Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 75: Tấm lòng của trung khuyển




Không ngoài dự liệu của Đan Á Đồng, việc Cố Sâm làm người đại diện sản phẩm đã bị hủy bỏ. Hiện tại, cậu đang cầm ly nước ngồi trên sofa mà nhấm nháp từng ngụm một.

Hành động của Tiếu Kỳ Thậm ngày hôm qua làm cậu có chút ngạc nhiên. Với một người giảo hoạt như Tiếu Kỳ Thậm, sẽ chẳng thể nào tưởng tượng ra hắn sẽ làm một chuyện lỗ mãng như vậy. Theo như kế hoạch ban đầu của cậu vốn Tiếu Kỳ Thầm không có “đất diễn” trong đó, mà chỉ là làm cho Cố Sâm ra tay với mình để cho Dương Quân chụp hình lại. Rồi chỉ cần những ảnh chụp đó xuất hiện ở các đài truyền hình, các tạp chí cũng như trên mạng, là Cố Sâm sẽ không còn ngóc đầu lên được nữa. Nhưng cậu lại không ngờ tới, chỉ vì một cái tát lại làm Tiếu Kỳ Thậm mất bình tĩnh như vậy. Mặc dù cậu không quan tâm đến tình yêu, nhưng cậu cũng hiểu rõ được đây là loại tình cảm gì.

Nắm thật chặt ly nước trong tay, cậu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, nhẹ thở dài một hơi “Những thứ hư vô đó, tội gì…”

Cậu nghĩ ngợi, rồi đặt ly xuống, đi vào trong phòng làm việc mở laptop ra, chọn vài tấm hình rồi gởi đi. Cậu không phải là Jesus, cậu không muốn làm những chuyện vô nghĩa.

Mở đại ra vài trang web tin giải trí lớn, cậu không hề ngạc nhiên khi thấy các bài viết liên quan đến Ngàn Năm. Trên đó chỉ có những hình ảnh tuyên truyền ban đầu được đoàn làm phim tung ra, nên mọi người bàn tán xôn xao, thậm chí còn cái gì mà đóng giả thành thật. Có một bài post viết rằng hai người đàn ông đã tranh đấu với nhau vì một người đàn ông khác, hơn nữa còn nói đây là chuyện có thật, cứ như thể họ ở ngay tại hiện trường nhìn thấy được. Post này cũng những post sau nữa càng làm mọi người càng thêm phấn khích không thôi. Nào là trung khuyển, nào là nữ vương, nào là người đẹp kiêu ngạo, làm Đan Á Đồng đọc mà trán cứ co giật từng cơn.

Khép lại laptop, Đan Á Đồng nhìn đống sách trên những kệ, ngáp một cái rồi xoay người ra khỏi phòng. Cố Sâm, anh làm cho Hàn Tinh vì một lời nói dối mà tự tử, còn tôi sẽ làm cho anh vì sỉ nhục mà chôn vùi tiền đồ. Làm như vậy, thật cũng không tính là thiệt thòi cho anh nhỉ.

Một đêm không mộng mị, mà có nằm mơ thì cũng đã quên rồi, Đan Á Đồng rửa mặt xong thì mở tủ quần áo ra, chọn lựa phối hợp cho thật tốt bộ quần áo cậu muốn mặc hôm nay. Cậu chợt nghe thấy tiếng cửa mở, không phải Lộ Phàm thì cũng là Dương Quân, vì chỉ có hai người này mới có chìa khóa cửa chính. Cậu thắt xong cái nơ cổ rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, liền thấy Lộ Phàm đang ôm một chồng báo cùng tạp chí bước tới, khuôn mặt anh có vẻ lầm lỳ nhìn vô khó hiểu nổi. Đi theo sau anh là Dương Quân đang cầm đồ ăn sáng, cả người chỉ một bộ dạng “tôi cái gì cũng không biết nhé”.

