Ngô Kiến Quốc tiến gần về phía Đường Yên, mắt thấy gương mặt của nàng đang lộ rõ vẻ sốt ruột cùng không hài lòng, nhưng hắn cũng không cảm thấy bản thân mình cần phải xin lỗi hay tỏ thái độ gì cả.
Cô nàng này tự mình chủ động yêu cầu tới sân bay đón hắn, bây giờ lại bày ra cái bộ mặt nhức trứng đó cho mình xem, thật khiến người ta không thể vui vẻ.
Đường Yên nhìn chằm chằm vào Ngô Kiến Quốc, thấy hắn chỉ mỉm cười không nói gì, khiến cho một bụng lửa giận của nàng không có chỗ để phát tác.
Vốn Đường Yên cũng không cần phải tự mình đưa rước Ngô Kiến Quốc, quan hệ giữa hắn và nàng còn không sâu sắc tới mức đó, tùy tiện cho người tới sân bay đón hắn liền được rồi.
Vả lại dù nàng không làm vậy, thì chỉ cần gửi địa điểm nơi Đường Uy Vũ được an táng, Ngô Kiến Quốc cũng có thể tự mình tìm tới đó.
Nếu chỉ đơn giản bởi vì Ngô Kiến Quốc đã từng là chiến hữu của Đường Uy Vũ, vậy hắn và Đường Yên không cần thiết phải gặp lại nhau thêm lần nào nữa, một lần gặp gỡ ở Yến Kinh đã đủ bàn giao mọi chuyện rồi.
Nhưng Đường Yên lại tự mình tới gặp Ngô Kiến Quốc, bởi vì nàng có những chuyện cần hắn đích thân trả lời, mà những câu hỏi này chỉ có duy nhất một người là Ngô Kiến Quốc có thể giải đáp cho nàng.
Nếu Ngô Kiến Quốc biết được mục đích thực sự của Đường Yên, thì có lẽ hắn đã từ chối gặp mặt.
Bởi lẽ những thứ đó có thể liên lụy tới bản thân Đường Yên cũng như những người xung quanh nàng.
Đúng vậy, thứ mà Đường Yên muốn tìm hiểu có liên quan tới cái chết của Đường Uy Vũ.
Nàng muốn biết chính xác những kẻ đã làm hại anh trai nàng là ai, có lai lịch gì.
Đương nhiên Đường Yên cũng đủ thông minh để hiểu rằng những thông tin này không giúp nàng có thể báo thù cho Đường Uy Vũ.
Ít nhất là chưa phải bây giờ.
Đường gia là một trong những gia tộc lớn nhất đất nước, thế lực của họ là thứ mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Thế nhưng Đường Uy Vũ hi sinh, Đường gia vẫn im hơi lặng tiếng, đủ hiểu đối phương mạnh đến mức ngay cả thế gia thủ đô cũng không thể chạm tay vào.
Đối mặt với một kẻ mà ngay cả Đường gia hiện tại cũng thúc thủ vô sách, Đường Yên càng không cuồng vọng tới mức lấy sức mạnh của cá nhân nàng đi đối đầu với hắn.
Nhưng bây giờ không thể, không có nghĩa là sau này cũng như vậy.
Đường Uy Vũ là anh trai của nàng, cũng là người thân thiết với Đường Yên nhất, nàng không cam chịu để cho kẻ đã sát hại hắn sống nhởn nhơ như hiện tại.
Điều nàng cần bây giờ là một vạch đích để hướng tới.
Kẻ đó là ai, thân phận ra sao, năng lực lớn tới mức nào… Đường Yên cần biết những điều đó.
Sau đó nàng sẽ dùng toàn bộ sức lực, thời gian và tâm trí chỉ để hướng tới mục tiêu vượt qua hắn, mà khi nàng có năng lực lớn hơn hắn cũng là lúc kẻ đó phải đền tội cho những gì hắn gây ra với anh trai nàng.
Dĩ nhiên sẽ không một ai ở Đường gia nói cho nàng biết những gì nàng muốn biết.
Đơn giản, họ không muốn nàng sống cả đời chỉ chìm trong thù hận.
Người kia đâu phải là kẻ mà chỉ cần có quyết tâm là có thể đụng tới? Hắn đã vượt xa phạm trù một con người bình thường, cho nên những lực lượng thế tục không có cách nào uy hiếp tới hắn.
Càng huống hồ Đường Yên chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, những năm qua nàng có thể đi ngang ở thủ đô chỉ đơn thuần là bởi thân thế của nàng khiến kẻ khác phải e dè, không dám đắc tội.
