Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 66: Đi làm đầu tóc




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

------------------------

Sáng sớm, gió mát thổi tới.

Ở giữa mùa hè nóng bức chỉ có lúc này là mát mẻ nhất. Phương Minh rời khỏi ban công, cả đêm không ngủ nhưng cậu lại chẳng thấy mệt mỏi gì cả.

Soạt!

Sau khi mở cửa nhà tắm cậu sững sờ nhìn tình cảnh bên trong. Sau một đêm nước trong vạc lớn đã biến mất, giờ phút này chỉ có lão Hoàng nằm chổng vó, thè lưỡi ngủ ngáy!

“Lão Hoàng, mày uống hết nước trong vạc rồi hả?”

Phương Minh có chút dở khóc dở cười, cậu tin tưởng là lão Hoàng hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện như vậy, chỉ là một con chỏ lại có thể uống hết cả vạc nước, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài làm gì có ai tin tưởng kia chứ.

Xác định lão Hoàng chỉ ngủ mà không phải đã xảy ra chuyện, Phương Minh cũng mặc kệ nó, thay quần áo rồi ra khỏi phòng.

“Đại Trụ, dậy sớm vậy!”

Dưới lầu Đại Trụ cũng đã rời giường. Cậu ta đã tạo thành đồng hồ sinh học rồi, cứ sáng sớm hơn sáu giờ là thức dậy.

“Đúng vậy, ngày nào cũng dậy giờ này đã thành thói quen mất rồi.”

Đại Trụ gãi gãi đâu, cậu ta đang chuẩn bị ra ngoài mua bữa sáng. Sau khi hỏi Phương Minh muốn ăn gì liền rời khỏi biệt thự, Phương Minh cũng không ở nhà chờ mà chạy tới công viên.

Sáng sớm công viên có không ít người, đa số người đều là chạy bộ tập thể dục những cũng có một số người hợp lại xếp thành hàng.

Đây chính là quần thể không nên đắc tội nhất ở Trung Quốc, được gọi là bác gái bác trai múa trên quảng trường.

“Chân trời bao la là tình yêu của ta, kéo dài dưới chân hoa đua nở…”

“Em là quả táo nhỏ của tôi, dù yêu em bao nhiêu cũng không đủ…”

Giai điệu quen thuộc, điệu múa duyên dáng, sau khi chạy mấy vòng trong công viên Phương Minh dừng lại thưởng thức điệu múa của các bác gái bác trai.

Múa tại quảng trường là một kỹ thuật múa thần kỳ thịnh hành gần đây, là kỹ thuật múa khiến rất nhiều người tuổi trẻ khịt mũi coi thường nhưng lại rất được lão trung niên hoan nghênh.

“Múa, lấy hoạt động tay chân tới dẫn động tinh thần, nếu nói vậy chỉ có múa quảng trường này tiếp cận gần nhất với Vu vũ.”

Đúng vậy, Phương Minh nhìn các bác gái và bác trai đang múa trên quảng trường không phải chỉ nhìn động tác của bọn họ mà còn đang kết hợp nó với những ghi chép về Vu vũ trong đầu.

Vu vũ, là vũ đạo dành riêng cho Vu sư.

Thời kỳ viễn cổ, khi con người tế trời cũng có Vu sư nhảy múa, sau đó, một số bộ lạc khi thắng trận cũng sẽ nhảy múa, đây là vũ đạo nguyên thủy nhất của Vu sư: Vu vũ.

Vu vũ là dáng múa mà Vu sư chuyên dùng để câu thông với Quỷ Thần, dựa theo ghi chép trong truyền thừa Vu sư, Vu vũ được chia ra làm chín cấp bậc, cấp thấp nhất của Vu vũ có thể câu thông với Tinh quái thảo mộc, mà Vu vũ cấp cao hơn thì có thể câu thông với Quỷ Thần, mà cấp cao nhất, Vu vũ vừa ra, Quỷ Thần tuân theo, hiệu lệnh thiên địa!

Ví dụ như điệu múa đại thần của người phương bắc, đây cũng là điệu múa do Vu vũ cải biên mà thành nhưng mà chỉ là Vu vũ cấp thấp mà thôi.

Động tác của Vu vũ rất đơn giản, trong truyền thừa liên quan tới Vu vũ Phương Minh cũng chỉ nhìn thấy có mấy động tác, nhưng năm nay Phương Minh cũng đã cố gắng tập thử mà mãi chưa thành công.

Chỉ nỏi tới động tác bắt đầu thôi, rung lắc hai tay chuyển động như cá bơi lội, nhưng mà một động tác đơn giản như vậy cậu lại không thể tập tới được.

Bây giờ khi nhìn thấy mấy bác gái múa trên quảng trường rốt cuộc cậu cũng biết vấn đề của cậu nằm ở chỗ nào.