Đan Á Đồng đến bên sofa ngồi xuống, mở TV lên, liền nghe giọng nói đầy chất lượng của cô phóng viên cho biết “Cố Sâm là một diễn viên rất có thực lực trong giới giải trí, nhưng ở trường quay lại xuống tay với một người mới vô nghề. Hành vi này đã làm cho rất nhiều fan của Đan công tử căm ghét và giận dữ. Hơn nữa họ còn tẩy chay hết tất cả sản phẩm do Cố Sâm làm người đại diện, cũng như phim điện ảnh và phim truyền hình Cố Sâm đã từng đóng…”

Lộ Phàm thả chồng báo, tạp chí giải trí xuống bàn uống nước, ngồi xuống sofa ở bên cạnh, xem tin tức trên TV, mà không nói một lời nào.

Đan Á Đồng liếc mắt nhìn cái gì đó trên mặt bàn, uể oải mở miệng nói “Mặt bàn là để đặt ly tách, mấy cái thứ này đặt ở đây làm gì?”

“Cái này không phải ấm chén, cái này rõ ràng là đồ ăn mà…” Dương Quân khẽ lẩm bẩm, nhưng nhận được ánh mắt nhẹ như không khí từ Đan Á Đồng liền tự động câm miệng, chân chó đem đồ ăn sáng để trước mặt Đan Á Đồng.

“Cậu không nhìn xem à?” Lộ Phàm nhìn Đan Á Đồng đang cúi đầu húp cháo “Tôi lại nghĩ cậu hẳn là muốn nhìn qua một chút coi hiệu quả ra sao đấy.” Anh biết rõ Đan Á Đồng là người có tâm cơ thâm trầm, nhưng lại thật không ngờ cậu ta lại đi được tới một bước này. Cố Sâm cùng cậu cũng chẳng có quan hệ gì với nhau, cậu ta vì cái gì mà cứ nhắm vào Cố Sâm không tha: đi club đêm, hút ma túy, lừa gạt tình yêu của đàn bà, không hiếu thuận với cha mẹ, tất cả đều được truyền thông lôi hết ra ngoài ánh sáng. Cứ như vậy, Cố Sâm thật không còn cách nào để mà trở mình được nữa. Như hồi Đan Á Đồng vừa mới gia nhập Thiên Quan, Nguyên Văn cũng không còn khả năng nào để tiến lên tiếp được. Khi đó anh cũng không biết mấy cái video clip trên mạng kia là từ đâu mà tới, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ cũng là thủ đoạn của Đan Á Đồng. Khó trách khi đó đối với một người rõ ràng nổi tiếng như vậy mà cậu ta lại không sợ. Tâm tư này, tại sao một đứa trẻ mới 19 tuổi lại có thể có được? Thật sự là làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

“Có cái gì đáng quan tâm đâu.” Đan Á Đồng tắt TV, ăn thêm một ngụm cháo, rồi nghiêng đầu nói với Dương Quân “Ngày mai tôi muốn ăn cháo thịt nạc với trứng Bách Thảo, cháo vị nấm tôi đã chán rồi.” Nói xong thì nhìn sang khuôn mặt có vẻ kì lạ của Lộ Phàm “Lộ Phàm, anh là người đại diện của tôi, chúng ta chỉ cần dư luận thiên về phía mình thôi, anh cần gì phải quản những chuyện của gã đó nhiều như vậy.”

“Nhưng những chuyện này một phần cũng có liên quan đến cậu.” Lộ Phàm đẩy mắt kính lên “Cậu ít ra cũng phải nghĩ tới làm thế nào để ứng phó với đám truyền thông chứ.”

“Tôi?” Đan Á Đồng mỉm cười “Tôi chỉ là một tân binh nhỏ nhoi không có thế lực, tôi dám nói cái gì chứ. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Chỉ là, sự hiểu lầm này lại sẽ mang tới sự hiểu lầm khác còn lớn hơn nữa.

Dương Quân ngồi trên ghế sofa không hiểu sao lại rùng mình. Hắn không biết vì cái gì mà cảm thấy lúc Đan Á Đồng cười thật dịu dàng lại làm cho hắn cả người lạnh run lên.

Lộ Phàm nheo mắt lại, rồi anh đột nhiên mở miệng nói “Cậu đối phó với Cố Sâm như vậy, là vì… Hàn Tinh?” Cái suy đoán này làm dây thần kinh nào đó trong não anh nhảy giật giật lên.

