Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 22: Cảm ứng tinh thần




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

-----------------------

Trong lòng Thẩm Tự Kính nghĩ sở dĩ Phương Minh lựa chọn phương thức tự hại mình này chính là vì Viện Y Học của bọn họ, đây chính là hy sinh vì Viện Y Học. Một người không có quan hệ gì với trường lại tự nguyện vì nhà trường mà tổn hại bản thân, điều này làm sao có thể khiến bọn họ không cảm động kia chứ? Trên mặt mấy người Tần Đức Phong cũng lộ ra vẻ áy náy, nếu so sánh với cậu Phương thì những hy sinh của bọn họ thật sự quá bé nhỏ. Có lẽ đây chính là phong độ của một cao nhân!

Trong tất cả mọi người chỉ có Đại Trụ đang bĩu môi, nghe Thẩm Tự Kính căn dặn mấy người Tần Đức Phong thì cười thầm trong lòng. Người khác không hiểu Phương Minh nhưng anh ta có thể không hiểu Phương Minh sao? Phương Minh mặc dù sẽ không làm những chuyện hại người lợi mình nhưng cậu ta tuyệt đối cũng sẽ không làm những chuyện lợi người hại mình. Sở dĩ cậu ta làm vậy chắc cũng là do có nguyên nhân bắt đắc dĩ.

Vẻ mặt Phương Minh lúc này cũng có chút kỳ lạ bởi vì cậu cũng nghe thấy được lời Thẩm Tự Kính dặn dò Tần Đức Phong. Nhưng đúng như Đại Trụ nói, sở dĩ cậu lựa chọn cách tự hại mình cũng bởi vì không còn cách nào khác. Nếu lúc trước sư phụ cậu mà bày cậu cách tu luyện của đạo gia thì câu đâu có cần phải khổ cực như vậy chứ? Cũng bởi vì cậu không được học cho nên dù đầy một bụng đạo lý nhưng nếu muốn đạt được hiệu quả tốt nhất chỉ có thể dùng phương pháp này.

Cậu muốn dùng bản thân thành lập liên hệ với pho tượng. Nếu cậu có tu luyện đạo gia thì chỉ cần dùng thuật pháp đem thần hồn lưu giữ trong pho tượng là xong, nhưng vấn đề là cậu cũng chỉ là một người bình thường, vậy nên chỉ có thể sử dụng cách này.

Người có ba hồn bảy vía mà đạo gia chú ý tu luyện thần hồn, thần hồn chính là do ba hồn bảy vía dung hợp mà thành. Ở đạo gia nếu có thể dung hợp ba hồn bảy vía thành thần hồn thì chính là đã tu luyện xong nhưng từ cổ chí kim người có thể làm được điều này đã ít, nay lại càng ít.

Bà ba hồn bảy vía của người bình thường lại tồn tại khắp mọi nơi trong cơ thể. Ai đã từng xem phim ma cũng sẽ thấy rất nhiều đạo sĩ khi đối diện với ma quỷ sẽ tự cắn nát đầu lưỡi của mình, lấy máu từ trên đầu lưỡi phun vào mặt yêu quái. Họ làm vậy bởi vì đầu lưỡi là nơi nhiều dương khí nhất trên cơ thể, máu ở đầu lưỡi cũng là máu chứa nhiều dương khí nhất.

Thường nói một giọt tinh còn hơn mười giọt huyết, tinh huyết mất đi quá nhiều có nghĩa thận hư dẫn tới không đủ dương khí, dễ dính phải một số vật âm tà. Vậy mà một giọt máu ở đầu lười lại có thể so sánh với mười giọt tinh! Chỉ vậy cũng đủ hiểu giọt máu ở đầu lưỡi quan trọng biết bao nhiêu.

Đạo giáo sau khi tu luyện tới cảnh giới cao thâm sẽ có cảm giác giống như đi vào cõi thần tiên, cái gọi là như đi vào cõi thần tiên chính là chỉ thần hồn rời khỏi cơ thể đi ngao du trời đất. Người bình thường cũng có thể làm được điều này, trong khoảnh khắc khi người đó cắn đứt đầu lưỡi có 0.0001% khả năng có thể dẫn tới hồn phách ly thể.

Đương nhiên kết cục của người bình thường khi hồn phách ly thể chính là hồn phách không thể trở về hoặc trở về không trọn vẹn, có thể biến thành người đần độn ngu si thậm chí là chết đi trở thành cô hồn.

Tam hồn của con người lần lượt là thai quang, sảng linh và u tinh, trong đó thai quang là dương khí ôn hoà thuộc về trời; sảng linh là âm khí thay đổi thuộc về ngũ hành; u tinh là âm khí hỗn tạp thuộc về đất.

Bởi vậy Phương Minh lấy máu ở chân đại diện cho đất, lấy máu ở đầu lưỡi đại diện cho trời và lấy máu ở tay đại diện cho ngũ hành, chỉ có như vậy máu mới có thể hội tụ đủ lực lượng hồn phách.

