Ngô Kiến Quốc và Đường Viễn nhanh chóng trở lại phòng khách phía bên trong trạch viện của Đường gia.
Vừa bước chân vào phòng, hai người đã thấy Ông cụ Đường, Đường lão gia tử cùng ba vị đạo sĩ đang ngồi chờ phía bên trong.
Trên đường từ quán ăn trở về đây, Đường Viễn đã gọi điện thoại thông báo lại cho Đường lão gia tử biết thông tin về Đường Yên, để ông ta đưa ba vị đạo sĩ kia cùng quay lại Đường gia, tiếp tục tìm kiếm đối sách.
Không ngờ Đường lão gia tử cùng ba vị đạo nhân còn tới đây trước cả hai người Ngô Kiến Quốc nữa.
Ông cụ Đường trên mặt không giấu nổi vẻ vẻ mệt mỏi, thế nhưng vẫn sừng sững ngồi yên bất động, ngay cả lưng cũng thẳng tắp như một cây đại thụ chống trời, không gì lay động nổi.
Thấy Ngô Kiến Quốc cùng Đường Viễn đã có mặt, đợi cho hai người yên vị xong, Ông cụ Đường mới chậm rãi cất lời:
"Như mọi người đã biết, theo thông tin mới nhận được, thì có thể khẳng định Tiểu Yên chắc chắn đang bị giam giữ tại biệt thự EX-05 bán đảo Đông Hồ.
Bây giờ mới các vị tới đây, không gì khác hơn là mong mọi người cùng góp sức, đưa ra phương án ứng cứu khả thi nhất..."
Liếc mắt nhìn qua Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo sĩ kia, ông cụ lại tiếp lời:
"Ở đây chỉ có mình cậu Kiến Quốc đã từng giao thủ với đám người kia, có lẽ nên để cậu nói trước mới phải.
Kiến Quốc, theo cậu chúng ta nên hành động thế nào mới hợp lý?"
Ngô Kiến Quốc hơi nhíu nhíu mày, trong đầu hắn đang cố gắng dựng lên một kế hoạch tương đối hoàn chỉnh, tuy nhiên vẫn còn những biến số khác mà hắn khó lòng tính toán được.
"Việc này...
Theo thông tin sơ bộ mới được cung cấp, thì ngoài Thiết Sa đang trấn thủ ở trong biệt thự đó ra, còn có thêm hai anh em sinh đôi không rõ lai lịch nữa.
Rất có thể hai người này cũng là siêu năng giả, mà năng lực của họ nông sâu ra sao còn chưa rõ..."
Dứt lời Ngô Kiến Quốc lại im lặng một chút, ngẫm nghĩ trong chốc lát sau đó mới tiếp tục nói:
"Có lẽ trước tiên nên án binh bất động, một mặt theo dõi chặt chẽ hành tung của bọn chúng, mặt khác cho người điều tra cụ thể về hai người mới xuất hiện kia.
Tới khi hiểu rõ đối phương, cũng là lúc ra tay hành động, biết người biết ta trăm trận trăm thắng..."
"Thế nhưng ngộ nhỡ trong thời gian chúng ta điều tra, bọn chúng lại làm gì đó bất lợi cho Tiểu Yên thì sao..."
Đường Viễn không giấu được vẻ lo lắng trên mặt, hướng về phía Ngô Kiến Quốc:
"Nếu như nói cái chết của Tống Viễn Sơn không liên quan gì tới cậu, vậy cũng có nghĩa là rất có khả năng gián điệp của đám người kia đã sớm thấu vào trong hàng ngũ quân đội từ lâu rồi.
Mọi sự đã tới nước này, thì việc thông tin bị lộ ra ngoài chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Tới khi đó, không biết đám người kia còn làm ra những hành động điên khùng gì nữa..."