Đan Á Đồng tiếp tục ăn một ngụm cháo, lau sạch khóe miệng, sắc mặt không thay đổi nói “Buổi sáng tôi muốn đến công ty, thời gian không còn sớm nữa nên đi ngay bây giờ đi.”

Dương Quân với ánh mắt cảm thông nhìn Lộ Phàm đã bị Đan Á Đồng không thèm đếm xỉa tới nữa. Người đại diện hàng đầu mà ở trước mặt Đan Á Đồng thì cũng chỉ có thể là ly đựng nước. Dương Quân nhìn thấy bộ dạng Lộ Phàm như thế này, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn lắm.

Đến Thiên Quan, Đan Á Đồng liền bị Trương Phong gọi đến văn phòng của Đường Nguyễn Khanh. Đan Á Đồng nhìn Lộ Phàm, đối phương cũng không có bất kỳ thể hiện gì. Cậu nhíu mày, đi theo Trương Phong.

Vào văn phòng của Đường Nguyễn Khanh, Đan Á Đồng liền thấy Tiếu Kỳ Thậm cũng đã có mặt ở đó, cậu hướng hắn cười, rồi nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh “Tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc gì không?”

Đường Nguyễn Khanh dụi tắt điếu thuốc, chỉ chỉ sofa “Cậu ngồi đi.” Nói xong, lấy ra một chồng hình ảnh được cắt ra từ tạp chí và báo, nheo mắt lại, nói “Cố Sâm thật sự đã cùng cậu đánh nhau?”

“Không phải thằng đó và Á Đồng đánh nhau.” Tiếu Kỳ Thậm lạnh lùng hừ một cái “Mà là gã đã ra tay đánh Á Đồng. Cái thằng khốn nạn đó!”

“Sau đó, ở trước mặt rất nhiều người, chú đã ra tay với anh ta.” Đường Nguyễn Khanh xoa xoa thái dương “Đã vậy, chú còn coi sự nghiệp của Tiếu gia là một trò đùa. Tử Mặc, tôi mặc kệ chú muốn nghịch phá ra sao, chính là đừng để cho ông ngoại nổi giận.”

Tiếu Kỳ Thậm cúi đầu xuống, che giấu đi một tia châm chọc nơi khóe miệng. Đường Nguyễn Khanh cùng hắn từ trước tới nay không có thân nhau cho lắm, nhưng cũng có thể nói là thân hơn một chút nếu so với Tiếu Trình Ngự. Những cảnh cáo này là cố ý hay không thì hắn cũng không muốn màng tới, hắn chỉ nói “Em biết rõ mình nên làm gì cho phải, vì đó không chỉ là ông ngoại của anh, mà còn là ông nội của em.”

Đan Á Đồng từ khóe mắt nhìn xéo qua Tiếu Kỳ Thậm, rõ ràng là một cuộc đối thoại đơn giản như thế, vì cái gì cậu lại cảm thấy mây đen kéo tới vậy? Ngồi xem rồng hổ quyết đấu, tim cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa a.

Ánh mắt của Đường Nguyễn Khanh rơi lên người Đan Á Đồng, người mà nãy giờ sắc mặt vẫn không thay đổi, tùy tiện lật tới lật lui mấy tấm hình chụp “Á Đồng, cậu cảm thấy những tấm hình này như thế nào?”

Á Đồng đứng dậy, lấy đại ra hai tấm. Trong hình là khuôn mặt nhăn nhó của Cố Sâm, còn chính mình thì có vẻ là một thiếu niên bối rối, nhỏ bé và yếu ớt, ở bên cạnh một người đàn ông cường tráng, đã tạo ra một hình ảnh đối lập rất đặc biệt. Cậu không khỏi gật đầu thỏa mãn “Góc độ chụp ảnh rất được.” Ít ra cũng không có làm cậu trông quá khó coi.

“Tôi càng muốn được biết rõ những ảnh chụp này là từ đâu mà đến.” Đường Nguyễn Khanh nắm lấy những tấm ảnh “Góc độ gần như vậy, ai lại có lá gan lớn thế chứ, còn có những người biết chuyện ở trên báo chí, và họ đã nói những gì nữa nhỉ?”

