Siêu Năng Thời Đại

Chương 13: Căng Thẳng






Lý Văn Lượng sửng sốt vô cùng.


Con mẹ ngươi, sỉ nhục lão tử không nói, còn dám ra tay đánh ta? Ngươi coi lão tử là kẻ vô năng mặc cho người khác đánh mắng sao.


Lý Văn Lượng nhoài người về phía trước tóm lấy ly rượu mà cô gái kia đang đặt trên bàn, muốn hắt vào mặt nàng.


Tuy rằng hành động này không phù hợp với tính cách bình thường của Lý Văn Lượng, nhưng hôm nay sự tức giận gặp thêm chất xúc tác men rượu khiến hắn không tự chủ được muốn trả đũa cô nàng này ngay tức khắc.


Tuy nhiên mọi việc không như ý muốn của hắn, bàn tay của Lý Văn Lượng vừa chạm vào chén rượu thì lập tức bên cạnh hắn đã xuất hiện hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen.


Hắn còn chưa kịp nhận định tình huống thì hai người kia đã ra tay, một người vung tay siết cổ Lý Văn Lượng, người còn lại tung nắm đấm thẳng vào mặt hắn.


Lý Văn Lượng choáng váng mặt mày, máu từ mồm, từ mũi trào ra, cơn đau truyền tới đại não trong phút chốc khiến mắt hắn mờ đi như người say.


Tuyến thượng thận ngay lập tức bơm đầy Adrenaline vào máu, khiến cơn đau của Lý Văn Lượng mất đi trong thoáng chốc, ngược lại cổ họng hắn truyền tới cảm giác khó thở như bị người ta dùng dây siết.


Tên tráng hán đang kẹp cổ Lý Văn Lượng cũng không hề nơi lỏng, mà quay sang nhìn vị mỹ nữ kia.
Như thể chỉ cần nàng gật đầu, thì hắn sẽ bẻ gãy cổ Lý Văn Lượng ngay lập tức mà không cần quan tâm đối phương là ai.


Lý Văn Lượng cảm giác cái chết đang tới gần mình trong phút chốc, hắn vùng lên giãy giụa, nhưng cánh tay của tên vệ sĩ như một thanh thép nguội, hoàn toàn không nhúc nhích chút nào.


Chỉ cho tới khi cô gái kia lắc đầu hắn mới buông tay ra, đồng thời lui về sau một bước rồi đạp mạnh vào lưng Lý Văn Lượng.
Lý Văn Lượng bị đá bay như con diều đứt dây, hắn lao thẳng vào quầy rượu trước mặt, đầu đậo mạnh vào ghế.



Máu từ vết thương trên đầu chảy xuống khiến khuôn mặt Lý Văn Lượng lúc này trông thật thảm hại, hắn trực tiếp hôn mê tại chỗ.


Đúng lúc này lão Cửu từ trên tầng hai bước xuống.


Lão được đàn em báo tin bằng hữu của mình đang xung đột với khách nhân khác, liền lập tức tới ngay.
Không ngờ vẫn chậm một bước, Lý Văn Lượng đã bị người ta đánh dở sống dở chết, đang nằm thẳng chẳng như con chó bị trúng bả trước quầy rượu.


Ngay trên địa bàn của mình mà bằng hữu lại bị đánh thừa sống thiếu chết, đó chẳng khác gì một cái tát giòn giã vào mặt lão Cửu.


Ánh mắt lão lạnh lùng nhìn hai người vừa ra tay hành hung, đang muốn tiến lên trừng trị họ thì lại có thêm hai người nữa từ trong đám đông bước ra.


Lão Cửu tạm đình chỉ hành động, quan sát bốn người vừa tới.
Thân là kẻ sống trong giang hồ liếm máu đầu đao, lão Cửu lập tức cảm nhận được khí tức sát phạt quyết đoán của bốn người kia.


Mặc dù không rõ ràng bọn họ là ai, tới đây có mục đích gì, nhưng lão có thể khẳng định bất kỳ tên nào trong số bốn tên này cũng đều là hạng khó đối phó.