Ngô Kiến Quốc lắc đầu, không cho là đúng:
"Tôi cảm thấy đám người này không hề đơn giản, chưa kể tới việc bọn chúng hành sự vô cùng kín kẽ, mà ngay cách thức tổ chức, cài cắm gián điệp, ẩn giấu căn cứ...
Đều toát ra vẻ chuyên nghiệp, không giống với một bè lũ ô hợp chỉ thích lấy giết chóc làm vui.
Nếu tôi đoán không lầm, thì dù chúng không đạt được mục đích, cũng sẽ không tới mức giết Đường Yên để báo oán, làm như vậy quả thực quá thiếu suy nghĩ, không giống với phong cách của bọn họ."
"Đương nhiên nói như vậy không có nghĩa là bọn chúng sẽ chắc chắn bỏ qua cho Đường Yên, rốt cuộc thì đó cũng chỉ là sự suy đoán theo logic thông thường mà thôi, rất khó để khẳng định chắc chắn được đám người kia sẽ hành động ra sao.
Tuy nhiên so sánh giữa khả năng Đường Yên ngộ hại do bại lộ thông tin từ phía quân đội, với việc chúng ta trực tiếp xông vào khi không nắm rõ được thực lực của đối phương, thì bên nào nặng bên nào nhẹ chắc hẳn mọi người đều có thể tự thấy được."
Mọi người trong phòng khách đều mang theo những suy nghĩ riêng của bản thân mình, ai cũng trầm mặc không lên tiếng.
Ngô Kiến Quốc thực sự là hết cách, tình huống lúc này quả nhiên phức tạp hơn hắn dự đoán rất nhiều.
Ngay từ đầu Ngô Kiến Quốc cũng đã tự đặt ra nhiều giả thiết, và cố gắng xoay chuyển để tìm ra giải pháp cho từng phương án này.
Trường hợp Thiết Sa không ở tại đó, mà chỉ có mình Đường Yên cùng với mấy người bình thường là chủ trên danh nghĩa của căn biệt thự kia thôi, thì đương nhiên sự việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần bỏ chút sức lực là có thể cứu thoát Đường Yên một cách an toàn.
Hoặc giả nếu như chỉ có mình Thiết Sa ở tại đó, thì Ngô Kiến Quốc vẫn rất tự tin có thể bất ngờ ra tay chớp nhoáng, khiến cho hắn không kịp gây hại tới Đường Yên.
Bởi lẽ siêu năng lực mà hệ thống cung cấp cho Ngô Kiến Quốc vừa vặn có thể khắc chế đối phương rất dễ dàng, giúp cho bản thân luôn nắm giữ thế chủ động trong giao chiến.
Thế nhưng trường hợp xấu nhất trong tưởng tượng Ngô Kiến Quốc lại thực sự xảy ra, đó là không chỉ có mình Thiết Sa ở tại đó, mà còn có thêm những tên siêu năng giả không rõ lai lịch đi cùng.
Năng lực của hai người này là gì, so với Thiết Sa mạnh yếu ra sao? Mục đích của bọn chúng khi trấn thủ ở trong tòa biệt thự kia là để canh giữ Đường Yên, không để cho bất cứ ai tới giải thoát cho nàng, hay là còn có mưu đồ gì khác đằng sau?
Quả thực là khó mà đoán biết được!
Liếc nhìn sang phía bên cạnh, Ngô Kiến Quốc phát hiện ra Đường Viễn cũng đang nhíu chặt lông mày trầm ngâm, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng và căng thẳng, như thể đang giữ một đống tâm sự ngổn ngang trong lòng, muốn nói lại thôi.
Ngô Kiến Quốc không khỏi thở dài một tiếng, có câu kẻ bên ngoài thanh tỉnh, người trong cuộc trầm mê, Đường Viễn bây giờ ngay cả giữ cho bản thân mình bình tĩnh còn khó khăn, nói gì tới việc bài binh bố trận, tính toán sách lược nữa?
