Bốn năm trước, ở một khu rừng phía Tây Cộng hòa Kosovo.
Tuy rằng nước Cộng hòa Kosovo đã tuyên bố độc lập nhiều năm, nhưng tình hình chính trị vẫn luôn bất ổn, các nhóm phiến quân li khai cát cứ địa phương, tạo thành cục diện rất hỗn loạn.
Ngô Kiến Quốc ngồi trên một thân cây khô mục rỗng, miệng ngậm một cọng cỏ nhấm nháp.
Bên cạnh hắn còn có bốn người khác, tất cả đều mặc trang phục ngụy trang camo tiêu chuẩn.
Thông thường Ngô Kiến Quốc chấp hành nhiệm vụ đều là một mình hành động, đơn thương độc mã đã thành thói quen.
Không phải không có ai có thể hỗ trợ hắn, mà hắn căn bản không cần ai giúp, đó là sự tự tin có chút kiêu ngạo của Long Vương – bí danh của Ngô Kiến Quốc trong đội Long Hổ.
Đội Long Hổ được thành lập từ ngay sau ngày cách mạng thành công, thời điểm đó rất nhạy cảm, đất nước non trẻ phải đối phó với ngoại xâm nội phản, không một phút bình yên.
Tình thế đó đặt ra một yêu cầu phải tập hợp những tinh anh siêu phàm nhất trong quân đội, có khả năng hoàn thành những nhiệm vụ không tưởng.
Và thế là đội Long Hổ được thành lập, đây có thể coi như lực lượng đặc biệt đầu tiên của đất nước.
Tất cả những thành viên đội Long Hổ đều là những nhân tài kiệt xuất trong chiến tranh vệ quốc, họ có khả năng đơn độc cũng như phối hợp để thực hiện nhiệm vụ được giao.
Danh sách những thành viên này được bảo vệ tuyệt mật, chỉ có số ít những lãnh đạo cấp cao trong quân ủy trung ương được biết.
Ngay cả người nhà của họ cũng chỉ biết con cháu mình đang phục vụ trong quân ngũ, tất cả thông tin về họ được ẩn dưới vỏ bọc những quân nhân bình thường.
Lúc đầu tất cả những thành viên trong đội Long Hổ đều không được biết tên tuổi nhân thân lẫn nhau, nhưng sau này đã bỏ quy định đó, mọi người chỉ dùng bí danh khi ra ngoài thi hành nhiệm vụ.
Nhưng ngoài tên tuổi thì những thông tin khác vẫn phải giữ bí mật, bởi nếu chẳng may một người bị bắt thì cũng sẽ không cách nào từ mồm họ mà truy tra ra những người còn lại.
Nhiệm vụ lần này khá đặc biệt, đó là thăm dò một căn cứ bí mật của quân đội li khai tại địa phận quận Burim phía tây Kosovo.
Trước khi Ngô Kiến Quốc nhận nhiệm vụ, đã có hai nhóm tinh nhuệ của đội Long Hổ tới đây, nhưng vài giờ sau khi đặt chân vào địa giới Burim thì bọn họ đều bị mất liên lạc với tổng bộ.
Bởi vậy lãnh đạo đành phải cử đội trưởng cũng là người tinh nhuệ nhất đội Long Hổ - Long Vương Ngô Kiến Quốc tới đây, kèm theo bốn người khác hợp thành một tổ năm người điều tra sự việc đã xảy ra.
Cùng đi với Ngô Kiến Quốc còn có Long Tam, Hắc Hổ, Bạch Hổ cùng Long Cửu – chính là anh trai của Đường Yên - Đường Uy Vũ.
So với Ngô Kiến Quốc Đường Uy Vũ nhỏ hơn gần mười tuổi, gia nhập đội Long Hổ sau hắn cũng chừng ấy năm, tuy vậy hắn thể hiện ra có thể gọi là xuất sắc, đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ khó khăn.