“Tổng giám đốc, tuy rằng tôi đóng vai một hồ ly tinh thần thông quảng đại, nhưng tôi lại không phải là hồ ly chính cống, những chuyện đó thì làm sao mà tôi biết được chứ.” Đan Á Đồng đặt mấy tấm hình lại lên bàn, quay trở lại sofa ngồi xuống. Lại thấy Đường Nguyễn Khanh nhìn chằm chằm mình, cậu cười tủm tỉm, hỏi “Tổng giám đốc nhìn tôi như thế, chẳng lẽ là anh thích tôi?”

Đường Nguyễn Khanh nhớ tới mấy ngày trước cùng Đan Á Đồng dùng cơm trong bầu không khí hòa hợp, y cũng không muốn nói quá nhiều mà làm cho đối phương khó chịu “Đan Á Đồng, tôi và cậu đều đã quá rõ rồi, cậu còn gì mà phải che giấu?”

“Nếu cả anh và tôi đều đã biết rõ, anh cần gì phải hỏi nữa?” Đan Á Đồng tiếp tục mỉm cười, nói “Tổng giám đốc còn chuyện gì nữa không ạ? Lát nữa tôi còn có một lịch làm việc, rồi tiện thể tình cờ gặp một hai người phóng viên luôn.”

“Ồ.” Đường Nguyễn Khanh ngồi xuống trở lại cái ghế dựa làm bằng da thật của mình, cười nhạo nhìn về phía Tiếu Kỳ Thậm. Chú em của y chắc tưởng mình đang che chở cho hoàng tử bé bỏng, nhưng thật ra người đó lại là một con rồng xấu xa đội lốt hoàng tử, thật không biết bây giờ thằng em của y sẽ làm sao đây?

Tiếu Kỳ Thậm nghe hai người nói chuyện với nhau, cũng không có một tí ngạc nhiên nào, hắn vỗ vỗ vai người ngồi kế bên mình “Á Đồng, anh thật không ngờ em lại lợi hại đến vậy, nói đi, nói đi, có gì thì để anh giúp với, anh cũng thật ngứa mắt cái tên khốn nạn đó.”

Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cậu chăm chú nhìn người này, bỗng dưng khóe miệng cong lên “Anh chỉ cần vô ý ở trước mặt truyền thông nói lúc em quay phim tâm trạng không được tốt lắm, không biết từ đâu mà lại bị thương là được rồi, còn những chuyện khác thì để tự mình em lo.”

“Chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Tiếu Kỳ Thậm có chút không cam lòng mà thở dài “Anh vốn nghĩ là còn có những chuyện khác anh có thể làm, thật sự là quá thất vọng rồi.”

Đường Nguyễn Khanh lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm như vậy, một Tiếu Kỳ Thậm không toan tính gì. Y nhìn bộ dạng hai người đang nhìn nhau cười, đột nhiên cảm thấy đáy lòng mình thật phiền muộn. Y châm một điếu thuốc, nhìn làn khói đen mịt mù, rồi đảo mắt qua một bức tranh ở trên tường. Y thật không muốn nhìn bộ dạng thả lỏng không còn che giấu của Tiếu Kỳ Thậm. Y nhịn không được mà ghen tị với hắn, bởi vì người mà đáng để cho y trả giá hết tất cả đã biến mất không còn trên cõi đời này. Y không muốn nhìn thấy hạnh phúc của người khác, vì hạnh phúc đó làm y cảm thấy chướng mắt tới cực điểm.

“Được rồi, hai người đi ra ngoài đi.” Đường Nguyễn Khanh nhìn xuyên qua một lớp sương mù mông lung, tầm mắt hướng tới trên người Đan Á Đồng đang mỉm cười, một khắc này, y mơ hồ có thể thấy được Cảnh An Tước. Tướng mạo hai người rõ ràng không có điểm nào giống nhau, nhưng vì sao lại luôn khiến y có một ảo giác kỳ quái như vậy. Những động tác ngẫu nhiên của Đan Á Đồng làm cho y ảo tưởng, làm y dễ dàng tha thứ việc cậu ấy đã vô lễ với Tiếu Trình Ngự. Thậm chí còn bao dung và nhẫn nại với cậu ấy như Cảnh An Tước, mà không làm cho cậu ấy cảm thấy mình chỉ là một bản sao kém cỏi.