Hai người, lão có lòng tin có thể xử lý bọn họ trong một phút, nhưng nếu là bốn người thì sự việc liền khác hẳn.


Đám người tới vui chơi cũng không tản đi mà xúm xít lại đây xem trò vui.
Chẳng ai để ý tới vị mỹ nữ đang thản nhiên ngồi uống rượu kia.


Lão Cửu bước tới phía trước đối mặt với bốn người vừa tới, nói:

- Các vị tới đây chơi thì chính là khách hàng, mà khách hàng chính là thượng đế.
Vậy lão Cửu ta xin hỏi, vị bằng hữu của ta đây đã đắc tội gì với các thượng đế, để các ngươi phải ra tay nặng như vậy?

Cả bốn người đều không đáp lời, lão Cửu lại tiếp tục:

- Cho ta một câu trả lời thỏa đáng, sau đó hai người các ngươi mỗi người để lại một cánh tay liền có thể ra khỏi đây, lão Cửu ta tuyệt không ngăn cản.
Bằng không e rằng hôm nay sẽ có kẻ phải nằm lại nơi này không chừng.


Những người kia có thể khó đối phó, nhưng không có nghĩa là lão Cửu sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho họ.


Không chỉ bởi đây là địa bàn của lão, là quyền uy của lão mà bất kỳ kẻ nào cũng không được xâm phạm.



Đó còn là nguyên tắc, cũng là điểm mấu chốt trong con đường của lão, sẽ không bởi vì gặp một hòn đá mà bẻ cong cả lộ tuyến của bản thân.


Ngược lại, ngươi dùng một quả núi chắn đường của lão, lão vẫn sẽ tiến tới như cũ, chỉ là trên tay có thêm một chiếc cuốc chim mà thôi.


Bốn người kia vẫn không lên tiếng, mà chỉ im lặng chờ đợi.
Lúc này một giọng nói sắc bén vang lên phía sau lưng bọn họ:

- Được thôi, ta cũng muốn xem hôm nay ai có năng lực lưu bốn người này lại.


Chủ nhân của giọng nói này chính là cô gái xinh đẹp kia, nàng đã đứng lên khỏi ghế, tiến về phía bên này.
Bốn người đàn ông tự giác tách sang hai bên để nàng đi lên phía trước, vừa chăm chú quan sát xung quanh để tiện bề yểm hộ.


Rất rõ ràng, bốn tên này là người của cô gái kia, nhìn vẻ trung thành tận tâm của họ cũng đủ hiểu mối quan hệ của họ không ngang hàng.


Cô gái vân vê chiếc nhẫn Catier trên tay, điềm tĩnh như không nói:

- Người là do ta đánh, có trách cũng chỉ có thể trách hắn không có mắt, tự tới tìm rắc rối vào thân.
Trên đời này ta ghét nhất mấy loại người, mà những kẻ ruồi nhặng luôn bay xung quanh trùng hợp là loại ta ghét nhất.
Nhưng ta lại không quen nhìn những thứ bẩn thỉu vo ve ngang tầm mắt, bởi vậy đành phải ủy khuất bằng hữu ngươi nằm đo đất một phen rồi, ngươi thấy sao?

Ánh mắt lão Cửu càng lạnh hơn, lão cũng bị sự cuồng ngạo của tiểu cô nương trước mặt chọc giận rồi.


Nhưng nhìn lại bốn tên kia đang từ từ đưa tay vào trong ngực áo vest, lão liền ý thức được bọn họ chắc chắn có hàng nóng.
Như vậy sự việc liền khó giải quyết hơn nhiều, làm không khéo sẽ có một tràng gió tanh mưa máu tại đây.


Bởi vậy lão không vội phát tác mà nói:

- Được, được, từ trước tới nay kẻ dám ngang tàng trước mặt lão Cửu ta không nhiều, cô nương cũng tính là một trong số đó.
Mời mấy vị qua bên này, ở đây quá chật hẹp, không tiện nói chuyện.


