Siêu Quậy - Thiên Thần Sa Ngã

Chương 36: Chương 36





Dì nhìn mẹ hắn với ánh mặt lạnh hơn nước đá..
- Chị nhất quyết ngăn cản bọn trẻ à.. – dì hắn nhìn mẹ hắn (O.O)
- Phải.. – mẹ hắn đứng thẳng ng.. – nếu nó là con chị..
- Vậy thì.. – dì hắn tươi cười.. – cứ ngăn cản đi..(O.O)
- Cái gì..- cả bọn há hốc mồm..
- Nhưng muốn vậy thì bước qua xác em đã.. – dì hắn tháo kính ra rồi tung cho hắn..(^^)
Dì và mẹ hắn bắt đầu xông vào nhau, 2 ng bắt đầu tung ra những đòn cước rất hiểm.. khiến cho cả lũ há hốc mồm ngạc nhiên.. hết mức.. còn nó thì chả nghiêm túc gì cả.. đứng nhún nhún rồi lại còn vỗ vỗ tay nữa chứ.. (=.=’’)
- Sống thì phải biết mình là ai, sai thì phải biết sửa, thấy lửa thì phải đổ thêm tí dầu, thấy nhảy lầu thì phải hô to cổ vũ.. – nó phát biểu rồi hét to lên khiến hắn phải bịt tai lại.. – DÌ ƠI.. CỐ LÊN… (=.=’’ bó tay với con này luôn)
- Em bớt miệng chút đi.. đó là mẹ anh mà.. – hắn bịt mồm nó lại.. (>’’’’’’’’’’’’< điếc thật òi)
- ƯM..- nó hét to lên vì bực tức.. (=.=’’)

- Ha ha.. – hắn xoa xoa đầu nó.. – từ sau phải vâng nghe chưa.. vâng nha.. (anh này sắp sửa xác định)
- Grừ…. – nó cáu lắm rồi muốn cho hắn cái cùi trỏ quá đi mất, vậy mà.. bà già nhà hắn ở đây đủ cả.. (=.=’’ bà ngoại chị ơi.. gọi cho tử tế dùm)
- Nếu con thích.. – ba hắn lúc này mới lên tiếng.. – cứ tự nhiên.. (=.=’’)
- Dạ.. – nó ngơ ngác nhìn bà và ông.. 2 ông bà cười gật gù.. (^^)
Huỵch.. hắn lết đất.. hắn đứng dậy nhăn nhó.. nó thì vui vẻ phủi tay.. 2 ông bà nhìn nhau.. ba nó thì quay chỗ khác huýt sáo.. dì hắn thì cười nham hiểm.. còn hắn.. híc..
- Ông,.. bà.. – hắn đau khổ gọi (=.=’’)
- Ta không có nhìn thấy gì hết nha.. – ông và bà hắn quay mặt đi.. (=.=’’ ông bà này)
- Anh thấy chưa.. – nó tự đắc.. – tính bắt nạt em á.. còn lâu.. (^^)
Híc.. làm sao bây giờ, ai giúp hắn với, cái gia đình chết tiệt này bỏ con trai theo con dâu rồi còn đâu.. trời ơi.. ai cứu hắn với.. (=.=’’ ai là ng rước đứa con dâu kia về ý nhể)
Mấy hôm sau nó ở lại căn nhà bên hồ vịt.. dần sắm sửa thêm nhiều thứ mới, Minh trí vẫn bên nó để chăm sóc nó.. còn hắn vẫn vui vẻ.. Nó thì không biết nấu cơm, còn hắn thì không thích nấu cơm.. và mọi việc đều do Minh Trí đảm đang hết.. (=.=’’ anh này làm quản gia này)
Bữa cơm trước ngày cưới, cả gia đình gồm ba, mẹ hắn, dì và ông bà hắn ngồi quây quần..
- Ba ơi.. – ba hắn nhìn ông và hỏi.. – con đang nghiên cứu bàn luận về 1 số triết học, mà không biết giải thích thế nào.. giờ.. (=.=’’ đừng nói kiến thức trước mặt nó)
- Để ăn cơm xong đi con.. – ông trả lời..
- A.. – nó đang ăn rồi bật lên.. – triết học ạ.. con có biết chút ít.. – cả nhà hắn tròn mắt nhìn nó.. - Triết học là 1 hiện tượng luận về hiện tượng mà đôi khi chúng ta luận về hiện tượng đó thì đúng là hiện tượng luận cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng đó nhưng hiện tượng đó đôi khi không là hiện tượng luận nên luận về hiện tượng đó là hiện tượng luận, thấy chưa, dễ hiểu quá đi, đừng
nói triết học khó nữa nhá.. oàm.. (=.=’’ ăn tiếp)
Cả nhà sau khi nghe xong thì cứ như là vào chùa tụng kinh vậy, không ai hiểu gì sất..