Sau khi cùng Tiếu Kỳ Thậm tách ra, Đan Á Đồng đứng ở lối đi, xuyên qua kính thủy tinh nhìn ra bầu trời trong xanh bao la, khẽ thở dài một hơi “Tội gì mà phải…”

“Á Đồng, em đứng đây để ngắm trời à?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai, Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn, là Lâm Vũ Hân đã lâu không thấy. Nhìn cô ấy, có thể là mới từ nước ngoài về “Chị Vũ Hân, đã lâu không gặp chị.”

“Chị ở trên máy bay có nghe nói em bị cái tên khốn Cố Sâm kia bắt nạt.” Lâm Vũ Hân nghiến răng nói “Không biết gã tính làm trò quỷ gì đây nữa.”

Đan Á Đồng cười “Chị Vũ Hân, lời của chị thật giống Tiếu ca đấy. Chị yên tâm đi, hắn ta cũng không dễ dàng gì khi dễ được em đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy đấy. Ai mà khi dễ hồ ly như em thì người đó cũng không may mắn gì.” Lâm Vũ Hân nghịch với lọn tóc trước ngực, chỉ một động tác như vậy thôi, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ. “Người nào yêu em thì… lại càng không may.” Câu này nói ra rất nhẹ, nhẹ đến người trợ lý bên cạnh cô cũng không nghe rõ được.

Đan Á Đồng rủ mắt xuống, mặt không thay đổi gì, dường như cái gì cũng không nghe thấy. Một lát sau, cậu nhìn bóng lưng đã xa dần của Lâm Vũ Hân, cười giễu, nói “Ai mà không yêu chính mình nhất chứ. Tôi yêu bản thân mình, vậy chẳng lẽ tôi cũng sẽ không may sao?”

Những lời này âm lượng không nhỏ, Lâm Vũ Hân nghe được nhưng không quay đầu lại. Một người đứng tại góc quẹo cũng nghe được, nhưng không có lộ dạng.

Hắn bất lực cười, ánh mắt lại tràn đầy kiên định.

“Anh sẽ cho em hiểu rõ, tình yêu chân chính… sẽ không chỉ nghĩ tới chính mình…”

“Tiếu Thiên Vương, anh đứng ở đây làm tượng điêu khắc à?” Dương Quân thắc mắc nhìn Tiếu Kỳ Thậm tràn đầy khí thế anh dũng đang đứng phía sau chậu hoa, ném cho hắn một cái nhìn cảm thông “Bị đả kích sao? Hay thất tình rồi?”

Tiếu Kỳ Thậm không nói gì.

Dương Quân như người anh em tốt, vỗ vỗ vai hắn “Yên tâm đi, tôi sẽ không cười nhạo anh.” Aiz, thật là đáng thương, lại là bị con hồ ly đen kia đả kích nữa rồi à. Hắn vừa lắc đầu, vừa mang theo vẻ mặt thương hại đi xa.

Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, chắc phải nên đề nghị Đan Á Đồng đổi trợ lý quá, cấu tạo đầu óc người này dường như không giống người thường cho lắm.

Chú thích:

Bôi cụ: Nguyên văn là 杯具, dịch thẳng ra có nghĩa là “cái cúp/tách/ly/chén”. Bôi cụ ban đầu được dùng để gọi một thiết bị đựng nước, sau đó được dùng để thay cho một từ đồng âm là “悲剧” (bi kịch), như những từ thông dụng đã được thay đổi một phần ý nghĩa khác trên mạng: có thể sử dụng cho các tính từ, danh từ, và vân vân. Những người trẻ tuổi trên mạng thậm chỉ còn thường dùng “bôi cụ” thay cho “bi kịch” để mô tả con người, các sử kiện và vật. Với sự lây lang của ngôn ngữ Net, đã có câu “châm ngôn”: “Đời người là cái bàn trà, trên mặt đặt một cái ly đầy.”