Ngô Kiến Quốc đưa họng súng Desert Eagle lên ngang thái dương Đường Yên, nhẹ nhàng quàng tay qua eo rồi kéo nàng về phía sau hai bước.
Tất cả mọi người bao gồm cả lão Cửu, Lý Văn Lượng lẫn Đường Yên đều sửng sốt, không định hình được chuyện gì đang xảy ra.
Tuy vậy bốn tên vệ sĩ của Đường Yên cũng phản ứng rất nhanh, bọn họ ngay lập tức quay lại chĩa súng về phía Ngô Kiến Quốc, mặc kệ đám đàn em của lão Cửu đang nhắm vào mình.
Có thể thấy được sự chuyên nghiệp và trung thành của đám người này hơn xa những vệ sĩ thông thường.
Ngô Kiến Quốc cười nhạt, ghé sát miệng vào tai Đường Yên nói nhỏ:
- Ra lệnh cho người của cô bỏ súng xuống đi, các người đã tới đường cùng rồi, phản kháng vô ích chỉ khiến cô mất đi mấy tên vệ sĩ trung thành thôi.
Sau một khoảnh khắc choáng váng, Đường Yên rốt cuộc bình tĩnh lại.
Nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại rất khó chịu, bởi vì đây là lần đầu tiên có người đàn ông tiếp xúc gần với mình như thế.
Từ trước tới nay Đường Yên luôn tránh xa nam giới, mặc dù giới tính của nàng là nữ trăm phần trăm, không hề có hứng thú với quan hệ đồng giới.
Chỉ là bởi khi còn nhỏ xảy ra một số chuyện không hay, cho nên trong lòng nàng luôn có sự phản cảm với đàn ông.
Mà lúc này đây vòng eo mềm mại của nàng đang bị Ngô Kiến Quốc ôm chặt, phần lưng nàng dán sát vào ngực hắn.
Nếu không có khẩu súng bóng loáng đang gác trên thái dương Đường Yên thì tình cảnh này không khác gì một đôi tình nhân đang ôm ấp.
Đường Yên bực tức, cố gắng cựa quậy để cách xa Ngô Kiến Quốc một chút, lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng khống chế được ta thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Nói cho ngươi biết người của ta đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, với khoảng cách này không cần tới hai giây là có thể giết chết ngươi.
Ngô Kiến Quốc cười đáp:
- Ta không nghi ngờ năng lực của bọn họ, mấy người này quả thực rất ưu tú, nhưng bọn họ lại có một nhược điểm đó là quá trung thành.
Chỉ cần cô còn đứng chắn phía trước ta, thì bọn họ không thể ra tay được.
Mà người của ta chỉ cần nửa giây là có thể bắn gục cả bốn người bọn họ.
Tiểu cô nương, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, ta có thể giúp người của ngươi toàn mạng trở ra.
Đường Yên lạnh mặt không thèm đáp lời, cũng không bảo mấy tên vệ sĩ kia phải buông súng.
Dù an nguy của bản thân đang nằm trong tay kẻ khác, nhưng sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng lùi bước.
Cũng bởi vậy mà tình hình lại chuyển về thế giằng co, không bên nào có ý định ra tay trước, nhưng cũng không ai chịu nhượng bộ.
Lão Cửu không nói gì, lão tin vào khả năng của Ngô Kiến Quốc, chắc chắn hắn có thể xử lý tình huống này.
Đúng lúc này điện thoại của Lý Văn Lượng đổ chuông.
Lý Văn Lượng rút điện thoại từ trong túi quần ra, là bác cả của hắn Lý Văn Dũng.
Lý Văn Lượng nén đau vội vàng bấm nút nghe, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói nghiêm khắc:
- Văn Lượng, ngươi hiện tại đang ở đâu?
Lý Văn Lượng giật mình, bác cả của hắn bình thường tính tình khá cổ hủ, lại là người công tác trong quân giới lâu năm, cho nên cách nói chuyện khá cứng nhắc.
Tuy vậy bình thường ông cũng ít khi gọi thẳng tên hắn, mà thường gọi là tiểu Lượng, hay cháu trai gì đó.