Ngô Kiến Quốc khá ưa thích Đường Uy Vũ, bởi vì tác phong của hắn rất giống Ngô Kiến Quốc, cũng hòa nhã bên ngoài nhưng lại kiêu ngạo trong xương tủy.
Long Tam nhìn Ngô Kiến Quốc cười nói:
- Vương, ngươi là đang căng thẳng sao? Chúng ta trước giờ chưa từng hợp tác qua, ta cũng nghe mọi người nói nhiều về khả năng của ngươi, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, lần này cuối cùng cũng có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của Vương giả trong quân giới.
Ngô Kiến Quốc nhổ cọng cỏ trong miệng ra, nói:
- Vương giả thì không phải, bản thân ta chưa từng nhận mình vô địch, dẫu sao thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Chỉ là ta nỗ lực nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
Long Cửu Đường Uy Vũ góp lời:
- Không phải chứ Vương ca, ngươi khiêm tốn như vậy là đang coi thường chúng ta sao? Ai cũng biết ở đội Long Hổ ngươi là người mạnh nhất, mà đội Long Hổ chúng ta chẳng phải là tinh anh của quân giới đất nước sao?
Ngô Kiến Quốc trầm ngâm đáp:
- Không hẳn là như vậy, đội Long Hổ quả thực là tinh anh, nhưng ta từng nghe kể về một tổ chức còn phức tạp hơn chúng ta.
Tổ chức này độc lập không phụ thuộc vào chính phủ, nhưng cùng mục tiêu phụng sự tổ quốc chống lại những thế lực ngầm muốn phá hoại đất nước ta.
Mọi người đều cười không đáp, trong lòng cũng không thực sự tin tưởng Ngô Kiến Quốc lắm, lòng tự kiêu của họ không cho phép bản thân tin rằng còn tồn tại một tổ chức tinh nhuệ xếp trên đội Long Hổ.
Ngay cả Đường Uy Vũ dù rất tin tưởng Ngô Kiến Quốc, nhưng trong thâm tâm hắn cũng có đôi chút nghi ngờ tính xác thực của thông tin này.
Ngô Kiến Quốc cũng không quan tâm họ có tin hay không, phất tay nói:
- Thôi, không dông dài thêm nữa, chúng ta xuất phát thôi.
Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tìm kiếm những người đã mất tích.
Mọi người lục tục đứng dậy, vừa động thân định di chuyển thì lập tức thấy Ngô Kiến Quốc ra hiệu im lặng.
Ngô Kiến Quốc nhắm mắt lắng tai nghe xung quanh, mọi người cũng tự giác yên lặng không gây ảnh hưởng tới hắn, ai cũng biết Long Vương có lỗ tai đặc biệt tinh tường, có thể nghe được âm thanh cực nhỏ ở khoảng cách rất xa.
Vài giây sau Ngô Kiến Quốc mở miệng nói nhỏ:
- Mọi người ẩn nấp, có người đang tiến tới đây, hơn nữa còn rất nhanh…
Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì một bóng đen vụt qua mặt mọi người.
Không biết đây là người hay con thú gì, mà chỉ biết tốc độ của nó chỉ có thể dùng một từ để miêu tả: Khủng khiếp.
Ngay cả Ngô Kiến Quốc cũng chỉ nhìn thấy một vệt đen mờ chứ không thể nhìn rõ chi tiết thứ này.
Bóng đen biến mất ở phía trong bụi rậm, mọi người đều tự động tập trung lại, lưng kề vào nhau đề phòng tứ phía.
Chỉ có một người đứng im không nhúc nhích, mắt mở trừng trừng nhìn vào hư không, đó chính là Long Tam.
Vài giây sau, một dòng máu chảy ra từ khóe miệng của Long Tam, sau đó hắn ngã gục xuống đất.
Hắc Hổ lao tới đỡ Long Tam, chỉ thấy phía sau đầu hắn có một lỗ nhỏ cỡ ngón tay, từ đó có thể nhìn thấy cả óc tương màu trắng.