Nhịp và tần suất!

Phương Minh không thể không thừa nhận, cậu thật sự không có một chút tế bào âm nhạc nào nên mới không thể tìm được tiết tấu của Vu vũ, mà đây lại chính là nguyên nhân khiến cậu không thể nhập môn!

Làm sao bây giờ?

Khẽ cắn môi mặc kệ ánh mắt chê cười của người khác, Phương Minh đứng phía sau mấy bác gái kia, sau đó thả mình hòa nhập theo giai điệu quen thuộc.

Nửa giờ sau khi mấy bác trai bác gái múa mệt, dừng lại nghỉ ngơi mới chú ý tới Phương Minh, mọi người kinh ngạc không thôi nhưng rất nhanh lại chuyển sang vẻ mặt khen ngợi.

“Tốt lắm, cuối cùng thì cũng có người trẻ tuổi biết được sự tốt đẹp của múa quảng trường.”

“Đúng vậy nha, con trai tôi giờ này chắc còn đang nằm ườn trên giường ngủ, mỗi ngày đều lười biếng, không tới lúc phải đi làm thì tuyệt đối không có thức giấc!”

“Con ông như vậy còn tốt, con của tôi cả ngày chỉ ôm di động, ngủ dậy chơi, ăn cơm chơi, đi nhà vệ sinh mà cũng mang theo điện thoại để chơi.”

Mọi người nhao nhao tán thưởng Phương Minh, dù sao hiện tại có bao nhiêu người trẻ tuổi lại chủ động đi múa ở quảng trường này chứ? Chính con cái trong nhà bọn họ còn ghét bỏ nữa là…

“Đứa nhỏ này cũng thật giỏi, bà nhìn động tác nhảy này của cậu ta đi, cái eo có thể lắc như vậy còn đẹp hơn cả chúng ta nhảy nữa.”

Mà đối với những lời khen ngợi không ngừng của các bác trai bác gái này Phương Minh lại không nghe được chút nào, giờ phút này cậu đang đắm chìm trong các điệu múa, mà cũng chính thời khắc này cậu lại có thể cảm nhận được tần suất của Vu vũ!

Quên hết mọi thứ xung quanh, hai tay Phương Minh đong đưa, vu lực trên ngực cũng bắt đầu lưu chuyển tới hai tay.

“Kỳ quái, cậu ấy múa điệu đơn giản như vậy mà sao tôi lại cảm thấy trông nó có vẻ rất đẹp mắt nhỉ?”

“Đúng vậy nha, tôi cũng có cảm giác như vậy, điệu múa của cậu ấy làm tôi có cảm giác rất dễ chịu!”

Những người này cũng không biết động tác Phương Minh đang múa là Vu vũ, là động tác múa nguyên thủy nhất, cũng là căn nguyên của vũ đạo, có thể nói, vũ đạo chính là được những điệu múa này diễn hóa mà ra.

Một lúc lâu sau Phương Minh mới dừng động tác, mở mắt thở ra một hơi, sau khi múa được động tác thứ nhất của Vu vũ khiến toàn thân cậu trở nên vô cùng nhẹ nhõm.

Nhưng cậu còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng hơn đã bị ánh mắt của bác trai bác gái xung quanh gây chú ý, cho dù mặt dày như Phương Minh cũng nhịn không được mà đỏ lên.

“Khụ khụ, chào các cô các bác, cháu cũng rất thích múa quảng trường, nhìn thấy các cô các bác múa không nhịn được mà múa theo, mọi người sẽ không ghét bỏ cháu chứ?”

Thấy vẻ mặt Phương Minh ngại ngùng, một bác gái lập tức đáp lời: “Sao lại ghét chứ, nếu chàng trai trẻ cậu muốn theo chúng tôi múa thì cứ múa đi, thời này đứa trẻ ngoan như cậu còn được bao nhiêu kia chứ?”

“Chị Tần nói chẳng sai chút nào, những người trẻ tuổi bây giờ làm sao biết được lợi ích của múa quảng trường kia chứ? Cả ngày chỉ cắm mặt vào điện thoại, vẫn là chàng trai trẻ này hiểu chuyện.”

Cuối cùng Phương Minh rời đi trong những lời khen ngợi không ngừng của các bác gái…



Cửa hàng Vu Đạo.

Phương Minh tiếp tục tiến hành định bút khai quang cho những vật mà cậu khắc ra, nhưng mới được một nữa thì điện thoại reo.

Nhìn lướt qua dãy số trên màn hình điện thoại Phương Minh định làm lơ nó luôn, không ngờ chủ của dãy số kia quá phiền toái, không ngừng gọi hết cuộc này tới cuộc khác.

“Nói, có chuyện gì?” Sau khi điện thoại được kết nối, cậu trực tiếp nói luôn.