Nói đoạn lão hướng về phía sàn nhảy đi tới, kéo theo một đám đàn em.
Lý Văn Lượng lúc này đã tỉnh lại, cũng không lên tiếng gì mà lật đật bước theo lão Cửu.
Bốn tên vệ sĩ cũng liếc nhìn, thấy cô gái gật đầu, cả năm người cùng tiến lại phía sàn nhảy.



Vừa vặn lúc này cũng chính là lúc Ngô Kiến Quốc bước xuống cầu thang.
Nhìn thấy tình thế giương cung bạt kiếm này, hắn lập tức đưa ra phỏng đoán về sự việc.
Hắn đi tới sau lưng lão Cửu, hỏi nhỏ:

- Lý Văn Lượng gặp rắc rối à?

Lão Cửu gật đầu:

- Đúng vậy, rắc rối không nhỏ là đằng khác, không hiểu hắn làm gì mà trêu chọc tới mấy kẻ này, kết quả bị chúng đánh thành đầu heo rồi.


Lý Văn Lượng ở bên cạnh cảm thấy vô cùng bực bội, ta nào có trêu chọc gì bọn chúng, chỉ là mời một ly rượu, bị chúng sỉ nhục không nói, còn bị hành hung ra nông nỗi này.


Nếu đổi lại ở nơi khác, Lý Văn Lượng sẽ không ngần ngại báo về Lý gia, chắc chắn không đầy mười phút sẽ có cảnh sát tới xử lý đám người kia.


Nhưng đây là nơi làm ăn của lão Cửu, làm vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không cần thiết cho lão, vậy nên Lý Văn Lượng cũng bấm bụng chịu nhịn.


Hơn nữa hắn càng tin rằng lão Cửu sẽ không để mình phải chịu uất ức, với tính cách của lão chắc chắn sẽ ra mặt giúp mình tính cả vốn lẫn lời với mấy tên kia.


Ngô Kiến Quốc quan sát bốn người kia, ngẫu nhiên ánh mắt lại rơi lên trên người cô gái đứng trước.


Không thể nói tâm hắn không động, một tiểu mỹ nữ dáng người cao gầy, nhưng vẫn nở nang đúng chỗ, thực sự là cực phẩm trong cực phẩm.


Chỉ là nhìn nàng không quá hai mươi tuổi, lại làm ra bộ dạng băng lãnh kiêu ngạo như vậy, khiến hắn cũng hơi buồn cười.
Ngươi thể hiện cái rắm gì chứ, mới có chừng đó tuổi, lông còn chưa mọc hết, vẫn sống dưới vòng tay cha mẹ mà treo lên cái bản mặt thối đó cho ai xem?

Nghĩ mình là nữ chính ngôn tình cao ngạo lãnh diễm sao? Ta nôn, nhìn xem mấy thứ tiểu thuyết ngôn tình đã đầu độc giới trẻ thế nào đây.


Vài phút sau mấy tên đàn em của lão Cửu đi từ phía sau quán bar trở ra, mang theo hơn mười khẩu súng trường AK-47.


Loại súng này vô cùng quen thuộc, rất được quân đội, phiến quân ly khai, hay thậm chí là những băng nhóm tội phạm như hải tặc Somali… ưa thích, bởi sức công phá mãnh liệt cùng khả năng sử dụng linh hoạt.


Tuy vậy độ giật của nó cũng rất lớn, khiến cho người sử dụng khó kiểu soát đường đạn.
Từ đó nảy sinh ra kỹ thuật Điểm Xạ mà quân đội quốc gia rất thành thạo, vừa đủ hỏa lực trấn áp đối phương lại có thể gia tăng tính chính xác rất nhiều.


Bốn tên vệ sĩ nhìn thấy người của lão Cửu mang hàng nóng tới thì lập tức rút súng từ trong áo vest chĩa về phía lão Cửu, đồng thời bước lên mấy bước che chắn trước người chủ nhân.



