Siêu Nugu Như Mình Vậy Mà Là Idol Hàng Đầu Âm Phủ

Chương 22-2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quỳnh Nhân ở lại cô nhi viện vài ngày, chờ viện trưởng khỏi hẳn mới trở về.

Cậu thuê hai nhân viên cho phòng làm việc dưới âm phủ của mình, chính là HBL2003 và chủ nhân của nó – Đỗ Viễn. Tiền lương cứ trực tiếp hoá vàng, vừa kinh tế lại vừa thực tế. Lúc ăn cơm, cậu sẽ tiện tay cúng báo, nhân viên nhận được cảm động đến khóc hu hu.

Quỳnh Nhân luôn muốn tổ chức liveshow. Trước kia quá nugu nên không làm được, giờ có fan âm phủ rồi, cậu lập tức cho việc này vào kế hoạch của mình.

Cậu định sẽ thu âm ca khúc mới để ra album trước rồi mới đi lưu diễn các nơi, để fan âm phủ có thời gian nghe đi nghe lại album mới nhất của cậu nhiều lần.

Đến lúc đó, cậu sẽ mời toàn bộ viên chức âm phủ tới xem show, coi như tích cực tạo thêm GDP(5) cho âm phủ.

(5) GDP là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Gross Domestic Product” được hiểu là tổng sản phẩm quốc nội (tổng sản phẩm nội địa). Đây là chỉ số được đưa ra để đánh giá tổng quan, khái quát về tốc độ tăng trưởng của nền kinh tế từng quốc gia, đánh giá về mức độ phát triển của một vùng/ quốc gia đó.

Cậu so sánh lượng follow trên app đỏ và app xanh(6), khác biệt đúng là quá lớn rồi.

(6) App đỏ: Sina Weibo bản trần gian (hình minh họa). App xanh: Sina Weibo bản âm phủ.



Fan âm phủ hiển nhiên rất đông, nhưng cũng không thể bỏ qua fan dương gian như vậy được, cậu muốn đối xử bình đẳng cơ.

Thế là hùng tâm tráng trí của Quỳnh Nhân trong việc gây dựng sự nghiệp lại thêm lớn mạnh!

Thỏ bông nghiêm túc làm nhân viên chăm sóc khách hàng, Quỳnh Nhân nghiêm túc viết ca từ và phối nhạc. Trong phòng, một người một thỏ chăm chỉ kiếm tiền.

Bỗng nhiên, tiếng gõ phím cành cạch chợt dừng hẳn lại. Thỏ bông chạy đến bên cạnh Quỳnh Nhân, chỉ vào màn hình ý bảo cậu hãy nhìn xem.

“Không tốt lắm đâu, công ty marketing chú trọng nhất là giữ bí mật cơ mà?”

Nhưng thỏ bông rất kiên trì, Quỳnh Nhân đành phải đi qua nhìn.

Trên màn hình là một file Excel. Quỳnh Nhân quan sát vài lần, phát hiện đây là một đơn hàng yêu cầu tập hợp các nick ảo để bôi nhọ Quỳnh Nhân, thời gian tiến hành là sau khi show truyền hình “Lên đường nào bạn ơi” chính thức lên sóng. Mục tiêu của việc bôi nhọ là khiến cậu rút khỏi làng giải trí, nội dung bôi nhọ là lúc còn niên thiếu, cậu đã có vấn đề nghiêm trọng về đạo đức.

Sau đó, thỏ bông lại mở một file Excel khác cho cậu xem. Đơn hàng này yêu cầu bọn họ bôi đen Thanh Hành nói dối thành quen, vạch trần cậu ta vốn không phải đạo sĩ, không có chứng chỉ đạo sĩ, cũng không tu hành ở đạo quán nào, chỉ dùng thiết lập này để hút fan, hát dở nhảy xấu, xử sự ngoài đời vừa trà xanh lại vừa bạch liên.

Quỳnh Nhân: “Ồ, bản thân Thanh Hành không phải vậy sao? Cũng đâu tính là bôi đen.”