Nhưng hôm nay thì khác, giọng Lý Văn Dũng đặc biệt nghiêm túc, còn mang một chút hơi hướng trách phạt, làm cho Lý Văn Lượng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
- Bác cả, cháu hiện tại đang ở quán bar Dragonfly…
- Ngươi ở đó gây chuyện với người ta, có phải không?
- Không phải cháu gây chuyện, mà bọn họ quá phách lối khinh thường người khác, còn động tay chân hành hung cháu.
Lý Văn Dũng gạt đi nói:
- Trước tiên không cần nhiều lời, ngươi ngay lập tức rời khỏi đó, trở về nhà ta liền tiếp tục nói chuyện với ngươi sau.
Lý Văn Dũng đã cúp máy, ở bên này Lý Văn Lượng đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Thái độ của bác cả như vậy e rằng sự việc lần này đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, mà ở tỉnh Yến này sự việc ngoài tầm kiểm soát của Lý gia không nhiều.
Chỉ có một cách lý giải duy nhất, đó là lai lịch của đối phương cũng rất hùng mạnh, thậm chí còn hơn cả Lý gia bọn hắn.
Lão Cửu quay sang nhìn Lý Văn Lượng, hoàn cảnh gia đình Lý Văn Lượng lão cũng biết được đôi chút, đừng nói chỉ là thành phố Yến Kinh, cho dù trong cả tỉnh Yến này nhà họ Lý vẫn như cũ có tiếng nói rất lớn.
Nhưng nghe khẩu khí của Lý Văn Lượng, có vẻ như bề trên trong gia đình hắn đã có ý kiến, hơn nữa còn không bênh vực hắn.
Nếu vậy sự việc lần này liền trở nên khó giải quyết hơn nhiều, bởi lẽ nếu chỉ cần lấy cứng đối cứng lão Cửu cũng không hề ngại va chạm, nhưng nếu động tới pháp luật thì khó giải quyết hơn nhiều.
Dù sao xã hội hiện tại vẫn là pháp trị, lão Cửu có thể lăn lộn ở khu phố Đông này một phần là dựa vào quan hệ, nhưng quan trọng hơn là bởi những chuyện lão làm không thực sự gây ảnh hưởng lớn.
Những kẻ nằm xuống dưới tay lão đều là người trong giang hồ, mà ân oán giang hồ thanh toán lẫn nhau rất nhiều, tuy nhiên điểm chung là tất cả đều nhất trí giữ im lặng trước cơ quan pháp luật.
Hơn nữa từ khi lão Cửu trở thành trùm khu phố Đông thì tình hình trật tự lại có chuyển biến tốt hơn, không có cảnh giang hồ thường xuyên rượt đuổi đâm chém trên phố, cho nên người ta cũng mắt nhắm mắt mở với lão.
Nhưng không ai hiểu rõ hơn bản thân lão Cửu, rằng lão bây giờ như người đang đi trên băng mỏng, chỉ cần sơ sảy một bước liền có thể bị nhấn chìm dưới dòng nước ngầm lạnh lẽo.
Những mối quan hệ của lão đều dựa trên tiền đề cả đôi bên cùng có lợi, nếu lão gặp phải rắc rối lớn với pháp luật, hoặc đắc tội phải những đại lão trong giới quân chính, thì sợ rằng những người hôm trước còn là bằng hữu sẽ lập tức phủi đít quay lưng, xóa bỏ mọi quan hệ giữa hai người.
Lý Văn Lượng tằng hắng giọng, nói nhỏ:
- Lão Cửu, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, hay là chúng ta cho qua đi vậy, dù sao ta cũng không bị thương nặng lắm…
Lão Cửu lắc đầu nhìn về phía Ngô Kiến Quốc, bọn họ có thể cho qua, thế nhưng nếu làm vậy chẳng khác gì đẩy Ngô Kiến Quốc vào lò lửa.
Lúc này mà lão Cửu ra lệnh lui binh, vậy thì Ngô Kiến Quốc sẽ rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Nếu hắn thả Đường Yên, vậy có thể khi Đường Yên vừa an toàn Ngô Kiến Quốc liền xong đời, bốn tên vệ sĩ có thể sẽ lập tức tiêu diệt hắn.
Ngược lại nếu không thả, thì thời gian trôi qua không ai dám chắc Đường Yên có thêm người cứu viện hay không.
