Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
Thứ hấp dẫn sự chú ý của Phương Minh là một cành cây cao hơn ba mét chỉnh thể hiện lên màu đen, nhìn từ đàng xa không khác gì một khối gỗ mục.
"Làm sao Phương thiếu nhận ra khúc gỗ này? "
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Minh chú ý tới khúc gỗ này, Tống Hùng có chút bất ngờ mở miệng hỏi.
"Nhà có nửa khúc gỗ mun còn có giá trị hơn cả một rương châu báu, nhưng mà đây lại còn là gỗ lim trong gỗ mun, nếu không nhận ra chẳng phải là có con mắt vụng về sao. "
Phương Minh cười đáp, còn Tống Hùng nghe xong trả lời trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì ông thật không ngờ Phương Minh cách xa như vậy vẫn có thể nhận ra đây là cây mun.
Có thể nhận ra cây mun còn chưa tính, thậm chí ngay cả cây mun này là lọa gỗ gì cũng có thể liếc mắt nhìn ra, cái này không có vài chục năm hỏa hậu người bình thường căn bản làm không được.
Phải biết rằng, cái gọi là cây mun là chỉ những khúc gỗ có ngàn năm lịch sử, những thứ này gỗ này đều là chôn ở trong đất hoặc là ngâm trong nước nghìn năm vẫn không thối rữa mà còn chưng khô biến thành một loại củi đen thùi độ cứng cực cao, từ bề ngoài căn bản nhìn không ra nó là một loại cây gỗ.
Chẳng lẽ nhà của vị Phương thiếu này buôn bán đồ gỗ? Từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại gỗ?
Trong lòng Tống Hùng đang suy đoán, bất quá đến giờ phút nầy ông triệt để thu hồi lòng khinh thường đối với Phương Minh rồi, bắt đầu lấy tâm tính của người cùng thế hệ đối đãi Phương Minh rồi, đây hết thảy đều là bởi vì Phương Minh triển lộ ra kỹ năng.
"Cây mun được xưng là vạn mộc chi linh, mà trong này lại lấy cây lim tơ vàng vi tôn, Tống lão bản làm ra bảo bối này có thể tốn không ít tiền a!." Hoa Bác Vinh đứng một bên mở miệng nói theo.
"Vì làm ra thứ này ta ước chừng hao phí thời gian hơn một năm, nơi đây cũng không có người ngoài ta cũng thật lòng mà nói, suýt chút nữa thì đi tong luôn rồi. "
Nghe được Tống Hùng thổn thức, Phương Minh và Hoa Bác Vinh nhìn nhau cười, bởi vì bọn họ hiểu được ý tứ của Tống Hùng trong lời nói.
Phải biết rằng, cây mun chân chính đều là chôn giấu mấy ngàn năm, dựa theo luật pháp trong nước là thuộc về tập thể cũng chính là quốc gia, dân chúng bình thường coi như là phát hiện cây mun cũng phải nộp lên, Tống Hùng có thể mua được cây mun này tất nhiên là đi con đường không chính quy, rất có thể chính là một thôn dân nào đó phát hiện ra cây mun sau đó một mình vớt lên lén đi bán.
Trừ đoạn cây mun này ra, lầu hai này cũng không thiếu đầu gỗ tốt, bất quá đối với Phương Minh mà nói cậu để ý nhất vẫn là cây mun này.
Sau nửa giờ, đối với cửa hàng của Tống Hùng cũng hiểu được đại khái, Phương Minh trực tiếp mở miệng hướng phía Tống Hùng dò hỏi: "Tống lão bản, cửa hàng này ngươi dự định cho thuê lại như thế nào?”
Đàm luận đến chính sự, Tống Hùng cũng là trở nên nghiêm túc đứng lên đáp: "Ở đây ta mỗi lần đều nộp 10 năm tiền thuê, hiện nay còn có ba năm nữa là đến kỳ, ta nói thật cũng không có ý định làm tiếp, cho nên ngoài trừ tiền thuê thì mấy món đồ này của ta cũng phải được mua lại. "
"Lão Tống, nào có như vậy, những thứ đầu gỗ này tự ngươi có thể xử lý được, với giao thiệp của ngươi ở đây không khó để bán đi." Hoa Bác Vinh nhíu nhíu mày có chút bất mãn nói.
Mặc dù không biết Phương Minh muốn mở cửa hàng gì, nhưng Hoa Bác Vinh biết tuyệt đối không thể nào là mở loại tiệm chuyên bán mấy thứ này, nếu không mở tiệm bán đồ cổ, đem những đầu gỗ này cho không cũng vô dụng.
"Hoa lão bản... Hoa lão ca, ngươi cũng không phải không biết mấy người chúng ta trong nghề này, nếu như biết cửa hàng của ta chuyển cho mướn nên phải bán mấy thứ này thì chắc chắn sẽ bị ép giá, nơi đây giá trị hơn 2 triệu bọn họ tối đa chỉ bỏ ra bảy tám chục vạn, ta cũng không thể lỗ lã nhiều như vậy. "
Tống Hùng cũng là bất đắc dĩ, mà nghe được Tống Hùng giải thích Hoa Bác Vinh lập tức không biết nói cái gì cho phải, bởi vì Tống Hùng nói là sự thực, đổi lại là ông thì cũng phải làm như vậy.