【Đồng nghiệp dò theo tài khoản WeChat để xem thử, phát hiện hai đơn hàng này đều do Phó Gia Trạch đặt. Riêng đơn bôi nhọ anh, hắn ta dùng WeChat của Mạnh Thanh Hành để gửi yêu cầu.】

Quỳnh Nhân: “Tao nên nói gì đây…”

Vì bảo vệ hình tượng ngụy trang hoàn mỹ của mình, Phó Gia Trạch định hắt cho cậu và Mạnh Thanh Hành một chậu nước bẩn, đáng tiếc, người nhận đơn hàng lại là thỏ bông.

Xem ra Thanh Hành và Phó Gia Trạch đã làm hòa với nhau rồi. Nếu không hắn cũng không thể dễ dàng lấy được di động của cậu ta rồi dùng nó để gửi yêu cầu như vậy.

Lúc Quỳnh Nhân đang nghĩ nên trả đòn ra sao thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Quỳnh Nhân nhìn qua lỗ mắt mèo, đôi mắt không khỏi trợn to hơn.

Sao lại là người chung phòng khám?

Ngoài cửa là một người đàn ông cao ráo, mặc âu phục trắng ngà, tóc đen hơi dài, nhìn không hề phù hợp với hành lang chật chội này.

“Xin chào, tôi vừa chuyển đến. Trong phòng bừa bộn quá, có thể làm phiền cậu một cốc nước được không?”

Nhân viên vận chuyển đang mang đồ đạc vào căn hộ sát vách. Quỳnh Nhân vốn định mời người đàn ông trước cửa vào nhà, nhưng lại chợt nhớ tới cái nhà ma quỷ dị kia, lòng bỗng hơi căng thẳng.

“Tôi hỏi thế này có hơi mạo muội, nhưng anh có phải người không? Trong nhà ma hôm đó hình như là quỷ thật, họ còn gọi anh là ông chủ…”

Người chung phòng khám: “Tôi đúng là ông chủ của bọn họ, nhưng tôi không phải quỷ, cậu có thể yên tâm.”

Không phải quỷ, nhưng có thể làm quỷ trở thành nhân viên của mình. Quỳnh Nhân hiểu rồi.

“Anh là đạo sĩ nhỉ.”

Người chung phòng khám: “Không hẳn, nhưng đúng là có chút bản lĩnh.”

Quỳnh Nhân gật đầu, gãi má: “Vào đi, ngại quá, tôi sợ quỷ nên mới hỏi vài câu. Nhưng tôi không kỳ thị gì đâu, quỷ cũng là bạn tốt của con người mà.”

Còn là fan tốt của tôi nữa.

Người chung phòng khám mỉm cười, khí chất dường như ôn hòa hơn lần gặp trước rất nhiều.

“Lần trước chưa kịp giới thiệu, tên tôi là Ngôn Mặc.”

Sao cứ có cảm giác giọng của Ngôn Mặc rất giống Diêm vương, tên cũng na ná(6) nhau nữa.

(6) Diêm vương (阎王 – Yánwáng) và Ngôn Mặc (言默 – Yánmò) đọc gần giống nhau.

“Nhà tôi nhiều đời làm việc dưới âm phủ, giọng tôi rất giống giọng của Diêm vương, nhờ thế mà tôi có thể ra lệnh cho cô hồn dã quỷ trên dương thế.”

Cậu còn chưa hỏi, Ngôn Mặc đã giải thích xong rồi. Kiểu nhạy bén này rõ ràng cũng rất giống Diêm vương đấy.

“Tôi có thể xem qua nhà của cậu không?” Ngôn Mặc nói chuyện cực kỳ thẳng thắn: “Uống nước chỉ là cái cớ, lúc ở dưới lầu, tôi thấy căn hộ của cậu hơi khác thường nên mới mạo muội quấy rầy.”

Quỳnh Nhân im lặng nhìn về phía thỏ bông.

“Tôi không nói đến con yêu quái nhỏ kia đâu.”