Tới lúc đó Ngô Kiến Quốc bị vây chết, chỉ có thể đầu hàng, hoặc là đồng quy vu tận với Đường Yên.
Khóe miệng Đường Yên vểnh lên, nàng nở một nụ cười kiêu ngạo, nói:
- Sao nào, bây giờ muốn hòa giải ư? Được, ta cũng không phải kẻ hẹp hòi, các ngươi cho người lui hết đi, ta cam đoan không truy cứu.
Còn ngươi…
Nói đoạn nàng hơi quay đầu, liếc mắt nhìn Ngô Kiến Quốc.
- Còn ngươi, ta lấy đạo của người trả lại cho người, ngươi chỉ cần bỏ súng xuống, sau đó tự chặt một cánh tay đang chạm vào ta, ta lập tức thả ngươi đi.
Sự tự tin của Đường Yên không phải không có cơ sở gì, ngay từ lúc hai vệ sĩ của nàng ra tay, thì hai người còn lại ẩn trong đám đông đã liên hệ với bên ngoài.
Từ lúc đó tới bây giờ đã hơn mười lăm phút, đoán chừng chỉ vài phút nữa thôi sẽ có người tới tiếp viện.
Thế nhưng Ngô Kiến Quốc dường như không nghe thấy những lời lẽ khiêu khích của Đường Yên, hắn chăm chú nhìn vào chiếc vòng tay của Đường Yên.
Lúc nãy tình huống khá gấp gáp, cho nên Ngô Kiến Quốc không có thời gian quan sát cô nàng này, tới khi hắn thấy chiếc vòng nàng đang đeo trên cổ tay thì lập tức kinh ngạc.
Bởi vì Ngô Kiến Quốc không chỉ biết lai lịch của chiếc vòng bạc này, mà đã từng có một thời gian hắn mang nó theo bên mình.
Chiếc vòng này cũng gắn liền với một đoạn ký ức mà Ngô Kiến Quốc không muốn nhớ lại, bởi vì nó thực sự quá thảm khốc.
Đường Yên thấy Ngô Kiến Quốc đờ người ra nhìn chằm chằm từ trên xuống, lại nhầm tưởng hắn đang cố ý nhìn vào ngực mình.
Thực sự quá oan ức cho Ngô Kiến Quốc, vốn hắn cao hơn Đường Yên một cái đầu, mà trong tình huống đang khống chế nàng hắn chỉ có thể nhìn từ trên xuống như vậy để thấy cổ tay nàng mà thôi.
Không nhờ ánh mắt trong sáng của hắn khi rơi vào mắt Đường Yên lại hóa thành một tên dâm dục đang muốn chiếm tiện nghi của mình.
Đường Yên không giữ được tác phong lãnh đạm kiêu ngạo lúc trước, nàng vừa giận vừa vội mắng:
- Tên khốn kiếp này, ngươi còn tiếp tục dùng ánh mắt đê tiện đó nhìn ta, coi chừng lão nương cho người móc mắt ngươi ra cho chó ăn.
Ngô Kiến Quốc vốn đang yên lặng chợt mở miệng ngắt lời nàng:
- Chiếc vòng này ngươi lấy từ đâu ra?
- Tại sao ta phải trả lời ngươi? Biết điều thì mau thả ta ra nếu không…
Ngô Kiến Quốc ấn mạnh nòng súng vào thái dương nàng, sự lạnh lẽo tới gai góc của thứ vũ khí sắt thép kia khiến Đường Yên rùng mình.
Nàng cố gắng ngoái đầu lại nhìn Ngô Kiến Quốc, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh băng, phảng phất một sự ưu thương xen lẫn căm hận.
Đường Yên nuốt nước bọt cái ực, cũng không dám tiếp tục mở miệng đấu khẩu với Ngô Kiến Quốc nữa.
Ngô Kiến Quốc chầm chậm cất lời, giọng nói mang theo một tia uy áp khiến người ta cảm thấy không dám phản kháng.
- Nói cho ta biết, ngươi có quan hệ gì với Đường Uy Vũ?
Đường Yên há hốc mồm:
- Ngươi… ngươi biết nhị ca ta?