Hắc Hổ kinh hãi, rõ ràng không có tiếng đạn bắn, vậy vết thương này do thứ gì gây ra?
Hắc Hổ hoang mang, lớn giọng hét:
- Là ai, lén lút như con chuột nhắt, có giỏi thì xuất hiện đi!
Hắc Hổ vừa dứt lời thì bóng đen từ trong tán cây phía sau lưng vụt tới, tóm chặt lấy cổ họng hắn.
Lúc này mọi người đã thấy rõ kẻ kia là một người đàn ông nhỏ thó, mặc một bộ đồ màu đen, khuôn mặt có rất nhiều vết sẹo chằng chịt.
Đáng sợ hơn là mắt hắn hoàn toàn là một màu đen kịt, không phải là tròng mắt của con người bình thường.
Hắc Hổ bị siết chặt cổ, theo bản năng xuất một quyền thẳng vào mặt đối phương, nhưng chẳng những người kia vẫn đứng yên bất động, mà bàn tay của Hắc Hổ còn cảm nhận được cơn đau như đấm vào tấm thép nguội.
Ngô Kiến Quốc giật mình, hắn biết nắm đấm của Hắc Hổ có sức mạnh ra sao, cho dù là bản thân mình cũng không thể đón đỡ chính diện lấy cứng đối cứng, vậy mà người kia lại không mảy may suy chuyển gì.
Tên này, hắn còn là người sao?
Người áo đen kia siết mạnh tay, chỉ nghe một tiếng rắc, đầu của Hắc Hổ nghẹo sang một bên, miệng trào máu tắt thở.
Cả đám người không nhịn được lùi lại một bước, Ngô Kiến Quốc nói với giọng cảnh giác:
- Ngươi là ai?
Người áo đen kia mở miệng, giọng nói trầm thấp như vọng từ thế giới khác tới:
- Những kẻ vô tri như các ngươi, không xứng đáng biết tên ta.
Các ngươi rao giảng về sự độc lập, nhưng lại nhúng tay vào nội bộ dân tộc khác, đây chính là lý do hôm nay ta giết các ngươi.
Hi vọng cái chết của các ngươi sẽ làm cho những người sau lưng các ngươi hiểu rằng, bọn họ sở dĩ có thể tự tung tự tác như vậy, không phải bởi họ độc tôn, mà là kẻ mạnh hơn họ còn chưa muốn ra mặt mà thôi.
Nói xong, hắn không đợi đám người Ngô Kiến Quốc có cơ hội trả lời, ngay lập tức xông lại phía bên này.
Ngô Kiến Quốc gặp nguy mà không loạn, lập tức rút dao găm từ bên hông ra đâm tới.
Bạch Hổ và Long Cửu cũng không chậm chạp mà tung quyền cước đáp trả.
Nhưng dù là Ngô Kiến Quốc hay Bạch Hổ, Long Cửu cũng đều không thể đụng tới một góc áo của Người áo đen kia.
Người áo đen lướt qua, xuất hiện sau lưng Bạch Hổ, hắn dùng ngón tay trỏ đâm mạnh vào đầu Bạch Hổ.
Ngón tay của hắn xuyên vào đầu Bạch Hổ nhẹ nhàng như đâm vào một khối đậu hũ, sau khi rút ra còn vương lại một chút não tương trắng đục hòa lẫn máu trên ngón tay.
Lần đầu tiên trong đời Ngô Kiến Quốc cảm thấy sự bất lực đang dâng lên trong lòng, hắn hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của đối thủ.
Giống như nhân vật “Hỏa Vân Tà Thần” trong bộ phim nổi tiếng “Kungfu Hustle” của Tinh gia đã nói: Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá.
Có nghĩa là võ công trong thiên hạ không có gì không phá giải nổi, chỉ có tốc độ nhanh là không thể phá giải.