Nếu nàng không mang họ Đường, hoặc là quyền lực của Đường gia không lớn như vậy, thì nàng cũng không khác gì những cô gái bình thường khác.
Vậy nên người thân của nàng thà rằng để nàng căm ghét chính mình, cũng quyết tâm không để cho nàng biết chút gì về cái chết của Đường Uy Vũ.
Không thể tìm kiếm thông tin từ nhà họ Đường, Đường Yên quyết định chuyển mục tiêu sang Ngô Kiến Quốc.
Dẫu sao hắn cũng không phải là người thân của nàng, không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.
Hơn nữa Đường Yên biết trong thâm tâm Ngô Kiến Quốc vẫn còn sự dằn vặt vì cái chết của Đường Uy Vũ, nàng có thể lợi dụng điểm này để buộc hắn phải nói ra tung tích của kẻ kia.
Như vậy có vẻ khá bất công với Ngô Kiến Quốc, nhưng so sánh với việc trả thù cho anh trai, Đường Yên cũng không ngại làm những chuyện tổn thương người khác, miễn là đạt được mục đích của mình.
Cùng lắm thì sau này lại tìm cách bù đắp cho hắn là được.
Ngô Kiến Quốc nhìn bộ dạng cáu bẳn của Đường Yên, mỉm cười nói:
- Kẻ hèn này lần đầu tới thủ đô, lại được Đường đại tiểu thư tiếp đón nhiệt tình như vậy, quả thực là vừa mừng vừa lo sợ.
Nhưng nhìn sắc mặt của cô có vẻ không được tốt lắm…
Thấy Đường Yên vẫn im lặng không nói, Ngô Kiến Quốc lại tiếp tục:
- … Có phải bị táo bón không? Không à? Vậy thì là đã tới mùa dâu?
Lúc này Đường Yên rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng mắng to:
- Anh mới tới mùa dâu, cả nhà anh đều tới mùa dâu! Có biết tôi đứng đây bao lâu rồi không? Anh là rùa sao? Dù anh có chậm chạp đi chăng nữa, thì cũng phải dùng cả bốn chân mà chạy tới đây chứ, dám để tôi chờ lâu như vậy?
Ngô Kiến Quốc hắng giọng:
- Là hai tay ba chân mới đúng… Không nói về vấn đề này nữa, lần này cô cùng tôi tới thăm mộ Uy Vũ, cha mẹ cô có biết hay không?
Đường Yên trừng mắt lườm hắn, tên khốn này còn dám nói chuyện hạ lưu như vậy.
Nhưng Ngô Kiến Quốc bỗng nhiên lại hỏi thăm tới cha mẹ nàng là có ý gì?
- Không biết, từ sau khi tôi từ Yến Kinh trở về, liền tới thẳng văn phòng của cha tôi làm loạn.
Kết quả ông ấy biết không thể giấu diếm được, liền cho tôi biết nơi anh tôi được an táng.
Từ hôm đó tới nay tôi và ông ấy vẫn đang chiến tranh lạnh, không gặp mặt cũng không nói chuyện một lời.
- Cha cô cũng chỉ là muốn tốt cho cô mà thôi, điều này chắc cô phải rõ hơn ai hết chứ.
- Hừ, cho dù là có ý tốt, nhưng không có nghĩa là tôi không được phép tức giận.
Đúng rồi, bỗng nhiên anh lại hỏi về cha mẹ tôi, đây là có ý tứ gì?
Ngô Kiến Quốc cười nhạt đáp:
- Không có gì, tôi chỉ nghĩ cha cô quả là người biết bảo vệ con cái.
Cô vừa gặp tôi ở Yến Kinh, thì mấy ngày sau thông tin của tôi đã nằm trên mặt bàn của cha cô rồi.
Chỉ là uống café với nhau mà cũng nghiêm túc như vậy, nếu đổi lại là tôi hẹn hò với cô, thì không chừng bây giờ tôi đã đang trên đường chạy trốn vì bị cha cô truy sát rồi ấy chứ.
Đường Yên im lặng, cũng không cảm thấy quá bất ngờ, dù sao việc Ngô Kiến Quốc nói cũng phù hợp với tác phong của cha nàng - Đường Viễn.
Hơn nữa sự việc như vậy trước đây không phải chưa từng xảy ra.
Khi Đường Yên còn đang học phổ thông, nàng cũng được rất nhiều chàng trai theo đuổi.