Lão Cửu cười gằn mấy tiếng, con mẹ các ngươi tới địa bàn của lão tử diễu võ dương oai, ỷ vào thân thủ hơn người mà hung hăng càn quấy.


Bây giờ có giỏi thì tiếp tục động thủ, xem bản lãnh của các ngươi tới đâu, quyền cước có nhanh hơn súng trường của ta không.


Tuy lão Cửu không muốn mọi chuyện đi quá giới hạn, nhưng đối phương lại mang theo hàng nóng, nếu không có hỏa lực để đối trọng với họ thì khả năng lớn người chịu thiệt chính là mình.


Mọi người đều e ngại bạo lực, nhưng không hiểu một đạo lý cơ bản, đó là chỉ khi cả hai bên có lực lượng ngang ngửa với nhau, lúc đó mới có thể bắt đầu thương thuyết.


Còn nếu một bên có sức mạnh vượt trội so với bên còn lại, thế thì còn cần đàm phán cái rắm, ông đây trực tiếp đánh cho mày phải nghe lời có được hay không?

Đàn em của lão Cửu cũng vác súng lên nòng, tản ra hai cánh để bao vây năm người kia.
Chỉ cần bọn họ có hành động phản kháng, hoặc lão Cửu ra lệnh, thì mười tay súng sẽ đồng loạt xả đạn, biến bọn họ thành những tấm bia hình người trong tức khắc.


Nếu luận về thân thủ võ công, bốn người kia có thể dùng tay không giết chết một đám côn đồ cắc ké, nhưng trong tình huống hai bên cùng có hàng nóng như bây giờ thì nhóm người đông hơn chắc chắn nắm lợi thế cực lớn.


Lão Cửu chắp hai tay sau lưng, không mặn không nhạt nói:

- Các vị là khách tới đây chơi, vốn quy củ của chỗ này là khách hàng tự giải quyết mâu thuẫn, chúng ta không can thiệp vào.
Nhưng người các ngươi đánh lại là bằng hữu của lão Cửu ta, có thể coi như ân oán cá nhân giữa ta và các ngươi, cho nên ta không thể không quản.
Vẫn câu nói cũ, để lại hai cánh tay sau đó rời đi, bằng không lão Cửu ta sẽ để các ngươi ra khỏi đây bằng cáng cứu thương.


Cô nàng xinh đẹp mỉm cười, vẫn đứng sau lưng bốn người kia, ngạo mạn đáp:

- Nói rất hay, đừng nói là một Yến Kinh nho nhỏ, ngay cả ở thủ đô cũng chưa từng có ai dám đưa ra điều kiện với Đường Yên ta.
Nhưng mà có điều này vẫn cần nhắc nhở các ngươi, thần khẩu hại xác phàm, làm người đừng nên tự cho mình là đúng.


Hai bên giương cung bạt kiếm không ai nhường một bước, không khí cực kỳ căng thẳng.
Bây giờ chỉ cần một bên có hành động vượt qua ranh giới, lập tức cuộc chiến một mất một còn sẽ nổ ra.


Những người tới đây ăn chơi vốn còn quây xung quanh xem náo nhiệt, nhưng vừa thấy đôi bên rút súng ra so kè thì lập tức giải tán sạch bách.
Không gian đang náo nhiệt ồn ào phút chốc trở nên yên lặng khác thường.


Đùa à, đánh lộn một chút thì có thể xem như trò vui, ở những chốn long xà hỗn tạp như nơi này việc khách hàng va chạm động tay động chân với nhau không ngày nào không có.



Nhưng nếu đụng tới đao súng, vậy sự việc liền thay đổi, không ai muốn đứng xem người ta đâm chém, chẳng may bị chém nhầm hay bị trúng đạn lạc thì liền xong đời rồi.


Đúng lúc này có tiếng lạch cạch vang lên sau lưng tiểu mỹ nữ Đường Yên, phá tan sự yên lặng.
Một họng súng bạc bóng loáng, lạnh lẽo chạm vào thái dương của nàng.



.