Mặt Ngô Kiến Quốc lầm tấm mồ hôi, lúc này hắn chỉ có thể cố hết sức phòng ngự, tìm cách chặn đánh đối thủ, chứ không có khả năng truy đuổi đôi công.
Quay sang Long Cửu Đường Uy Vũ, Ngô Kiến Quốc thấy cánh tay hắn đang run run, liền thở dài một hơi, Đường Uy Vũ dù có giỏi mấy cũng chỉ là người mới gia nhập, hắn còn chưa phải thân kinh bách chiến, chưa từng đối mặt tử vong thực chất.
Người áo đen nhìn chằm chằm vào Ngô Kiến Quốc cùng Đường Uy Vũ:
- Hai người các ngươi, ai muốn đi trước?
Ngô Kiến Quốc chẳng nói chẳng rằng, rút khẩu súng Desert Eagle từ sau lưng ra, bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng, ba phát đạn liên tiếp hướng về phía Người áo đen phóng tới.
Nhưng điều khiến Ngô Kiến Quốc hoàn toàn vô vọng là Người áo đen thậm chí không thèm tránh, hắn đứng yên cho hai viên đạn nã thẳng vào thân mình, thậm chí còn vung tay ra chụp được một viên đạn cuối cùng nhắm vào đầu.
Hắn nắm kẹp chặt viên đạn giữa hai ngón tay, miệng nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Tiểu bối vô tri, ngươi nghĩ thứ vũ khí trong tay ngươi có thể cho ngươi sức mạnh tối thượng sao? Để ta cho ngươi thêm một chút kiến thức cái gì mới gọi là sức mạnh thực sự.
Nói đoạn Người áo đen vung tay phóng viên đạn về phía Ngô Kiến Quốc.
Đồng tử trong mắt Ngô Kiến Quốc co lại, hắn cảm thấy như tử thần đang ập tới rất nhanh, mà bản thân không cách nào phản kháng được, thậm chí không thể tránh né kịp.
Nhưng khi viên đạn gần chạm tới Ngô Kiến Quốc thì điều kỳ dị xảy ra, viên đạn vốn phải bay thẳng để găm vào người hắn bỗng nhiên chuyển hướng xẹt qua mang tai Ngô Kiến Quốc, bắn thẳng vào tim Đường Uy Vũ đứng sau lưng hắn, để lại một lỗ máu trên ngực.
Đường Uy Vũ trừng mắt không thể tin nổi vào những gì đang xảy ra, hắn chỉ kịp cúi đầu nhìn vào lỗ máu đang phun trào trước ngực, sau đó rất nhanh mắt hắn tối sầm lại, cơ thể nặng trĩu đổ ập xuống nền đất lạnh lẽo.
Mắt Ngô Kiến Quốc như nứt ra, hắn gầm lên một tiếng, giương súng muốn tiếp tục xạ kích vào Người áo đen, nhưng kẻ kia đã biến thành một bóng đen lao đến trước người hắn, tung liên tục hai cú đấm vào người Ngô Kiến Quốc.
Ngô Kiến Quốc bị đánh bay về đằng sau hơn mười bước, phun một ngụm máu.
Ngực của hắn bị đánh tới lõm vào, cảm giác như phế phủ bên trong cũng bị đánh nát vụn.
Miệng và mũi Ngô Kiến Quốc không ngừng chảy máu, thấm đẫm ngực áo hắn.
Người áo đen tiến lại gần, cười nhạt nói:
- Tiểu tử ngươi sức sống cũng kiên cường đấy chứ, cho dù đòn vừa rồi ta chỉ dùng ba phần lực, nhưng không phải kẻ nào cũng có thể chịu được.
Ngươi trở về nói cho người sau lưng ngươi, rằng ta cho bọn chúng thời gian ba ngày, đến từ đâu thì ngay lập tức trở về đó.
Nếu không tới một người ta sẽ giết một mạng, tuyệt không nương tay.
Dứt lời Người áo đen liền phóng đi, biến mất trong rừng sâu.
.