- Nhị ca ngươi? Haha quả nhiên trái đất tròn, không nghĩ ở nơi này lại có thể gặp được người nhà của Uy Vũ…
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng “Rầm”, cánh cửa quán bar bị đạp đổ, tiếp theo đó là một loạt lựu đạn hơi cay được phóng vào.
Chỉ sau vài giây hàng chục người mặc áo chống đạn in dòng chữ Police, đội mũ sắt màu đen, hai tay ôm súng xông vào.
- Tất cả nằm xuống, đưa hai tay ra sau gáy, cố gắng trốn chạy sẽ bị triệt hạ ngay lập tức.
Đưa hai tay ra sau gáy!
Lão Cửu giật mình đánh thót, năng lực của tiểu cô nương này thực là nằm ngoài sự tưởng tượng của lão, chỉ mười mấy phút mà đã xách động cả người của Tiểu đoàn Đặc Cảnh tỉnh Yến tới đây.
Không ổn, phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu để bọn họ bắt giữ sẽ rất phiền phức.
Nghĩ vậy lão Cửu liền ngay lập tức đi về phía cửa hậu của quán bar.
Những đàn em đang cầm súng của lão Cửu thì không rời đi, bọn họ đã được dặn dò trước nếu gặp những tình huống như thế này thì việc cần làm chỉ là quăng súng xuống đất rồi nằm im.
Còn lại việc sau này sẽ có lão đại lo liệu, bọn họ không cần bận tâm.
Ngô Kiến Quốc không chần chừ, lập tức ghé sát vào tai Đường Yên nói nhỏ:
- Tiểu muội muội, ta đi trước một bước, bảo người của cô bỏ súng xuống đi.
Đám người kia không biết cô, họ chỉ làm việc theo lệnh cấp trên, nếu còn giữ súng trong tay coi chừng bị họ trực tiếp bắn hạ.
Nói đoạn Ngô Kiến Quốc đẩy Đường Yên về phía bốn tên vệ sĩ của nàng, sau đó rút chạy theo một hướng khác.
Một tên trong đó giương súng lên muốn bắn Ngô Kiến Quốc, lập tức bị đồng đội ngăn cản mà chưa cần tới lệnh của Đường Yên.
- Đừng nổ súng, phía cảnh sát bên kia không nhận ra chúng ta.
Đường Yên thở phào một hơi, chỉ vài phút trước nàng còn hận không thể băm Ngô Kiến Quốc ra thành trăm mảnh, nhưng bây giờ nàng lại không muốn hắn có mệnh hệ gì, bởi Ngô Kiến Quốc là đầu mối duy nhất dẫn tới anh hai của nàng tại thời điểm này.
Đường Yên cùng Đường Uy Vũ đều là người của Đường gia thủ đô, tuổi tác của họ cũng không chênh nhau mấy, từ nhỏ đã rất thân thiết.
Tới khi lớn lên Đường Uy Vũ gia nhập trường quân đội, sau đó trở thành sĩ quan, còn Đường Yên lúc đó mới đang học cấp 3.
Từ đó hai người ít gặp nhau hơn, vì đặc thù nghề nghiệp khiến Đường Uy Vũ rất ít khi về nhà, mà có về cũng không ở lại được mấy ngày liền phải gấp gáp lên đường trở về đơn vị.
Tuy vậy Đường Yên vẫn thường xuyên liên lạc với Đường Uy Vũ qua điện thoại, tin nhắn.
Thẳng tới mấy năm trước bỗng nhiên nàng bị mất liên lạc với anh hai.
Cho dù người nhà có giải thích với nàng rằng Đường Uy Vũ đang phải chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, không thể liên lạc với nàng được, nhưng linh cảm mách bảo Đường Yên mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Thế là nàng cố tìm cách điều tra thông tin về Đường Uy Vũ, tuy nhiên đều là công dã tràng, những thứ nàng tìm được bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Cảm tưởng như có ai đó đang cố tình che mắt bịt tai nàng vậy.
Cho tới hôm nay đột nhiên lại xuất hiện một người quen biết Đường Uy Vũ, làm cho hi vọng trong nàng lại trỗi dậy, có lẽ người này có thể giúp nàng tìm thấy anh trai mình.
.