Đương nhiên không chỉ Đường Viễn, mà những người khác của Đường gia cũng là như vậy, dù sao việc đưa ra lựa chọn lúc này cũng là rất khó khăn, bởi lẽ bất kỳ phương án nào, dù là án binh bất động hay lập tức tiến hành giải cứu, đều tiềm ẩn rủi ro khó lòng phòng bị trong đó.
Mà Đường Yên lại là máu mủ ruột thịt của họ, kể cả nàng có mất đi dù chỉ một sợi tóc bọn họ cũng đau lòng, càng huống chi đây là lựa chọn mang tính chất sinh tử.
Chỉ một sai lầm thôi, cũng đủ khiến cho tính mạng của Đường Yên gặp nguy hiểm, tới khi đó dù bọn họ có hối hận thì cũng đã muộn.
Cả căn phòng chìm trong im lặng trọn vẹn ba mươi phút đồng hồ.
Cuối cùng Ông cụ Đường vẫn là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh tới mức nghẹt thở này:
"Kiến Quốc nói không phải không có lý, sự việc lần này quá sức hệ trọng, chỉ có thể chọn con đường ít nguy hiểm hơn vậy.
Cứ liều mạng mà xông vào, chẳng bằng ngấm ngầm điều tra thêm, tới khi có đủ căn cứ lại tiếp tục hành động sau..."
"Thế nhưng..."
Thấy Đường Viễn vẫn còn đôi chút do dự cùng không cam lòng, Ông cụ Đường liền ngay lập tức gạt đi, nói với giọng không thể phủ định:
"Không nhưng gì hết, lần hành động này không chỉ có mình Tiểu Yên chịu nguy hiểm, mà ngay cả cậu Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân đây cũng phải dấn thân vào nước sôi lửa bỏng.
Sự rủi ro trong đó, chúng ta gánh vác không nổi, cho nên vẫn là tiếp tục cân nhắc kỹ lưỡng đi..."
Đối với Ông cụ Đường cũng như Đường lão gia tử và Đường Viễn, thì tính mạng của con cháu họ đương nhiên là ưu tiên số một, cao hơn hết thảy mọi thứ.
Thế nhưng bọn họ cũng không thể không để tâm tới sự sống chết của những người đang thay họ bước từng bước vào chốn hiểm nguy kia được.
Bởi vậy cho nên lão nhân gia người mới đưa ra quyết định như vậy.
Thấy ông nội tâm ý đã quyết, Đường Viễn cũng không còn cách nào khác, đành thở dài mà ngồi xuống, nói:
"Nếu đã như vậy...
Cháu sẽ tiếp tục liên hệ với bên phía tình báo và an ninh, để bọn họ tiến hành điều tra về hai người kia.
Nếu may mắn, trong vòng một vài ngày có thể sẽ có thông tin gì đó hữu dụng...
Dẫu sao bọn họ cũng không phải là người họ Đường, không thể bắt họ bỏ hết mọi chuyện để tập chung lo liệu việc của Đường gia chúng ta được..."
Nói đoạn, ông ta liền cầm điện thoại trong tay, xoay người đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Mà những người ở lại trong phòng khách lúc này cũng chỉ biết yên lặng chờ đợi, không ai nói với ai câu nào.
Ba vị đạo sĩ nhắm hờ mắt như thể đang ngủ gật, tuy nhiên nhất cử nhất động của mỗi người xung quanh đều không thoát khỏi sự chú ý của bọn họ.
Có vài nguyên nhân khiến cho bọn họ từ đầu tới giờ vẫn giữ im lặng, không hề tham gia ý kiến gì với vấn đề trước mắt.
Một mặt là bởi bọn họ đã xa rời nhân thế quá lâu, hoàn toàn không có hiểu biết hay ý tưởng gì liên quan tới những thứ mà ba người Đường gia cùng Ngô Kiến Quốc đang bàn luận.
Mặt khác, việc ba người được Chưởng môn giao phó chỉ là cố gắng hết sức tìm kiếm tung tích của Đường Yên, nếu có thể thì giải cứu cho nàng khỏi tay của đám người kia.