Không để ngón tay vẫn đang bị thương, Phương Minh đem ngón tay cái đặt vào trong chén máu sau đó vẽ lên sau lưng bức tượng.

Ngày tháng năm…

Sau khi viết ngày sinh tháng đẻ của mình lên bức tượng, rút tay về thì những dòng chữ đó cũng biến mất. Phương Minh nhìn theo vết máu biến mất khỏi bức tượng trên mặt lộ vẻ nhẹ nhàng bởi vì điều này có nghĩa một bước này cậu đã hoàn thành xong, ngày sinh tháng đẻ của cậu đã hoàn toàn hoà nhập vào trong bức tượng.

Giờ phút này nhìn về bức tượng cậu chợt có cảm giác thân thiết, nó chính là do cậu điêu khắc. Nếu Phương Minh gặp chuyện bức tượng sẽ vỡ vụn mà nếu bức tượng bị huỷ cậu cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề.

Sau khi hoàn thành bước thứ hai vẻ mặt Phương Minh mới có thể buông lỏng một chút, nhưng cũng không có buông lỏng hoàn toàn vì bước kế tiếp mới là bước quan trọng và khó khăn nhất. Một bước cuối cùng, để bức tượng thu nhận văn khí của Viện Y Học, trở thành nơi hội tụ văn khí của toàn bộ Viện Y Học mà chính cậu cũng thông qua bức tượng mượn dùng văn khí của viện đi cảm ứng sao Văn Khúc, đây mới là mục đích cuối cùng.

Phương Minh rời khỏi sân cỏ, thân ảnh biến mất khỏi tầm mắt của đám người Thẩm Tự Kính nhưng chỉ một phút đồng hồ sau lại quay trở về, điểm khác biệt chính là lúc này Phương Minh đã thay đổi một bộ quần áo. Sau đó cậu tới cạnh lư hương đốt lên ba cây Thiền Hương.

“Tắm rửa dâng hương?”

Vẻ mặt Thẩm Tự Kính kinh ngạc, là một lão học giả đương nhiên ông biết Trung Quốc cổ đại có những tập tục bắt buộc phải làm trước khi tiến hành nghi thức.

Sau khi đốt Thiền Hương Phương Minh đi tới trước tượng, tay phải cầm một tấm bùa chú. Đó là một tấm bùa màu xanh, bên trên có vẽ những hình thù kỳ quái khó hiểu.

“Trước đây tôi vẫn còn không hiểu vì sao sư phụ lại đưa cho tôi lá bùa này, xem ra ông ấy cũng đã lường trước được tình huống ngày hôm nay nên mới chuẩn bị.”

Phương Minh nhìn tấm bùa trên tay nói nhỏ một câu, lá bùa này là do sư phụ của cậu vẽ. Trước đây cậu còn không hiểu vì sao sư phụ lại vẽ cho cậu tấm bùa này nhưng bây giờ thì đã biết.

Dẫn Văn phù là một loại bùa chú kém phổ biến lại rất khó vẽ, bùa này chỉ có tác dụng duy nhất là hấp dẫn văn khí. Rất nhiều người thắc mắc không biết bùa này thì có gì khác với Văn Xương phù trên thị trường?

Trên thị trường có bán rất nhiều bùa cầu công danh như Văn Xương phù, nhưng những người trong đạo đều biết Văn Xương phù cơ bản là không có tồn tại bởi trên đời này không có loại bùa nào có thể khiến cho người ta trực tiếp hấp thụ văn khí. Đừng nói bùa giả, cho dù là Văn Xương phù do chính tay đại sư vẽ cũng chỉ có thể đem văn khí của một khu vực tập trung lại mà thôi, điều đó không có nghĩa là người cầm bùa có thể hấp thụ được văn khí.

Nguyên nhân rất đơn giản, Nho đạo tam gia đều có sở trường riêng, cho dù là đạo gia hay phật gia cũng đều không thể khống chế và điều khiển văn khí, cũng giống như sự khác biệt giữa cục Công Thương và cục Thuế Vụ vậy, ai cũng không thể quản được ai. Đương nhiên giữa hai bên vẫn có thể giao lưu qua lại.

Dẫn Văn phù chỉ có tác dụng câu thông, trao đổi với văn khí. Đem Dẫn Văn phù giơ lên cao đồng thời vẽ ra pháp ấn, tay phải Phương Minh cầm lấy Dẫn Văn phù dán lên trên ngực của bức tượng.

Oanh!

Trong khoảnh khắc Dẫn Văn phù chạm tới ngực của bức tượng, một đám lửa xuất hiện khiến Dẫn Văn phù bốc cháy, cảnh tượng này doạ mấy người Tần Đức Phong nhảy dựng lên.

