrari thật ra có thể đổi rồi được đó. Tôi nghe nói Ferrari mới ra một mẫu thể thao được lắm, anh coi thử chút xem sao.” Nói xong, cậu gật đầu “Tạm biệt.”
Có thể… thay đổi sao? Đường Nguyễn Khanh có chút ngây người nhìn bóng thiếu niên càng lúc càng xa, đột nhiên mở miệng hỏi “Cậu sẽ không biết… chiếc xe đó có ý nghĩa gì…”
Thiếu niên đứng lại, quay đầu nhìn y, dường như là đang tự hỏi, hồi lâu sau mới đáp “Có lẽ, khi đó người kia cũng không hiểu chiếc xe đó có ý nghĩa gì. Ngay cả anh ta cũng không biết, cần gì phải chấp nhất?”
Cả người Đường Nguyễn Khanh cứng ngắc nhìn thiếu niên nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại mà cứ đi tiếp. Lời cậu ta là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta biết rõ, cậu ta nhìn ra tâm tư của mình, vì sao… Cậu ta biết chiếc xe này có liên quan tới người kia?!
Ly rượu sâm banh rơi xuống mặt đất, tiếng cười, tiếng đàn dương cầm tất cả đều không lọt được vào tai Đường Nguyễn Khanh. Y sững sờ nhìn bóng lưng thiếu niên, cho đến khi cậu biến mất tại góc quẹo.
“Ba!” Bên này, Cảnh Thế An sau khi nhận được một tờ giấy do bồi bàn đưa tới, sắc mặt liền tái nhợt rồi hôn mê bất tỉnh. Xung quanh loạn hẳn lên.
Mãi cho đến khi khách khứa tán đi hơn phân nửa, một người nhặt lên tờ giấy bị gió thổi tới góc bàn. Trên tờ giấy chỉ viết mấy chữ: Người đàn bà đánh “Giấc mộng ngọt ngào” đang chờ ông đấy. Thật ra bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào thì đó chính là hiện thực tàn khốc. Chúc mộng đẹp!
“Lộ Phàm, nhìn cái gì đấy? Mọi người đi hết rồi, không đi hả?”
“Không có gì.” Đem tờ giấy nhét vào túi áo, anh cười cười, cùng tiến về dòng người đi bộ phía trước.