Mấy đạo nhân này nào biết được sự việc lại phức tạp như vậy, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của họ.
Đã là như thế, thì cả ba người lại càng không muốn tham gia vào việc thiết đặt kế hoạch, lỡ như có xảy ra vấn đề gì chẳng phải là mất mặt với Chưởng môn sư phụ sao?
Cứ mặc cho Đường gia sắp xếp, tới khi đó bọn họ chỉ cần dốc hết sức mà làm, thành bại do ý trời, nếu quả thực xảy ra vấn đề gì, thì cả Đường gia lẫn Linh Huyền đạo trưởng cũng đều không thể trách cứ ba người họ được.
Ông cụ Đường là người đã sống lâu năm, có thể nói là chẳng có sự gì đời gì mà ông chưa từng trải qua, cho nên những biểu hiện kia của đám đạo sĩ đương nhiên không thể thoát khỏi mắt lão nhân gia ngài được.
Tuy nhiên ông cụ cũng chẳng để tâm chuyện đó, chỉ để mặc cho bọn họ ngồi im một bên, không đả động gì tới ba người này.
Dù cho cả ba người đều là đệ tử của Linh Huyền đạo trưởng, và cũng có thể coi như hậu bối của Ông cụ Đường, thế nhưng nói đúng ra bọn họ hoàn toàn chẳng có nghĩa vụ gì phải trợ giúp cho Đường gia.
Lệnh của Chưởng môn cố nhiên là quan trọng, nhưng để cho những đệ tử trong môn phái phải dấn thân vào nguy hiểm, phục vụ mục đích cá nhân của mình, thì nói sao đi chăng nữa cũng không hợp tình hợp lý.
Bởi vậy nên Ông cụ Đường cũng không ép bọn họ phải dính dáng quá sâu tới việc lần này, chỉ cần trong lúc cần kíp ba người có thể ra tay giúp đỡ, tận hết khả năng là đủ rồi.
Tuy vậy cậu thanh niên tên gọi Ngô Kiến Quốc này thì lại khác hoàn toàn với những đạo sĩ kia.
Mặc dù trên thực tế mà nói cậu ta chẳng hề có liên quan gì tới Đường gia, cũng chẳng nợ nần bọn họ ân tình gì, thế nhưng lúc này Ngô Kiến Quốc lại chính là người xông xáo nhất trong việc giải cứu cháu gái của ông cụ.
Hắn còn chẳng màng tới việc bản thân có thể bởi vì hành động lần này mà có thể sẽ phải trả giá cả mạng sống của mình, cứ như thể người phải gánh chịu những sự nguy hiểm ấy không phải hắn, mà là một ai đó xa lạ vậy.
Lúc trước khi Đường Yên bị bắt cóc, Ngô Kiến Quốc cũng bởi vì bảo vệ cho nàng, kháng cự lại đám người kia, dẫn tới bị thương cửu tử nhất sinh.
Mà bây giờ hắn lại không nề hà gì mà tiếp tục một lần nữa đặt bản thân vào chỗ nước sôi lửa bỏng.
Chàng trai trẻ, cậu làm tới mức này rốt cuộc là vì cái gì? Vì một đoạn ân tình ngắn ngủi với Uy Vũ sao? Hay là...?
Ông cụ Đường còn đang miên man trong những suy nghĩ của bản thân, thì từ ngoài cửa vang lên một tiếng kêu tràn đầy lo sợ:
"Việc...
Việc lớn không ổn!"
Đường Viễn từ bên ngoài chạy vội vào trong phòng khách, thở hổn hển không ngừng, trên trán còn vương lại mấy giọt mồ hôi.
Giọng nói của ông ta lúc này đã thảng thốt tới mức lạc đi, thều thào không rõ ràng:
"Không...
Không ổn...
Bọn chúng muốn giết Tiểu Yên...!"
.