- Cháu của ông giỏi nhỉ.. – ông hắn cười..(=.=’’)
- Đâu.. – hắn cúi xuống.. – cô ấy lanh chanh bộp chộp vậy chứ có biết gì đâu.. (anh ơi..)
- Hè hè.. – nó gãi đầu cười.. (=.=’’ bó tay với con này lun)
- Vậy đố con.. – ba hắn nhìn nó.. – thức ăn là gì..?
- Dạ.. – định đố trí thông minh của nó à.. đc, nó sẽ trả lời câu này à xem. - ..tức là còn thức thì còn ăn, ngủ sao mà ăn đc.. (=.=’’)
- … - cả nhà trố mắt nhìn nó rồi bỗng phá lên cười còn mẹ hắn thì quay đi chỗ khác.. - ..Ha ha ha… con đúng là cây cười của cả nhà… (=.=’’ cây cười đang bốc khói kia kìa)
- ?!?! – nó thì hỏi chấm to đùng làm quái gì mà đến nỗi buồn cười thế cơ chứ..(=.=’’)
- Vậy.. – ông nhìn nó.. – ông hỏi con.. Nhất tự vi sư bán tự vi sư nghĩa là gì? (=.=’’ ông đố cái này thà chặt đầu nó đi còn hơn)
- Dạ.. – ông này bị làm sao vậy.. tự nhiên đố cái gì chưa nghe bao giờ.. híc nếu là thành ngữ thì nó chết chắc, xưa nay nó có bao giờ học hành tử tế đâu.. - ờ.. à.. a.. nghĩa là trong chùa có một ông sư bán chùa đi còn lại ông sư.. (=.=’’)
- HA HA HA HA HA..- cả nhà lăn lóc, đập bàn rầm rầm.. đúng là 1 đứa trẻ khó đỡ... mẹ hắn cũng khẽ cười nhưng lại nín bặt.. thật sự nó có điểm rất dễ thương..
Biết bị mọi ng cười, nó tức lắm.. nó giận giữ bỏ cơm.. ko ăn nữa.. tư nhiên bị đem ra làm trò cười thì có ma nào ko tức ko.. tức quá đi chứ.. híc.. cáu rồi đó nha.. mặt nó phừng phừng..
- Vậy đấy.. – nó gắt.. – cháu là đứa vô học thế đấy với cháu Nhà trường là nhà tù, sách vở là kẻ thù, thầy cô là sát thủ!!! thời gian như cao su!!! bạn bè như tôm sú!! Nên ko bao giờ học hành gì hết.. cháu ko biết gì cả đc chưa..(=.=’’ ai nói gì chị đâu mà cáu tuôn ra 1 tràng thế)

- này.. – hắn chọc chọc.. – em nói nữa thì chết bây giờ..
- Kệ.. – nó cáu mù lên.. – cứ thử bị lôi ra làm trò cười xem anh có tức ko ? đằng nào chả chết, chết thì chôn, nông thôn lại đẻ, nhà trẻ lại chăm, năm sau lại chết... lo gì, chúng ta rồi cũng sẽ già, sẽ lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân 1 lượt thì lo gì sống với chết.. (=.=’’)
- Đúng là.. – hắn cười cười.. – giang hồ đẫm máu anh ko sợ.. chỉ sợ đường về thấy bóng em.. (=.=’’ đến lượt anh này nữa)
- Lần đầu.. ha ha,.. – bà hắn cười nắc nẻ.. – ta thấy.. ha ha 1 đứa thú vị như cháu.. ha ha.. ta cứ nghĩ chỉ có mỗi.. ha ha.. thằng cháu ta mới có nhiều câu bất hủ.. ha ha.. giờ mở rộng tầm mắt rồi.. ah ha ha... (bà ơi.. rơi răng rồi)
Nó ngồi im đợi mọi ng cười nốt, cố gắng hạ hỏa, hạ hỏa.. híc.. híc..
- Em đang nghĩ gì thế.. – hắn ngó ngó nó.. (o.0)
- Gì.. – nó chợt nhìn sang hắn, nhún vai.. – đang nghĩ xem mình đang nghĩ gì.. (=.=’’)
- Ha ha ha/.. ha ha ha.. – cả nhà lại lăn lóc với cái cách mà nó diễn đạt bằng từ ngữ.. thật là hại chết ng ta mà..
Bực mình.. bỏ lên phòng luôn.. hứ.. ai bảo dám cười nó.. nó xinh đẹp như thế này, tài năng và đức độ thế kia mà cứ trêu chọc nó là sao.. điên cả loạt..