Quỳnh Nhân: “…”

Người tên Ngôn Mặc này quá tinh ý rồi, cứ như đọc được tất cả suy nghĩ trong đầu cậu vậy.

“Có phải nhà tôi âm khí quá nặng không?”

Gần đây, ngày nào cậu cũng kết nối tới âm phủ để chỉ huy nhân viên làm việc từ xa, không chừng âm khí đã lan theo đường mạng tới tận đây rồi.

Ngôn Mặc lắc đầu.

Hôm nay, lúc theo công ty chuyển nhà tới đây, hắn đã nhìn thấy một luồng khói đen kỳ quái lượn lờ bên ngoài chung cư.

Căn cứ vào vị trí của nó, rõ ràng vấn đề nằm ở tầng Quỳnh Nhân sinh sống.

Hắn dùng tay che mắt Quỳnh Nhân: “Chớp mắt đi.”

Quỳnh Nhân nghe theo. Hàng mi thật dài của cậu quét nhẹ vào lòng bàn tay Ngôn Mặc, hắn vờ như không có chuyện gì mà buông tay: “Cậu nhìn đi.”

Trước mắt cậu vẫn là căn phòng quen thuộc, nhưng ở ngăn tủ có từng luồng khói đen tràn ra, chúng uốn lượn thành dòng, đua nhau lao về phía cậu hệt như những con rắn nhỏ.

Chỉ là hình như có thứ gì đó đang bảo vệ cậu, khói đen chạm vào lập tức tan đi.

Quỳnh Nhân đã ở đây bốn, năm năm rồi, vậy mà bây giờ mới biết trong nhà có đồ dơ bẩn. Cậu mở ngăn kéo tủ ra, phát hiện ngọn nguồn của luồng khói đen là một món đồ trang trí làm bằng đá.

Ngôn Mặc ngăn bàn tay định cầm thứ kia lên của cậu, khẽ lắc đầu. Quỳnh Nhân quá to gan, ngoài việc sợ quỷ ra thì cái gì cũng dám làm, đúng là khiến người ta không bớt lo được.

“Ai tặng cậu cái này?”

Quỳnh Nhân nhớ lại, món đồ trang trí này đã được đặt ở đây lâu rồi. Đại khái là ba năm trước, một nhóm thực tập sinh khá thân trong công ty đã tặng để chúc mừng cậu được debut. Lúc đó đồ đạc linh tinh nhiều lắm, cậu đều mang cả theo.

“Thực tập sinh cùng công ty tặng, nhưng tôi không nhớ là ai.”

Tuy nói vậy, nhưng nếu thứ này được tặng với mục đích hãm hại cậu thì đối tượng tình nghi đã rất rõ ràng.

Ngôn Mặc cầm món đồ trang trí kia lên. Đây là một miếng ngọc trắng vân đỏ được chạm khắc. Hoa văn bên trên nhìn hết sức phổ thông, một lữ khách trên thuyền độc mộc giữa núi sông.

“Thứ này được làm bằng ngọc Hòa Điền(7), kích thước lớn, bề mặt còn nhẵn nhụi như vậy, để thô đã bạc triệu rồi. Còn tiền công chế tác, tuy không biết người chạm khắc là ai, nhưng chi phí ít nhất cũng mấy chục nghìn.”

(7) Ngọc Hòa Điền hay còn được gọi là Ngọc Bích Tân Cương. Loại đá này được khai thác ở sườn bắc núi Côn Luân – Tân Cương, Trung Quốc. 



Quỳnh Nhân choáng váng không thôi. Ý của Ngôn Mặc Ngụ đã quá rõ ràng, cậu không phải cha đẻ của thực tập sinh kia, hiển nhiên không có chuyện người ta vô duyên vô cớ tặng cậu một món đồ quý giá như thế.

Khi nhìn thấy món đồ trang trí kia bốc khói đen, cậu đã biết nó có vấn đề rồi. Nhưng cậu thật không ngờ đối phương dám bỏ ra nhiều tiền thế, cậu có tài đức gì đây…

Có mấy triệu này làm gì chẳng sướng! Cầm đi ăn lẩu cũng được kìa.