Tấm bùa vừa cháy sau một khắc bức tượng cũng run run, dường như có thứ gì đó muốn chui lên từ dưới đất.

“Sau một nén nhang nếu như vẫn không thành công vậy thì chuyện hôm nay đã thất bại!”

Phương Minh nhìn chằm chằm Thiền Hương trong lư hương, ba cây Thiền Hương cháy cùng một lúc cũng chỉ có thời gian dài ngang với một cây Thiền Hương. Điều này có nghĩa nếu cậu không thể câu thông với văn khí trong thời gian một nén nhang thì cậu sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được sao Văn Khúc, những chuyện cậu làm ba ngày nay đều là uổng phí!

Không tiếp tục trì hoãn thời gian, Phương Minh ngồi xếp bằng trước bức tượng giống như lúc cậu ngồi tu luyện trong công viên đêm trước, bắt đầu rơi vào trạng thái cảm ứng. Bức tượng thì run run nhưng Phương Minh vẫn vững vàng như núi, cảnh này khiến trong tâm đám người Thẩm Tự Kính ngứa ngáy thậm chí có xúc động muốn tiến lên đè ép bức tượng để nó không rung động nữa. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng họ thôi, trước đó Phương Minh đã căn dặn bọn họ nào dám tiến lên quấy rối kia chứ.

Cảm ứng ngay giữa ban ngày, đây là việc rất nhiều năm rồi Phương Minh vẫn chưa từng làm. Bời vì lúc cậu còn nhỏ đã thử cảm ứng tinh thần giữa ban ngày kết quả bị mặt trời chói loá suýt chút nữa chiếu tới bị thương hồn phách. Một lần cảm ứng kia khiến cho cậu nằm trên giường gần cả tháng. Nếu không nhờ sư phụ tìm nhiều loại thuốc quý hiếm về cho cậu bồi bổ chắc chắn lần đó thân thể đã suy yếu mà để lại mầm bệnh!

Dù sao hồn phách con người là điều cơ bản nhất, cho dù chỉ bị thương nhẹ thôi cũng có thể ảnh hưởng tới cả cuộc đời. Từ đó về sau Phương Minh không bao giờ giám cảm ứng tinh thần giữa ban ngày nữa, chỉ là hôm nay cậu không còn sự lựa chọn nào khác, muốn câu thông với văn khí bắt buộc phải cảm ứng giữa ban ngày.

Tiến vào trạng thái cảm ứng, phía trước Phương Minh lúc này không phải bầu trời đầy sao mà chính là một đoàn ánh sáng nóng bỏng, cho dù ở cách xa vô tận vẫn có thể khiến cậu cảm thấy run rẩy. Trên thực tế các ngôi sao luôn luôn tồn tại, chỉ vì ban ngày ánh mặt trời quá gay gắt mới che đi mất ánh sáng của những vì sao, nếu nói mỗi ngôi sao đều là một vị vua thì mặt trời chính chính là vua của các vị vua! Muốn tìm thấy sao Khúc Bạch dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời thật sự là một điều quá khó khăn.

“Phụt!”

Chưa tới ba giây khoé miệng của Phương Minh đã tràn ra một vệt máu, Kỳ Kỳ nhìn thấy vậy vẻ mặt gấp gáp lo lắng, mặc dù cô không biết rõ đã có chuyện gì sảy ra nhưng cô biết chắc chắc Phương Minh ca ca đang gặp phải khó khăn.

“Thật sự quá đau khổ, nhưng cho dù có khổ hơn cậu cũng sẽ không buông tha, đây là bố cục mà sư phụ đã bố trí cho cậu, cũng là cơ hội duy nhất!”

Thời khắc này cả người Phương Minh phải chịu đựng nỗi đau đớn như bị lửa thiêu đốt, thậm chí cậu còn có cảm giác sẽ bị ánh sáng mặt trời hoà tan! Nhưng cho dù vậy cậu cũng sẽ không buông tha, vừa chịu đựng đau đớn từ ánh sáng mặt trời vừa kiên trì tiến tới khu vực tinh hải xa xôi. Ánh mặt trời cho dù chói sáng cũng không thể nào chiếu sáng hết cả vùng biển tinh thần.

Mà trong lúc Phương Minh đang tìm kiếm sao Văn Khúc, tượng đá sau lưng cậu ngoại trừ run run cũng đã xuất hiện hiện tượng khác, từng đường vân như tóc đen không ngừng xuất hiện trên tượng đá giống y dây leo quấn quanh bức tượng. Cảnh này mấy người Thẩm Tự Kính cũng có thể nhìn thấy làm bọn họ khiếp sợ nói không ra lời.

Những sợi tóc đen này bắt nguồn từ dưới đế của bức tượng sau đó lan dần, cuối cùng hội tụ lại ở ngực của bức tượng, ở đó sau một thời gian dần hình thành một điểm sáng màu xanh.