Việc này không có gì là lạ, dù sao với nhan sắc của Đường Yên thì ít có người nào có thể kháng cự trước vẻ đẹp của nàng, chưa kể gia thế của Đường Yên cũng khiến không ít người phải ước mơ.
Nếu quả thực lọt vào mắt xanh của nàng, thì ngoài việc có thể ôm mỹ nhân trong vòng tay, còn có tiền đồ sẽ một bước lên mây, đỡ được mấy chục năm phấn đấu.
Thế nhưng hi vọng thì đẹp đẽ, sự thật rất phũ phàng.
Những người theo đuổi Đường Yên phần lớn đều không chiếm được cảm tình của nàng, thậm chí còn khiến Đường Yên cảm thấy khó chịu.
Tuy vậy cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, dù sao khi đó Đường Yên vẫn chỉ là một cô nhóc học sinh, đương nhiên cũng có những ấp ủ tình cảm này kia của tuổi mới lớn.
Rất tiếc những ngoại lệ hiếm hoi đó đều bị Đường Viễn một tay bóp nát.
Hễ có người khác giới nào hơi thân thiết với Đường Yên một chút, dù chưa đến mức yêu đương, cũng bị Đường Viễn sai người tới cảnh cáo.
Nếu là người biết điều sẽ im lặng tránh xa Đường Yên, như vậy thì dễ nói chuyện.
Đổi lại nếu ngoan cố tiếp tục, thì hết thảy đều bị Đường Viễn dùng thủ đoạn ép phải chuyển trường, thậm chí có gia đình còn phải chuyển nhà tới nơi khác.
Việc này khiến cho những người bạn học xung quanh Đường Yên dần dần tránh xa nàng hơn.
Nam giới thì không cần nói, ai tiếp cận nàng người đó liền xui xẻo.
Nhưng ngay cả những bạn nữ cũng không muốn dây dưa với nàng, một phần vì vẻ ngoài của Đường Yên quá chói mắt, tất cả những người bên cạnh nàng đều chỉ có thể làm nền, bị lu mờ tới mức không ai để ý.
Mặt khác, Đường Yên quá hoàn hảo, từ ngoại hình tới gia thế, ngay cả độ nổi tiếng trong trường cũng vượt xa những người khác.
Điều này vô tình khiến cho nàng trở thành đối tượng bị ghen ghét, đố kỵ, nói xấu, mà những người lúc đầu không có ác cảm với nàng, trải qua những phen miệng lưỡi đồn thổi xung quanh, cũng bất giác không ưa Đường Yên.
Những lý do đó khiến cho Đường Yên càng ngày càng cô độc, không có nổi một người bạn ở trường.
Mà thậm chí ngay cả trong vòng tròn những con cháu thế gia thủ đô, Đường Yên cũng là một trường hợp đặc biệt.
Những phú nhị đại, quan nhị đại ở thủ đô đều biết nàng, không chỉ bởi nàng là người có nhan sắc xuất chúng trong giới con ông cháu cha, mà còn là vì cha mẹ bọn họ luôn dặn dò: Đắc tội với ai cũng có thể, nhưng đừng đắc tội với Đường Yên.
Nên biết rằng không có nhiều thế gia danh môn đủ sức đứng ngang hàng với Đường gia, mà Đường Yên lại chính là đứa cháu được ông cụ Đường - người đứng đầu nhà họ Đường – cưng chiều và yêu thương nhất.
Bất kể là ai, nếu khiến cho Đường Yên phật lòng, cũng chính là đối diện với lửa giận của ông cụ Đường.
Cho nên những con em thế gia đối với Đường Yên luôn giữ vững thái độ kính nhi viễn chi, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Cho dù có ngẫu nhiên gặp mặt, cũng phải tìm cách mà trốn cho xa, không dám mảy may tiếp xúc với nàng.
Những thứ đó dưỡng thành tính cách cao ngạo, lạnh lùng có phần cực đoan của Đường Yên.
Cũng chính bởi vậy mà quan hệ giữa nàng và Đường Uy Vũ càng gần gũi hơn, dẫu sao con người cũng là loài động vật có cảm tình, cũng có những lúc cần có người bầu bạn, tâm sự.
Cho nên Đường Yên lại càng không thể tha thứ cho kẻ đã làm hại Đường Uy Vũ, nàng tự thề với chính mình, dù có phải dùng cả cuộc đời này cũng nhất quyết phải trả thù cho anh trai.
.