“Phương Minh, có muốn qua chỗ tôi chơi không? Bên chỗ tôi có mấy cô gái rất đoan trang.”

“Không hứng thú.”

Cạch!

Phương Minh cúp điện thoại. Chỉ là điện thoại lại tiếp tục reo lên khiến Phương Minh bất đắc dĩ. Cái tên Hoa Minh Minh này mới sáng sớm đã phát điên cái gì không biết: “Hoa Minh Minh, cậu còn quấy rối tôi có tin tôi sẽ gọi điện méc chú Hoa không?”

“Đừng đừng đừng, nếu cậu không có hứng thú thì đành thôi, nhưng mà bên chỗ tôi đang có một món đồ mà cậu rất hứng thú đấy. Không phải cậu vẫn đang tìm mua Ô Mộc sao, chỗ tôi có một người đang muốn bán Ô Mộc, bây giờ tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với người này trước, cậu mau mau qua đây nha. Tôi đang ở đường Hải Vương, chỗ này có một tòa cao ốc đang tu sửa, tới nơi thì hãy gọi cho tôi.”

“Thôi, không nói với cậu nữa, cậu mau mau qua đây đi, một lát nữa tôi còn phải đi làm đầu tóc, không có thời gian để trì hoãn lâu đâu.”

Lời Hoa Minh Minh vang lên trong điện thoại khiến Phương Minh nhíu mày, nhất là câu nói cuối cùng của cậu ta.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Minh lên website tìm kiếm 4 chữ “đi làm đầu tóc”, không bao lâu sau website đã được kết nối.

Sau một lát, ánh mắt Phương Minh lóe lên tia tinh anh, lại bấm bấm một dãy số trên điện thoại: “Alo, chú Hoa, Hoa Minh Minh có ở trong tiệm không ạ? A, cậu ta không ở đó sao, từ tối qua vẫn chưa về? Được được, tôi biết… Không có việc gì.”

Hoa Minh Minh đã xảy ra chuyện!

Giờ phút này Phương Minh có thể xác định điều này, câu nói cuối cùng của Hoa Minh Minh đã để lộ ra tin tức.

Mở ngăn kéo, Phương Minh lấy bốn trong năm đồng tiền Ngũ Đế mà cậu mua được khi mới tới Ma Đô, sau đó đặt lên bàn.

Bình thường khởi bàn Lục Hào chỉ cần dùng ba đồng tiền nhưng Phương Minh thì không, cậu không định dùng phương pháp thôi diễn khởi bàn Lục Hào mà là phương pháp Tứ Phương Đo trong truyền thừa Vu sư.

Bốn đồng tiền chia đều ra hai tay, tay trái hướng xuống tay phải hướng lên, cuối cùng hai tay hợp lại làm một. Mà trong chớp mắt khi hai tay hợp lại làm một, bốn đồng tiền theo khe hở từ hai tay rơi xuống trên bàn.

“Cửu tinh phản ngâm(1), thời can lâm mã(2), ngay lúc Huyền Vũ lâm Thiên Xung.”

Phương Minh lẩm bẩm trong miêng, thu hồi bốn đồng tiền. Lần này cậu thật sự có thể xác định Hoa Minh Minh đã xảy ra chuyện, cậu ta đã bị người bắt cóc!

Kết hợp với những tư liệu mà cậu tra được trên mạng, cậu cũng có thể đoán ra đại khái mọi chuyện, tối qua Hoa Minh Minh đi tán gái, kết quả bị người ta bắt cóc.

Chỉ là tại sao Hoa Minh Minh lại gọi điện cho cậu?

Ban đầu Hoa Minh Minh kêu cậu đi tới tòa cao ốc đang sửa chữa, chắc chắn đây không phải là những lời mà cậu ta muốn nói mà là có người ép cậu ta nói, mục đích chính là để dẫn dụ cậu qua, chỉ có câu nói cuối cùng mới là tin tức thật sự Hoa Minh Minh muốn tiết lộ cho cậu.

Trong mắt Phương Minh có ánh sáng lóe lên, cậu đã hiều, đối phương không phải thật sự muốn bắt cóc Hoa Minh Minh mà mục tiêu của hắn ta là mình!

Hắn ta bắt cóc Hoa Minh Minh, sau đó lại ép Hoa Minh Minh lừa cậu qua tòa nhà lớn, nói cách khác hắn ta biết quan hệ giữa cậu và Hoa Minh Minh. Mà người này còn có thù với cậu, người phù hợp với hai điều kiện này chỉ có thể là Lương Hạo!

“Anh đã muốn đùa thì để tôi đùa cùng anh!”

(1)Phản ngâm: đối kháng

(2)Thời can lâm mã: gặp nạn không thể thoát