"Ta nói Tống lão bản, vậy ngươi sẽ không dựa theo giá thị trường mà cho thuê lại" Hoa Minh Minh đứng một bên bĩu môi hỏi.
"Đương nhiên sẽ không, ta chỉ là không muốn bị hao tổn quá nghiêm trọng, ta đã làm cuốn sổ, hiện nay cửa hàng cùng tất cả mọi thứ cộng lại theo giá thị trường là chừng ba trăm sáu mươi vạn, nếu là người mà Hoa lão bản giới thiệu, ta đây cũng không nói thách.
Muốn cho thuê lại cũng được, ngoại trừ tiền thuê ra thì cho ta một trăm vạn là được rồi. "
Gấp ba lợi nhuận, đối với tiệm đồ cổ mà nói cũng không coi vào đâu, điểm này Hoa Bác Vinh rất rõ ràng, Tống Hùng đúng là không có nói thách, hơn nữa đồ thứ đồ cổ này giá cả không phải cố định, đụng tới cái loại này đang vừa có tiền lại vừa lúc thích thì bán cái giá gấp mười lần cũng không có vấn đề gì.
Đưa ra một trăm vạn, Tống Hùng ước đoán lời hơn mười vạn, bất quá chừng mười vạn lợi nhuận so với tiệm đồ cỏ thì cũng chẳng sánh được, nếu như mình kinh doanh một cái tiệm như vậy, tìm được nhiều thứ như vậy, vô luận là giá cả hay công sức cùng với phí dụng thời gian đều muốn vượt xa giá tiền này.
Phương Minh không trả lời, cậu đang tính, ba năm tiền thuê sáu trăm ngàn nếu như cộng thêm những thứ này tổng cộng sẽ là 160 vạn, đương nhiên, trừ cái đó ra còn có một ít chi tiêu khác, cũng có thể nói trên tay cậu tối thiểu phải có hai trăm vạn tiền mặt.
"Mạo muội hỏi một chút, Phương thiếu là muốn dùng cửa hàng này buôn bán gì?" Tống Hùng Nhìn thấy Phương Minh trầm mặc không nói dò hỏi.
"Cũng là bán mấy thứ đồ vật dùng để thưởng ngoạn!, bất quá có thể sẽ có chút không giống với đồ cổ. "
Phương Minh trầm ngâm một chút rồi nói: "Tống lão bản là người chân thật nói lời thẳng thắng ta đây cũng liền lời nói thật, địa điểm và phong cách lắp đặt thiết bị của cửa hàng này ta đều rất hài lòng, điều kiện mà ngươi đưa ra ta cũng đều có thể tiếp thu. "
"Thực ư! "
"Phương Minh! "
Hai âm thanh đồng thời vang lên, phía trước là tiếng vui mừng của Tống Hùng, còn lại phía sau là thanh âm của Hoa Bác Vinh.
"Lão Tống này, ta và Phương Minh muốn nói chuyện một chút. "
Hoa Bác Vinh cười híp mắt nhìn về phía Tống Hùng, mà Tống Hùng cũng hiểu rõ, bởi vì ông biết Hoa Bác Vinh muốn cùng Phương Minh nói cái gì, lập tức tìm lý do đi xuống lầu trông chừng cửa hàng tị hiềm rời đi trước, để lại không gian lầu hai cho hai người.
"Phương Minh, ta vẫn cảm thấy ta bình thường bị người khác coi là coi tiền như rác, hiện tại xem ra ngươi so với ta cũng không khá hơn chút nào, đừng thấy lão Tống trong miệng nói thật dễ nghe không giả dối, nhưng ngươi đừng có gấp gáp đồng ý với cái giá mà ông ấy đưa ra,... ít nhất... Có thể bớt mười mấy hai mươi vạn nữa.
Gương mặt của Hoa Minh Minh nhìn có chút hả hê, bởi vì cậu cảm thấy lão đầu tử nhà mình hẳn biết, phá sản cũng không phải là chỉ có một mình cậu, Phương Minh cũng là một đứa con phá của.
"Không cần, cứ dựa theo cái giá của Tống Hùng đi. "
Phương Minh cười lắc đầu, cậu đương nhiên biết còn có khoảng ép giá, bất quá cậu cũng không tính làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, cái giá một trăm vạn này với cậu mà nói đã coi như là chiếm được tiện nghi rồi.
"Phương Minh, lời này của ngươi là ý gì? "
Hoa Minh Minh chỉ coi Phương Minh là bại gia tử bĩu môi không nói chuyện, nhưng mà Hoa Bác Vinh trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, ánh mắt hướng hết thảy đồ vật ở lầu hai mà quan sát.