Ngôn Mặc nói tiếp: “Nhưng phần giá trị nhất của miếng ngọc này không phải chất liệu hay kỹ nghệ, mà chính là nội dung chạm khắc. Hắn dùng vân đỏ của ngọc để chạm nước sông, chỗ nhạt màu hơn thì trổ thành đường. Sông đỏ đường vàng, không có ý tốt.”

Sông đỏ đường vàng, cách phối màu này, Quỳnh Nhân mới thấy trên xe rồng của Diêm vương cách đây không lâu.

Cậu cảm thấy lạnh hết cả người: “Ý anh là sông này là sông Tam Đồ, đường này là đường Hoàng Tuyền. Người khắc cái này muốn tôi chết đúng không?”

Ngôn Mặc lắc đầu: “Cũng không phải.”

Loại chạm khắc này không thể trực tiếp hại chết người, nhưng người sống bước trên đường âm, chắc chắn sẽ gặp vận xui. Mà mục đích độc ác thật sự vẫn còn nằm ở phía sau.

Ngôn Mặc tiện tay bỏ miếng ngọc trị giá mấy triệu sang một bên, cầm cái bệ đỡ của nó lên: “Tôi có thể mở cái này ra không?”

Quỳnh Nhân nhanh chóng gật đầu: “Anh cứ thoải mái.”

Bệ đỡ của miếng ngọc là một hộp gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, sơn màu đỏ đen vô cùng tinh xảo. Ngôn Mặc nhẹ nhàng cạy nó ra, nhanh chóng rút ra miếng lụa được giấu bên trong nó. Trên miếng lụa có vẽ mấy chữ bằng chu sa xấu như gà bới, Quỳnh Nhân không hiểu nổi.

Quỳnh Nhân: “Đây là cái gì…”

Rốt cuộc ở nhà cậu có thứ quỷ quái gì đây?

Chẳng trách cậu đã debut ba năm mà vẫn nugu đến mức tư tưởng tôn thờ chủ nghĩa duy vật của người đại diện cũng phải sụp đổ.

Ngôn Mặc: “Đây là phép đổi vận. Mệnh và vận của cậu đều rất mạnh. Có lẽ vì thế nên cậu bị để ý. Ngọc khắc là để trấn áp mệnh của cậu, mệnh yếu sẽ không đè được vận, như thế hắn có thể nhân cơ hội dùng pháp trận đổi vận để trộm may mắn của cậu.”

Mệnh và vận bổ trợ cho nhau, mệnh yếu sẽ không trấn được vận, cơ thể sẽ dễ sinh bệnh, càng bệnh mệnh càng yếu, vận cũng dễ mất hơn. Vòng tuần hoàn ác tính ấy liên tục kéo dài, hậu quả chỉ nghĩ thôi đã không chịu nổi.

Loại phép thuật này cực kỳ hiểm độc. Nếu là người thường, chỉ sợ đã rơi vào tuyệt vọng, khốn cùng và bệnh tật đến chết rồi. May là Quỳnh Nhân có một thân công đức chẳng biết tu được từ đâu, có vầng sáng công đức bảo vệ, tuy vận may bị trộm đi không ít, nhưng lại không hại đến tính mạng.

Ngôn Mặc chợt nghĩ tới một chuyện: “Cậu nhận được vật này vào khoảng giữa tháng bảy ba năm trước đúng không?”

“Sao anh biết?” Ngày đó rất đặc biệt nên Quỳnh Nhân nhớ rất rõ.

Ngôn Mặc: “Weibo của cậu xuất hiện trên mạng internet âm phủ vào giữa tháng bảy ba năm về trước. Không cần kinh ngạc như vậy, nhà tôi có quan hệ với người âm nên có router(8) âm phủ. Tôi biết cậu đang rất nổi dưới đó.”

(8) Router: bộ định tuyến, thiết bị định tuyến là một thiết bị mạng máy tính dùng để chuyển các gói dữ liệu qua một liên mạng và đến các đầu cuối, thông qua một tiến trình được gọi là định tuyến.