"Hoa thúc, có vài thứ ở trong mắt mọi người có thể giá trị không cao, nhưng trong mắt ta lại là giá trị ngàn vàng, chỉ có một triệu mua được chúng sẽ không thua thiệt. "
Phương Minh cho Hoa Bác Vinh một lời giải thích, mà nghe được Phương Minh giải thích thần tình của Hoa Bác Vinh khẽ chấn động tựa hồ là nghĩ tới điều gì, gật đầu đáp: "Tốt, nếu là như vậy chúng ta gặp lão Tống đàm luận đi. "
"Ba, Phương Minh điên rồi, ba cũng điên theo, hay là mười mấy vạn không phải là tiền, đây là rõ ràng có thể tiết kiệm tiền một chút, hai người nếu là không quan tâm lời con nói, có nhiều tiền như vậy thì đưa cho con đi. "
Hoa Minh Minh không cam chịu, cậu thấy lão nhân nhà mình và Phương Minh đều điên rồi, hơn nữa, đây là lão nhân nhà mình sao, ngày thường vẫn luôn là ghé vào lỗ tai cậu nhắc tới muốn chuyện muốn tiết kiệm cái vị trí quản giả kia sao?
"Có đôi khi chiếm hết lợi lộc không nhất định là chuyện tốt lành gì, mọi việc đều có giới hạn, vượt qua giới hạn này chẳng khác nào là có một cái nhân quả. "
Phương Minh giải thích một câu, Hoa Minh Minh nghe không hiểu, thế nhưng cậu tin tưởng Hoa Bác Vinh nhất định là sẽ hiểu rõ hàm nghĩa trong lời này của cậu.
Hoa Bác Vinh đi xuống lầu tìm Tống Hùng nói chuyện, không bao lâu chính là cùng với Tống Hùng mang theo vẻ mặt vui vẻ lên lầu, chuyện kế tiếp chính là rất đơn giản, song phương ký kết hiệp ước chuyển nhượng, còn số tiền còn lại là từ Hoa Bác Vinh chuyển qua cho Tống Hùng.
Đương nhiên, thủ tục sau cùng vẫn cần nhân viên quản lý của khu này làm, bất quá đối với Tống Hùng và Hoa Bác Vinh đều không phải là đại sự gì, nhất là Hoa Bác Vinh, vốn là ông chủ số một số hai ở nơi này, chỉ cần một cuộc điện thoại gọi cho nhân viên đi làm là được rồi.
Sau khi giải quyết hết mọi việc, Tống Hùng thu được nhận được thông báo chuyển khoản của ngân hàng rồi, trên mặt liền lộ ra nụ cười, hướng phía Phương Minh chúc mừng: "Chúc mừng Phương thiếu rồi, cũng mong rằng Phương thiếu về sau mua may bán đắt. "
"Xin nhận lời chúc tốt lành của Tống lão bản, bất quá tôi hiếu kỳ hỏi thăm một chút, Tống lão bản nhượng lại cửa hàng này về sau có còn kinh doanh nữa không? "
Nghe Phương Minh hỏi Tống Hùng sửng sốt một chút nhưng vẫn là nói thật: "Uhm, dù sao cũng phải tìm cho mình một ít chuyện để làm, bất quá sẽ không ở Ma Đô, dự định về quê cùng với mấy người bằng hữu hùn vốn làm chút kinh doanh, mệt nhọc quen rồi cũng là không thể ngồi không, cũng làm chút ít để dưỡng lão. "
"Đã như vậy ta đây tặng Tống lão bản một câu nói a!, nếu như vẫn là mở cửa hàng đồ cổ như vậy tốt nhất là không nên trưng bày sư tử bằng đá trước cửa rồi, còn nếu như thật muốn làm một thứ gì đó thì tì hưu cũng rất tốt. "
Tống Hùng trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì ông không biết Phương Minh vì sao đột nhiên lại nói với ông mấy câu đó.
"Tống lão bản suy nghĩ kỹ một chút công việc làm ăn của ông từ khi nào thì bắt đầu thay đổi không được khá liền biết ý tứ trong lời nói của tôi rồi." Phương Minh ý nghĩa thâm trường hướng phía Tống Hùng cười cười.
"Từ lúc nào... "
Tống Hùng mang trên mặt vẻ hồi ức, bất quá không đến nửa phút hồi ức vẻ mặt chính là biến thành vẻ kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Phương Minh, "Phương... Phương thiếu, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ việc buôn bán của ta không tốt có quan hệ với sư tử đá sao? "
"Đương nhiên là có quan hệ. "
Phương Minh gật đầu, "Nếu như ta không có đoán sai, Tống lão bản biết thỉnh sư tử bằng đá về đây là bởi vì nghe nói sư tử bằng đá là thụy thú, có tác dụng trấn trạch trừ tà chiêu tài, hơn nữa sư tử bằng đá vẻ ngoài đại khí, đặt trước cửa tiệm cũng sẽ khiến khác hàng cảm nhận được đại khí của cửa tiệm. "
"Không sai, chính là vì vậy ta mới thỉnh một đôi sư tử đá." Tống Hùng gật đầu như gà mổ thóc, bởi vì Phương Minh nói đúng tâm khảm của ông rồi, đây là hai điểm nguyên nhân quan trọng mà ông thỉnh sư tử đá về.